Binh mã chưa ra, lương thảo đi đầu, việc này gần như ai cũng biết.
Việc đảm bảo lương thực đầy đủ phục vụ cho toàn bộ quân đội quan trọng tương tự như việc đảm bảo được số lượng máu trong cơ thể phải đủ đầy vậy.
Việc này đối với Đỗ Anh Vũ là một chuyện vô cùng đau đầu, phải nói là đau đầu bậc nhất, hơn cả việc sắp xếp quân đội phải đánh ra sao, hay là triển khai thế trận như thế nào.
Nói một cách hơi nhẫn tâm thì rõ ràng trận bị phục kích trước đó của Nông Chí Hùng ngoài việc dẫn dụ khiến cho các thế lực ẩn nấp của quân Tống phải ngồi lên mặt nước ra thì còn có một tác dụng khác...!chính là thiêu bớt quân mình, giảm thiểu nhu cầu lương thực.
Đương nhiên nếu Đỗ công tử tuyệt đối không có thừa nhận hắn cố tình làm chuyện này, tất cả chỉ là đồn bậy đồn bạ, bôi nhọ hắn mà thôi.
Tàn binh quân Tráng sau khi gom góp trở lại thì còn khoảng trên dưới người, phần là quân của Nông Chí Hùng, phần còn lại quân của lão Lưu.
Không ít không nhiều, đủ để họ Đỗ xài tạm.
Quay trở về khởi điểm, ngay từ đầu, Đỗ Anh Vũ dù có chút bất đắc dĩ nhưng không thể không chọn cái loại phương thức đánh trận này.
Đó chính là lấy chiến dưỡng chiến!
Thật vậy, từ lúc bắt đầu xuất chiến đến giờ, Tráng binh của Đỗ Anh Vũ mang lại một loại cảm giác bọn hắn giống thổ phỉ đánh trận, một đội quân du mục nhiều hơn là một quân đoàn chính quy, lương thực của bọn hắn là dựa vào cướp đoạt là phần nhiều, cách này điểm mạnh chính là tiết kiệm được thời gian chuẩn bị trước khi đánh nhau, gia tăng vận tốc hành quân, nhưng điểm yếu chính là lấy ngọn bỏ gốc, hoàn toàn không thể bền bỉ để đánh trường kì.
Nông Trí Cao năm đó đánh một vòng Quảng Tây, liên chiến liên thắng không sao, cuối cùng bị sa lầy ở Quảng Đông, lương thực tiêu hao sạch sẽ, buộc lòng phải vòng lên phía Bắc, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, kết cục chỉ cần sơ xẩy một trận, bị quân Tống của Địch Thanh hạ ở ải Côn Lôn, toàn bộ quân đoàn liền giống như diều đứt dây vì không thể đảm bảo được tuyến đường lương thực phụ trợ, kết cục là tan đàn xẻ nghé.
Quân Tráng thời điểm hiện tại cũng vậy, Lương thực cướp tại Ung Châu dùng hết thì phải cướp Hoành Châu, dùng hết của Hoành Châu thì ánh mắt phải rời sang địa điểm khác.
Dù có muốn hay là không, tên đã lên dây không thể không bắn, Đỗ Anh Vũ bắt buộc phải đánh tiếp và nhất định phải đánh thắng.
Tân Châu chính là điểm cốt yếu của vấn đề.
Nơi đây nằm giữa trục đường Quế, Liễu, Ung của Quảng Tây, so với toà thành lớn kia thì Tân Châu chỉ là một tòa huyện thành nhỏ, nhìn chung dễ đánh hơn rất nhiều.
Hơn nữa Công Đàm từng báo về, Tân Châu tập hợp binh lương của quân Tống, phục vụ cho đoàn quân vượt ải, vậy nên nếu chiếm được nơi này thì không chỉ giải quyết được vấn đề lương thực của Tráng binh mà còn đồng thời cắt ngang được con đường vận chuyển lương thực của quân Tống.
Một mũi tên trúng hai chim, gần như toàn bộ thành bại của chiến dịch đều phải dựa vào cuộc chiến tại Tân Châu lần này.
Sáng sớm tại Uất Giang bờ bên kia, đoàn thuyền của Đỗ Anh Vũ sau một ngày nghỉ ngơi liền vượt sông, lợi dụng lúc trời sáng còn sương mờ yểm trợ mà cho quân đổ bộ.
