Thiên hạ rộng lớn chưa vào giờ ngưng chiến sự, chỉ cần địa phương có người sống, tự khắc sẽ có chiến tranh, chỉ có điều là các loại hình chiến tranh có sự khác biệt mà thôi.
Nếu Hoành Châu chiến sự là công thành chiến, thì ở Liêm Châu Hợp Phố, một cuộc chiến mơ hồ không rõ loại hình đang diễn ra.
Hẳn là nên gọi “trộm” thành chiến đi!
Vệ Nam cùng Nguyễn Khôn mang theo Tàn Hồng Doanh thuận lợi xâm nhập vào cổng phía Nam.
Cả hai đều là xuất thân binh ngũ lâu năm, tự nhiên biết rõ việc muốn chiếm một toà khó như thế nào, có một số toà thành muốn chiếm được thì công sức thời gian bỏ ra phải tính bằng tháng, bằng năm, thế nhưng hiện tại bọn hắn lại có thể dễ dàng mở ra cổng thành như vậy, thật là không thể tin nổi.
Nguyễn Khôn sau trận đánh Hải tặc cũng đã bắt đầu tin rằng vị Thiếu Soái này có chút tài năng, nhưng dù sao đối thủ cũng chỉ là Hải tặc, đơn giản là đi tiễu phỉ mà thôi, chưa chứng tỏ được cái gì rõ ràng cả, hiện tại thì hoàn toàn khác biệt, mục tiêu chính trước mắt là thành Hợp Phố.
Đây một toà biên thành của Tống Quốc, thậm trí sau này còn có thể là cả một khu vực rộng lớn khác, rốt cuộc Đỗ Anh Vũ là rồng hay là rắn, tất cả đều sẽ được chứng minh, nhưng ít nhất vào lúc này, việc bọn hắn có thể thuận lợi mở ra cổng thành phía nam đã chứng minh được một phần kế của Đỗ Anh Vũ là chính xác.
- Công tử quả nhiên tính toán như thần, một thành gần quân bị hắn chia rẽ ra chỉ còn chưa đầy , nếu chúng ta còn không lấy được thì chẳng phải là có lỗi với công tử lắm sao?
Vệ Nam theo Đỗ Anh Vũ một thời gian, thực lực của công tử hắn cũng hiểu được phần nào nhưng khi nghe kế hoạch của họ Đỗ vẫn không khỏi lên tiếng khen ngợi.
Thật vậy, theo kế hoạch của Đỗ Anh Vũ, trước có Triệu Sầm mang theo lính tráng lên phía Bắc chưa về, sau thì Mizukune đưa đi tên quan lại, thành Hợp Phố lúc này như rắn mất đầu, thậm chí còn dẫn dụ đi gần quân, cái này khiến có số lượng binh lính trong thành chỉ còn khoảng trên dưới người, cái này giống như Đỗ Anh Vũ ngày xưa hay nói:
“Không có cái gọi là lấy yếu đánh mạnh, chỉ là xé nhỏ lực lượng địch nhân ra rồi lấy mạnh hiếp yếu mà thôi!”
Hoa Nương mũi nhỏ hếch lên tận trời, ngạo kiều không phải vì nàng làm tốt chuyện mở cổng thành, nàng kiêu ngạo chỉ vì đơn giản nàng có một “tiểu nam nhân” hơn người mà thôi.
Nàng tự tin nói:
- Công Tử muốn lấy Hợp Phố dễ như trở bàn tay, nhưng lấy làm sao cho thật xinh đẹp mới điều công tử muốn làm!
Ách.
Kiêu ngạo vậy!
Vệ Nam cùng Nguyên Khôn đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy những người trẻ này tuổi ngạo khí thật không nhỏ.
Nguyễn Khôn vuốt ve cái cằm, dò hỏi:
- Vậy công tử là muốn đánh như thế nào?
Tiểu nương tử rút ra tấm bản đồ, bắt chước Đỗ Anh Vũ phong thái làm việc, nàng mỉm nói:
- Hợp Phố Huyện Lệnh, Huyện Thừa cùng Huyện Uý tất cả đều không ở, có thể điều quân chỉ có cấp bậc Thống Binh, Hợp Phố có người Thống Binh lần lượt là họ Triệu, họ Tiền cùng họ Ngô, họ Triệu đã theo công tử lên phía Bắc, họ Tiền thì đã mang thủy quân ra biển, hiện tại chỉ cần giết họ Ngô tự khắc binh sĩ trong thành sẽ như rắn mất đầu.
