- Ngươi biết Chiết Cành chứ?
Đỗ Anh Vũ hiện tại ở trong lều trướng, dáng người buông thả, hai tai gối đầu, tựa lưng lên tấm đệm, đưa mắt nhìn gã thiếu niên quần áo có chút xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt mũi có phần bẩn thỉu trước mặt.
“Chiết cành?!!”
A Tiễn có chút mộng bức, ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu.
Đỗ tiểu tử cười cười, đơn giản giải thích:
- Đó là việc khi ngươi làm cho một đoạn cành ra rễ trên cây, rồi sau đó tách nó ra khỏi cây mẹ, đem nó trồng thành một cái cây hoàn toàn mới!
Lời của Đỗ Anh Vũ tương đối đơn giản, nhưng đối với một thiếu niên thuộc về thời đại này chẳng khác gì vịt nghe sấm.
Mà kể cả có thể nghe hiểu một chút, thì vấn đề tại sao Đỗ Anh Vũ đêm hôm khuya khoắt gọi bản thân đến đây để nói điều này cũng là điều A Tiễn không thể lý giải nổi, lòng thầm nghĩ “tên này rảnh đến phát điên rồi sao?!”
Đỗ tiểu tử ngưng lại một chút, quan sát biểu lộ của A Tiễn, đột nhiên bật cười, đứng dậy tiến đến sát bên cạnh, việc này khiến A Tiễn giật mình, không tự chủ lui lại về phía sau, cúi đầu nói:
- Công...!công tử?
Đỗ Anh Vũ nheo mắt lại, nhìn A Tiễn, vuốt ve cằm nhỏ, nói:
- Ngươi...!còn muốn theo sát bên cạnh ta sao?
Lời Đỗ tiểu công tử nói ra khiến A Tiễn thoáng giật mình, sau thì nhất nhanh gật đầu, khẩn trương đáp:
- Vâng...!thưa công tử! Tiểu nhân nguyện đi theo công tử!
- Tốt! - Đỗ Anh Vũ vỗ tay tai đốp, khoé miệng mỉm cười nói tiếp:
- Vậy để ta dạy cho ngươi cách chiết cành, dạy cho ngươi đạo nghĩa của “sự sinh sôi!”
Dứt câu, hắn liền bước ra khỏi lều, một mạch đi thẳng, A Tiễn ngơ ngác một chút cũng nhanh chóng chạy đuổi theo, xem xét xem công tử là muốn đi đâu.
Đỗ Anh Vũ cũng A Tiễn đi thẳng ra ngoài của doanh trại, nơi mà đám đông nhốn nháo vẫn còn loạn thành một bầy, Đỗ tiểu tử chỉ về phía đám người, quay sang hỏi A Tiễn
- Ngươi biết tại sao bọn hắn lại như thế này không?
“Còn không phải vì ngươi?!” A Tiễn ngay lập tức hiện lên suy nghĩ này trong đầu, nhưng đánh chết cũng không dám nói ra, chỉ có thể lắc đầu ngơ ngác.
Thấy Đỗ Anh Vũ vẫn chằm chằm nhìn mình, A Tiễn biết không thể giả bộ không biết mãi được, đành thận trọng chọn một đáp án chung chung nói ra:
- Là vì...!lương thực?!
Đỗ tiểu tử gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau thì cười đáp:
- Vấn để lương thực chỉ là phần ngọn, gốc rễ của vấn đề sao...!là vì bọn hắn bị bỏ rơi!!
Đáp án quá đột nhiên, có chút chẳng ăn nhập, tự nhiên khiến A Tiễn không tán thành.
Ung Châu dân chúng nhà tan cửa nát chẳng phải vì họa loạn chiến tranh sao?
Hoành Châu dân có nhà không thể về chẳng phải cũng là vì bị đánh chiếm cướp bóc sao?
Tất cả đều là phe của Đỗ Anh Vũ chủ động gây chuyện, sao có thể đổi cho việc bọn hắn bị bỏ rơi được?!
Cái này là ngụy biện vô lý!!
Nói thật, nói ra điều này bản thân Đỗ Anh Vũ cũng không tin, nhưng sau khi suy đi tính lại vài ngày, họ Đỗ chính là đưa ra kết luận như vậy.