Hai ngàn Tràng binh nhanh chóng lên bờ tập kết, Đỗ Anh Vũ cũng Lưu Kỷ cũng cùng nhau sóng vai xuống thuyền, nhìn Đỗ tiểu tử khuôn mặt mạng trĩu, lão Lưu lên tiếng hỏi thăm:
- A Vũ! Sao vậy?
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, cuối cùng lại không nén nổi thở dài một tiếng, nói:
- Nông tộc trưởng bị thương chưa tỉnh, hiện tại không người lĩnh quân, chúng ta lương thực không còn nhiều, không thể đợi, việc này...
Nghe đến đây, lão Lưu bật cười, đáp:
- Ngươi là sợ tấm xương già này của ta gánh không nổi sao?
- Lưu bá hiểu nhầm, ta không có ý đấy, chỉ là...!
Lời của Đỗ tiểu tử còn chưa có dứt thì đã bị Lưu Kỷ đưa tay ngăn lấy, lão nhân mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, nếu là một chiến dịch trường kì thì có thể ta là không kham nổi, thế nhưng nếu chỉ đơn giản là một trận đánh thì lão đầu ta còn hơn gấp trăm lần đám trẻ tuổi các ngươi! Đừng có coi thường...
Đỗ tiểu tử miệng cười làm lành, liên tục nói “không dám, không dám!”
Nói đến mức độ này rồi thì Đỗ Anh Vũ cũng không còn lời nào để nói nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ khom lưng cúi đầu, hướng về lão Lưu nói:
- Vậy thì nhờ Lưu bá chí giáo nhiều hơn.
- Được! - Lưu Kỷ vuốt chòm râu bạc, sảng khoái cười đáp:
Ai mà nghĩ được...
Ngày đó Tráng quân, dưới sự chỉ huy của một ông lão gần đấy xa trời và một tiểu tử còn chưa mọc lông, tại bờ Bắc Quảng Tây tiến hành cuộc chiến long trời lở đất!
...
Tạm rời khỏi khu vực phía bờ Bắc Quảng Tây, tầm nhìn chuyển ngược về phía Đông Nam.
Lúc này trời đã xẩm chiều, Hoàng Thành ngồi trên lưng ngựa, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, bộ dạng tỏ ra hết sức cẩn thận.
Lần này mang theo trọng tránh dẫn gần vạn dân cư từ Hoành Châu trở lại Hợp Phố, lòng hắn đã căng thẳng suốt mấy ngày trời, đặc biệt là từ lúc tiến vào địa khu của Lục Vạn Đại Sơn thì lại càng khiến họ Hoành hành quân trở nên thận trọng.
Vạn người đi chuyển tự nhiên là sẽ không che dấu được ánh mắt của những người hữu tâm.
Lộ trình của bọn hắn từ đầu đến cuối đều đang bị một nhóm người bí ẩn đang nằm bẹp trên thân cây, dựa vào những tán cây che phủ để ẩn nấp, ánh mắt tập trung theo dõi đám người.
Đến khi đoàn người của Hoàng Thành đi qua, đám người này mới rời khỏi chỗ ẩn nấp, chạy một mạch lên núi, tiến vào một Sơn trại bỏ hoang, hướng về vị trí chủ tọa mà báo cáo:
- Thống Binh đại nhân! Đã điều tra kĩ càng, đám người dưới đa phần là dân chúng, dẫn đâu đoàn là một gã lạ mặt, treo cờ quân Liêm Châu, cờ hiệu gồm hai chữ Đỗ và Hoàng!
Gã Thống Binh ngồi ở vị trí chủ tọa có khuôn mặt sẹo dữ tợn, tuổi cỡ -, họ Quách tên Phổ, chỉ huy cánh quân chi viện từ Bạch Châu lên Ung Châu lần này.
Bạch Châu là một huyện rất nhỏ, dân cư thưa thớt không đáng kể, gần như chỉ được sử dụng như một điểm đóng quân mang tính chiến lược hơn là một khu dân cư thuần tuý.
Nó nằm chếch về phía Đông Bắc Liêm Châu, khoảng cách không xa, ngoài ra còn nằm chính giữa trên tuyến đường từ Hoành Châu xuôi nam về Hợp Phố, vậy nên Hoàng Thành sau khi chọn đi đường bộ thì chắc chắn sẽ phải đi qua nơi này.
Bạch Châu không có huyện lệnh, cao cấp nhất là Huyện Uý cùng hai gã thống binh, họ Quách là một trong hai người đó, vốn dĩ sau khi nhận được mệnh lệnh bí mật của Cao Nghiêu Khanh, hắn phải ngay lập tức lên đường chi viện, nhưng khi thám báo báo tin về việc phía trước có một đoàn người hơn vạn di chuyển danh tính không rõ ràng, Quách Phổ liền hoảng hốt, lập tức cho quân trốn lên Lục Vạn Đại Sơn, sau thì phóng ra thám báo thăm dò kĩ càng rồi mới dám quyết định bước tiếp theo.