- Họ Ngô hiện tại ở đâu? Ta đi chặt hắn! - Nguyễn Khôn liếm mối, bộ dạng hung ác, nhe ra răng nanh nói:
Hoa Nương che miệng cười duyên, chớp chớp đôi mắt, yêu kiều đáp:
- Việc này không phiền đến Nguyễn Thống Lĩnh, Hoa Nương sẽ làm, hai vị còn có việc khác quan trọng hơn.
- Cô nương? Có được không vậy? - Nguyễn Khôn nhìn tiểu nương tử trước mắt lộ vẻ ngờ vực, nàng xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng đâu có đại biểu cho thực lực của nàng.
Bản thân Vệ Nam cũng chưa từng thấy Hoa Nương bộc lộ thực lực nên cũng có chút lo lắng, vội hắng giọng nói:
- Hoa Nương tiểu thư, những việc như thế này vẫn là để cho mấy lão già chúng ta làm đi thôi.
Bị người nghi ngờ, Hoa Nương cũng không có ý trách cứ, đây chỉ là suy thường bình thường thôi mà.
Chỉ là ý nàng đã quyết, sẽ không thay đổi, nàng nói:
- Hai Vị nhiệm vụ còn nặng nề hơn, giết người việc nhỏ, giao cho tiểu nữ là được.
Giết người việc nhỏ?
Nhiệm vụ nặng nề?
Cả hai người nghi hoặc nhìn nhau một hồi.
Thời gian giao ban sắp đến, ba người nhanh chóng phân tích tình hình, thảo luận rồi phân công nhiệm vụ.
Nguyễn Khôn thì ở lại thủ ở cổng thành phía Nam, còn lại Hoa Nương cùng Vệ Nam sẽ đồng hành xuất phát, trước khi đi, lão Vệ có phần không hiểu nói:
- Tàn Hồng Doanh chỉ có binh, để lại gần hết cho lão Nguyễn thì phải chăng ta và tiểu thư khó làm rồi?
Hoa Nương thần bí cười nói:
- Ai nói chúng ta chỉ có binh nào, trên thực tế người chúng ta số lượng cũng không kém bọn hắn là bao, công tử xưa nay luôn thích lấy mạnh hiếp yếu, tự nhiên sẽ không để cho Vệ Thống Lĩnh rơi vào thế yếu.
Hoa Nương càng úp úp mở mở càng khiến cho Vệ Nam trong lòng tò mò.
Nói như Hoa Nương thì có nghĩa là Đỗ Công tử đã sớm cho binh tiềm phục trong thành...
Nhưng rốt cuộc là hắn đã làm từ lúc nào?!
Trong lòng lão Vệ thắc mắc không thôi, chỉ đến khi nhìn thấy một gã to con mặt sẹo với cái đầu trọc lóc bóng loáng thì hắn mới ngộ ra.
Con mẹ nó, thì ra là thế!
...
Ngay khi Hoa Nương cùng Vệ Nam đám người rời đi không bao lâu, từ phía xa, bắt đầu có một đám Tống binh lục đục đi tới, số lượng không ít không nhiều, trên dưới trăm mạng.
Hợp Phố Thành binh mã vốn không phải là ít, chỉ là hiện tại lại tản mát một người một nhiệm vụ nên túc trực bốn phía tường thành chỉ còn vài trăm binh, không những thế còn phải phân ban để nghỉ ngơi nên ít càng thêm ít.
Sự thật thì đám binh sĩ này cũng chỉ có tác dụng trị an, thỉnh thoảng cùng đám Hải tặc va chạm một chút, chiến sự đối với bọn hắn là một thứ gì đó quá xa vời, khác hẳn với phía Bắc vùng Tây Bắc, hai nơi chiến tranh liên miên của Tống Triều, thành thử ra cả đám quân sĩ cũng có chút chểnh mảng, đi tới giao ban hàng ngũ cũng lộn xà lộn xộn, mỗi người một phách mà đi.
Khi tiến đến gần cổng thành thì thấy mấy chục tên Tống Binh khác đang ngồi quây quần bên đóng lửa, bộ dạng giống như là đang ngồi tán phét.
Đây cũng là công việc chính của Liêm Châu Binh khi gác đêm, gặp nhau tâm sự về chuyện đời là chính, canh gác cái mẹ gì?! Gác ma sao?
Một gã tiểu binh đi đầu tiến về phía đám người đang ngồi, cao giọng gọi lớn.
- Huynh đệ, giao ban, về nghỉ ngơi đi thôi!