Thấy thiếu niên trước mặt biểu tình lộ ra vẻ không quá tin tưởng, chỉ là ngại thân phận bên không dám mở miệng phản bác, Đỗ Anh Vũ với Mỹ danh chuyên lấy Lý phục người, lấy Đức hàng người rất nhanh giải thích quan điểm vừa nêu ra, hắn nói:
- Việc này xét về gốc rễ thì diễn ra từ rất lâu rồi! Các ngươi có nhớ được nguồn cội thật sự của các ngươi là ở đâu? Lý do tại sao lại tới cái vùng biên viễn rừng thiêng nước độc này sinh sống sao?
Ách!
Điều này?!
A Tiễn có phần nghẹn trong họng, không biết phải nói ra như thế nào?
Gia đình người khác hắn không rõ ràng, nhưng gia đình mình thì hắn biết rõ.
Cha mẹ hắn...!đều là bị bắt phải đến đây!
Ánh mắt A Tiễn bỗng nhiên nhìn về đám dân chúng trước mắt, lòng bỗng nhiên có phần rung động, hắn là sợ rằng...
Số người ở đây phải có đến phần giống như hoàn cảnh của hắn.
Không phải đời này thì cũng là đời trước, hoặc nhiều đời trước đó.
Bị ép chuyển đến cái vùng cực Nam xa xôi hẻo lánh này.
Đỗ Anh Vũ nhìn A Tiễn khuôn mặt phức tạp, thầm gật đầu nghĩ kẻ này tương đối nhanh nhạy, có thể mường tượng ra vấn đề, nhưng Đỗ tiểu tử biết A Tiễn vẫn còn có chút không rõ ràng, liền hơi khơi gợi một chút, hắn cười nói:
- A Tiễn! Giọng của ngươi thuần là phương Bắc, hẳn là mới chuyển đến đây không lâu, rốt cuộc là thuộc về “Đi đày Lĩnh Nam” hay là “Di dân phòng thủ” vậy!? Hắc hắc!!
Thiếu niên A Tiễn mặt mũi vốn đã lấm lem, sau lại càng trở nên tối tăm mù mịt.
Đi đày lĩnh nam?
Di dân phòng thủ?
A Tiễn gia cảnh mặc dù không hoàn toàn thuộc về hai đáp án trên nhưng nếu xét một cách toàn diện thì thiên hướng về đáp án “đi đày” tương đối nhiều.
Nói giảm nói tránh chính là cha hắn bị thuyên chuyển công tác!
Nói thẳng thừng chính là bị biếm chức!
Kỳ thật Đỗ Anh Vũ ban đầu cũng không có để ý tới hiện tượng này, chỉ mới đây thôi hắn mới nhận ra rõ ràng về vấn đề này.
Đây là một cái hố mà các Triều Đại phương Bắc từ ngàn năm đào xuống.
Ha ha!
Nói thế này đi...
Một gia tộc bị đẩy ải phương xa, ngươi thật sự mong gia tộc đó không uất hận triều đình một chút nào, hoàn toàn cam tâm tình nguyện lĩnh phạt sao?
Vấn đề này tương đối đơn giản, đáp án hẳn ai cũng biết.
Hay là nói đến cái chính sách Di dân, tiến thành thực biên phòng thủ đi.
Ý tưởng là muốn dùng dân gốc Hoa Hán làm loãng đi mật độ dân số của các dân tộc khác tại vùng biên thuỳ, liên hôn đồng hoá, sau thì kết hợp với quan lại địa phương tiến hành trấn áp nếu có phản loạn của dân tộc khác diễn ra.
Nghe thì thật tốt đúng không?
Nhưng sự thật có mấy ai nguyện ý rời bỏ quê hương mà chuyển đến một nơi khỉ ho cò gày vùng biên cương?!
Đất đai tài sản ở quê đều bị người khác chiếm đoạt, bản thân thì lặn lội đường xa rời đi nơi khác.
Thời đại này cũng không có xe lửa, máy bay, mỗi một đoạn lữ trình dài đằng đẵng chẳng khác gì một cuộc trường trinh, lúc đến nơi có bao nhiêu người toàn mạng?
Cứ coi như may mắn sống sót đến nơi đi, bắt đầu một cuộc sống mới, ăn cư lập nghiệp...
Thế nhưng vấn đề tiếp theo lại xảy ra, chính là vấn đề về thuế vụ.
Một năm có biết bao nhiêu loại thuế giáng xuống đầu bọn hắn?
Ví dụ nếu khoán một khoản thuế lớn, vốn dĩ tất cả mọi người trong vùng cùng phải chịu, thế nhưng quan lại địa phương khí không đòi được từ các tộc trưởng miền sơn cước, vậy thì phải làm thế nào?
Đơn giản chính là bóc lột từ chính cái đám người đi dân mới tới, đám người Hoa Hán trong vùng không phải tốt sao?