Đến khi nhận được thuộc hạ hướng gã báo cáo, họ Quách liền nghỉ ngợi, khuôn mặt hắn không khỏi cau mày nhăn trán, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Liêm Châu...!từ bao giờ có thống binh họ Đỗ với họ Hoàng?”
Hắn cùng Liêm Châu quân đội tương đối quen thuộc, biết rõ ở bên đó Huyện Uý họ Ngô, dưới trướng tên Thống Binh lần lượt các họ là Ngô, Tiền, và Triệu, làm quái gì có họ Hoàng hay Đỗ.
Nghĩ đến đây, Quách Phổ vung tay nện xuống bàn cái đét, lập tức hùng hổ đứng lên quát lớn:
- Là giả! Nhất định là giả! Mẹ kiếp đám phản tặc này giả bộ làm quân lính địa phương để qua mắt ông đây sao? Không có cửa!
Một gã thám báo vội vàng lên tiếng nịnh hót, đối với Quách Phổ vỗ một đợt mông ngựa, khen họ Quách thần cơ diệu toán, Gia Cát tái thế cái kiểu.
Một tên thám báo khác đứng ở một bên thì thần sắc lộ vẻ ngưng trọng, vội vã chắp tay thưa bẩm:
- Nhưng mà đại nhân, đám lưu dân bọn hắn...!là thật, không thể giả được!
Quách Phổ hỉ mũi coi thường, tỏ vẻ khó chịu mà nói:
- Đám dân đen có thể đã bị đám phản tặc áp chế...!hoặc có thể chính bản thân bọn hắn nối giáo cho giặc cũng không biết chừng, các ngươi thử điều tra xem, có phải hay không bên trong đám lưu dân đấy có không ít đám võ biền mặc trang phục thường dân trốn ở trong phải không?
Thêm thám báo nịnh hót thì giống như sực nhớ ra cái gì đó, liên tục gật đầu hô “đúng, đúng”, vội vàng nói:
- Quả đúng là không chuyện gì có thể qua mắt được đại nhân, tiểu nhân đã cẩn thận tra xét, đúng là ẩn tại bên trong đám lưu dân có không ít đám thanh niên võ biền, từ vóc dáng có thể thấy không kém binh sĩ bình thường!
- Ha ha! Ta biết ngay mà! - Quách Phổ cao giọng cười to:
- Đám ngu xuẩn này muốn lấy vải thưa mà che mắt thánh sao? Muốn lừa gạt ai?
Đến lúc này tên thám báo còn lại cũng không còn gì để nói vì...!bản thân hắn cũng nhận thấy điều này.
Nếu Hoàng Thành có mặt ở đây thì chắc chắn phải hô lên một tiếng oan uổng quá, ta thật là quân đội nghiêm túc đứng đắn mà!!
Cái này cũng có thể gọi là tình ngay lý gian.
Việc họ Hoàng tước vũ khí áo giáp, chỉ cho Hoành Châu hàng binh làm một dân phu bình thường bỗng nhiên phản tác dụng, khiến cho có người nghĩ hắn là đang thực hiện gian kế gì đó!
Sự thật thì làm chó gì có! Tất cả đều là hiểu lầm.
Quách Phổ sau khi nhận được hết tin tình báo thì lập tức ra lệnh cho quân đội chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay nhân lúc trời tối thì từ trên núi đánh xuống, tiêu diệt phản tặc.
Bạch Châu binh sớm đã chiếm được lợi thế địa hình, quân số dù chỉ có hơn binh nhưng vẫn dám cùng gần vạn người của Hoàng Thành chiến một trận.
Vì trong mắt Quách Phổ, Hoàng Thành đám người thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Ở phía Hoàng Thành, khi thấy trời xẩm tối liền ra lệnh cho toàn bộ đoàn người chui vào trong một toà Sơn cốc, đốt lửa trại, chuẩn bị nấu nướng.
Vì để đảm bảo số lượng lương thực vừa đủ cho tất cả mọi người cho đến lúc về đến Hợp Phố, Hoàng Thành đã cố gắng tăng tốc độ di chuyển hết mức có thể.
Đến mức hắn quyết định bỏ không thiết lập doanh trại trong lúc hành quân, chỉ để người ở vào trong các khu Sơn cốc núi đá để tiết kiện thời gian cũng như tăng thêm khoảng cách có thể đi chuyển trong ngày là đủ hiểu.
Sài lang, rắn rết, côn trùng các loại đối vời Hoành Thành đều không đáng sợ bằng ma đói à!
Chỉ là trong đám lưu dân có không Ít người già trẻ nhỏ, tốc độ của bọn hắn cũng chỉ có hạn, đã qua ngày thứ vậy mà mới chỉ đi chuyển được phân nửa chặng đường, cứ tình hình này tiếp diễn, Hoàng Thành sợ không trụ nổi đến lúc trở lại Hợp Phố mất.
Đang ngồi bên đống lửa, đăm chiêu nghĩ ngợi thì từ đằng xa, Tống thị mang theo một bát cháo nóng tiến tới, đánh động hắn tỉnh lại:
- Hoàng đại nhân, mời ngài dùng cháo đi kẻo nguội!
Hoàng Thành giật mình tỉnh lại, nhìn thấy mĩ phụ ôn nhu đi tới bên cạnh thì mỉm cười gật đầu, tiếp nhận bát cháo từ tay nàng, nói:
- Cảm tạ Tống phu nhân!
Trong suốt quãng đường lần này, Tống thị một bên kêu gọi Ung Châu dân chúng ủng hộ Hoàng Thành, một bên ra sức giúp đỡ việc hậu cần khiến chặng đường này của hắn cũng bớt đi khá nhiều vấn đề, bản thân hắn cũng rất có thiện cảm với vị thục phụ ôn nhu này, khoảng cách giữa hai người sau mấy ngày cũng kéo lại tương đối, Tống Thị ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thành, mỉm cười hỏi thăm:
- Hoàng đại nhân đang nghĩ ngợi điều gì, có thể nói ra, biết đâu dân phụ có thể giúp đỡ một hai...
Hoàng Thành chỉ cười lắc đầu, nói khỏi gì có chuyện gì to tát cả.
Đừng đùa, hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn!
Đám người ở đây có thể bình tĩnh ngồi lại với nhau chính là vì bọn hắn tin là có đủ lương thực cho tất cả mọi người, nhưng nếu để bọn hắn biết được sắp phải lâm vào hoàn cảnh thiếu lương thực xem, con mẹ nó, dùng cái mông để nghĩ cũng biết chắc kết cục hẳn cả đám người sẽ loạn thành một bầy.
Kể cả Tống thị có thể giữ được miệng nhưng tai vách mạch rừng, tránh được thì nên tránh.
Hiện tại chặng đường này đã tương đối gần Bạch Châu, Hoàng Thành bỗng nghĩ đến việc hắn có thể thử cho người đến đó mượn lương xem sao.
Dù sao hắn ở thời điểm hiện tại vẫn không có phản Tống, hắn chỉ là đang dẫn những người dân Tống đến nơi an toàn, né tránh chiến loạn mà thôi.
Đối phó với “ôn nhu” chiêu, “quan tâm” thức của Tống thị, Hoàng Thành cứng rắn không được, đành phải dùng cách thức của đa số nam nhân trên đời chính là chuyển chủ đề, đánh chống lảng để đối phó với nàng.
Không thể không nói, từ cách ăn nói liền có thể nhận ra Tống thị xuất thân gia giáo, nói chuyện rất có độ, phép tắc lễ nghĩa đều có đủ, Hoàng Thành thì vốn xuất thân võ biền, làm người nhân nghĩa khẳng khái, vốn nghĩ giữa hai người hẳn sẽ khó có điểm chung nhưng hoàn toàn ngược lại, cả hai càng nói càng hợp, càng cảm thấy đối phương trở nên thuận mắt.
Chỉ là đang đến hồi cao trào thì đột nhiên lão Vương sát vách thình lình xuất hiện phá đám.
Vương Nhị Cẩu trêu một tiếng “chị dâu” làm Tống thị đỏ mặt chạy trối chết.
Bỏ lại Hoàng Thành cười khổ lắc đầu phía sau.
Chỉ đến khi thấy nàng đã chạy xa thì họ Vương khuôn mặt mới biến đổi, lộ vẻ ngưng trọng, nhìn Hoàng Thành, thấp giọng nói:
- Hoàng lão đại, chúng ta bị mai phục!!
Lúc này, nụ cười trên mặt Hoàng Thành cũng vỡ nát, đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không có ai liền vội vã gặng hỏi:
- Chuyện là từ khi nào?!!.