Đám Sơn dân đóng thiếu thuế, quan lại lại không muốn bọn hắn làm phản, vậy để đám dân Hán đến bù vào, bọn hắn đóng thuế đã quen thuộc, thêm một chút cũng chẳng làm sao.
Vất vả liều mạng mới tới được nơi, kết quả lại gặp gấp đôi bóc lột, đây chính là vấn đề trần trụi đang diễn ra tại các vùng biên Thuỳ.
Họa loạn đôi khi không diễn ra từ các tộc khác, đôi khí nó đến từ chính bên trong nội bộ của đám Hán dân này.
Quan ép dân phản mà thôi!
Đỗ Anh Vũ giọng nói đều đều, đơn giản nói ra các vấn đề, sau thì chốt lại:
- Ngươi biết sao, toàn bộ dân cư vùng này chỉ đơn giản là các con tốt thí, bọn hắn quan tâm đến các ngươi sao? Không có! Chỉ cần đảm bảo không quá loạn, thì chết đi một đám cũng chẳng có vấn đề gì, vẫn sẽ luôn có một đám dân đen khác được di chuyển xuống đây thay thế các ngươi.
- Lần này cũng vậy, Tráng binh làm phản, nhưng trong mắt đám quân viên thì chỉ cần để cho bọn hắn cướp phá một chút hẳn sẽ trở lại, chỉ cần không quá đáng, đám quân viên phía trên sẵn sàng thí bọn ngươi, giữ lại cái ghế của mình thì có làm sao?
Đỗ Anh Vũ lời nói như đao, đâm vào trong lòng A Tiễn đến rỉ máu.
Đột nhiên, A Tiễn ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ, nói:
- Thế nhưng...!không có chiến tranh, bọn hắn vẫn còn có thể còn sống!!
Đỗ Anh Vũ gật đầu tán đồng, cười khẩy một tiếng, đáp:
- Nhưng vấn đề chiến tranh sẽ luôn có! Đặc biệt là trên cái mảnh đất tạp cư hỗn loạn này, người Tráng bọn hắn sẽ vì độc lập sẽ không ngừng chiến đấu, tựa như sói sẽ cắn người, còn các người, nên nhớ rằng là ai đẩy các ngươi ra trước miệng sói!!
Nói xong hắn liền nhún vai bỏ đi, bỏ lại thiếu niên A Tiễn sững sờ, lòng rối như tơ vò.
Luận điểm của Đỗ Anh Vũ có phần ngụy biện, nhưng cũng có vài phần thực tế.
Người Tráng làm phản chính không sai, nhưng việc quan quân đóng bỏ mặc bọn hắn tự sinh tự diệt cũng là sự thật.
Vài ngày trước, lúc đám người Ung Châu tiến đến Hoành Châu thành, kết quả nhận được là một cái đóng cửa kín bưng không tiếp nhận.
Sự thật bày ra trước mắt, chối cãi không xong.
Nhân tính chính là vậy, kẻ hại mình cùng kẻ bỏ rơi mình đáng hận như nhau, Đỗ Anh Vũ lợi dụng vấn đề này để chung hoà mối hận.
Để mũi dùi của bọn hắn không chỉ nhắm vào mình phe của Đỗ Anh Vũ là thành công.
Đột nhiên Đỗ Anh Vũ thở dài một tiếng.
Vấn đề này không phải chỉ diễn ra tại phương Bắc.
Mà đáng buồn tại Đại Việt cũng có!
Chầm ngâm giây lát, Đỗ tiểu tử tiếp tục bước tới phía đám lưu dân bên ngoài.
Đỗ công tử vừa xuất hiện lập tức khiến đám đông nhốn nháo cũng có phần im ắng, mọi người đều dừng tay lại, ánh mắt tập trung nhìn về thiếu biến trước mắt.
Khoé môi hơi vểnh lên, đảo mắt qua đám người này một vòng, Đỗ tiểu tử cao giọng nói:
- Sao?! Không đánh nữa sao?!
Đám người nhất thời hơi sững lại, ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn nhau, không có ai đáp lại.
Thấy vây, Đỗ tiểu tử có chút lười biếng, hờ hững nói:
- Đói sao?
Từ bên trong đám người, sau một hồi im lặng thì bỗng nhiên phát lên một vài thanh âm ngắt quãng vọng tới, không biết từ ai phát ra:
“Công...!công tử, xin hãy rủ lòng thương cứu lấy chúng ta!”
“Đúng vậy công tử! Cứu lấy chúng ta!”
“Công tử a...”
“...”
Đỗ Anh Vũ nhìn biểu hiện đám người, trong lòng hơi thở dài.
Lấn yếu sợ mạnh là bản tính của con người.
Đối với đám người yếu thế hơn thì ức hiếp, đối với thế lực mạnh mẽ hơn thì quỵ lụy.
Nhân chi thường tình...!lòng người chính là vậy!!
Đỗ Anh Vũ biết rõ nhân tính, biết rằng không thể quá nuông chiều, cũng không thể dồn ép đến tận cùng.
Trước cho Hoành Châu dân chúng ngày lương thực để cho bọn hắn ít nhất giữ lại một chút hi vọng sống, đặt bọn hắn ở bên cạnh đám người Ung Châu để bọn hắn cảm thấy được sự chênh lệch đối xử...
Hiện tại chính là lúc Đỗ Anh Vũ “Chiết cành!!”
Hắn mỉm cười nói:
- Trở về đi! Sáng mai quay lại! Ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời!!
Nói xong thì mặc kệ đám người đi hay ở, Đỗ Anh Vũ vẫn quay đầu bước thẳng vào bên trong doanh trại.
Thái độ dứt khoát, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Đối với Đỗ tiểu tử, binh pháp đầu tiên chính là xây dựng trên sự thành thực.
Muốn thu phục nhân tâm, tín dự là trọng yếu.
Có tín dự, lời nói tự nhiên sẽ có trọng lượng, nói một là một, hai là hai.
Nói sáng mai giải quyết liền chính là sáng mai.
Lưu dân hỗn loạn bị Đỗ Anh Vũ nói hai câu liền trở nên ổn định, Hoành Châu dân chúng cũng không đói đến cái mức không thể nhịn được.
Sáng mai chỉ còn vài canh giờ nữa, bọn hắn là nhịn được!!
Lúc trở lại, nhìn thấy thiếu niên A Tiễn vẫn cùng lặng người đứng đó, Đỗ Anh Vũ cho rằng kẻ này vẫn còn cần thời gian để tiêu hoá thông tin liền mặc kệ, lẳng lặng bỏ đi.
Đột nhiên, từ phía sau, giọng của A Tiễn vọng đến:
- Công tử! Nếu là ngươi...!ngươi sẽ bỏ mặc con dân của mình sao? Sẽ đẩy bọn hắn về phía đàn sói sao?
Đỗ tiểu tử thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh bình thản đáp lại:
- Ta sẽ cùng con dân của mình làm thịt đám sói đó! Chỗ ta quản chỉ có chó, không có sói.
Đỗ tiểu tử chắc nịch đáp lời, khẽ cau mày, lòng hắn nhớ đến một khu vực tại Đại Việt.
Tại vùng phái Nam, nơi mà một số con dân nước Việt cũng đang phải sống chung với sói.
...
A Tiễn mang theo tâm trạng ngơ ngác, mất phương hướng trở lại lều tạm của đám lưu dân Ung Châu, vừa về đến nơi đã thấy một thiếu phụ chạy như bay ra đón lấy, hai tay bắt lấy vai, ngó nghiêng A Tiễn từ trên xuống dưới một vòng.
Thấy con mình không tổn hại gì cả, thiếu phụ mới hơi nhẹ nhõm thở ra, sau thì có chút đau lòng nói:
- Con của ta...!con gái của ta...!là mẹ vô dụng hại con thật khổ.
A Tiễn nâng lên tay nhỏ, vỗ vỗ lên tay mẹ mình, mỉm cười, lắc đầu nói:
- Mẹ! Con không khổ!
Thiếu phụ dùng tay, xoa xoa đi khuôn mặt lấm lem của A Tiễn, khoé mi rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Chờ hết loạn lạc, con không cần phải tiếp tục ở bên cạnh thiếu niên nguy hiểm đấy nữa, cũng không cần phải đóng giả một thân nam nhi nữa, Quỳnh Anh à! Trở lại đi...
A Tiễn bật khóc gật đầu, sau lại lắc đầu, ánh mắt của “nàng” ẩn ẩn hận ý, nghẹn ngào nói:
- Thù cha chưa trả! Con gái sao có thể từ bỏ! Cừu Quỳnh Anh thề nhất định phải báo thù này, nhất định phải tự tay đâm kẻ thù!!!
A Tiễn từ trong ngực áo rút ra một mũi tên, mũi tên đã bắn chết cha của nàng.
Nàng đã biết rõ, kẻ bắn mũi tên này chính là người mà nàng luôn hô một tiếng...!Công tử!!.