Thanh âm của tên tiểu binh này không nhỏ nhưng kì lạ là đám đang ngồi hoàn toàn không hề phản ứng lại, cứ như thể không nghe thấy vậy.
Ách!
Cái này có chút ngượng ngùng.
Gã tiểu binh nghĩ mình bị trêu trọc liền cười ha hả, tiến lên phía trước, vỗ vai một tên đang ngồi, cất tiếng nói:
- Huynh đệ! Giao ban...!mẹ ngươi đang chờ ở nhà kìa!
Đúng lúc nãy, cái gã mà tên tiểu binh vỗ vai quay lại, lộ ra một khuôn mặt hung tợn, gã cười gằn nói:
- Mẹ ngươi mới đang chờ ở nhà!
Vừa nói, hắn từ bên hông rút ra thanh đoản đao, thọc một nhát vào mạn sườn tên lính.
- Ngươi...!- Gã tiểu binh bất ngờ bị “đồng đội” tấn công, chỉ kịp hô lên một tiếng liền tắt thở tại chỗ.
Gần như ngay lập tức, đám lính đang ngồi xoay người lại, rút ra cung nỏ đã chuẩn bị từ trước, giơ về phía đám người mới tới còn đang sững sờ, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đồng thời, không biết từ đâu trong bóng tối, một đám quân lính mặc áo đỏ số lượng áp đảo xông ra, bao vây lấy đám Tống Quân vẫn còn đang mộng bức, trên tay bọn hắn cung nỏ cũng đã lăm lăm sẵn sàng, ở giữa có một gã tóc bạc đi ra, nhìn về đám người trước mặt, hung hãn cười nói:
- Nào nào! Ngoan! Bỏ hết vũ khí xuống rồi không ai sẽ bị thương...!ách, tên nào giết người vậy??!!
...
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Vệ Nam mang theo một toán quân nhanh chóng xông tới nội thành phủ, mục tiêu lần này là tập kích thẳng vào kho vũ khí của huyện phủ.
Đám người này đông đảo, di chuyển gần như không có ý ẩn dấu hành tung, cứ thế mà xông tới như thể chỉ cần đảm bảo được vận tốc di chuyển là đủ.
Chẳn mấy chốc, huyện thành kho vũ khí hiện ra trước mắt.
Ngoài cửa có mấy tên lính gác còn đang ngủ gà ngủ gật thì bất ngờ thấy một đám đông hung mãnh đánh tới liền giật nảy cả mình, hoảng hốt đứng bật dậy.
WTF???
Đám hung thần ác sát nào đây?
Trong đám lính gác cổng có một tên đứng đầu cố giữ bình tĩnh, hắn hướng về đám đông quát lớn:
- Các ngươi là ai? Biết đây là đâu không? Còn không mau...!hự...
Còn không đợi tên lính nói xong, một gã đầu trọc đứng bên cạnh Vệ Nam đã xông lên phía trước một bước, thân thể to con nhưng hắn di chuyển rất nhanh, cả người dồn lực một quyền đánh ra như thể là đang đấm vào bao cát, nắm đấm thẳng chính giữa mặt tên lính gác vừa to mồm khiến hắn cả người bật ngửa ra phía sau, đầu va vào thành cửa, ngất xỉu tại chỗ.
Thấy thế, đám người còn lại cũng xông lên bao vây lấy mấy tên lính còn lại, mấy tên lính canh vẫn còn đang đứng như trời trồng, lúc tỉnh hồn trở lại đã thấy mình bị đám đông bao quanh, bọn hắn một quyền một cước vung xuống, tiến hành đánh hội đồng không chút thương xót.
Vệ Nam thì tập trung nhìn vào cái tên đầu trọc vừa mới xuất thủ, gật gù khen hay, nói:
- Lão Vương, thân thủ tốt lắm!
Vương trọc quay ra gãi đầu, cười ha hả nói:
- Cũng thường thôi, chủ yếu là đánh người quen tay.
Vương Trọc đám người chính là quân bài ẩn mà Đỗ Anh Vũ ném lại tại thành Hợp Phố, gần Tứ Hải Minh huynh đệ theo Đỗ Anh Vũ trong chuyến đi biển lần này.
Bọn hắn ban đầu đảm nhận trách nhiệm thuyền phu, tiền nong ăn uống là do đám thương nhân lo liệu, chỉ là Đỗ Anh Vũ sau đó đề nghị một một hợp đồng làm việc khác béo bở hơn.
- Tứ Hải Minh nhận tiền làm việc, đã theo công tử tới nơi này tự nhiên sẽ phải xuất lực! - Vương Trọc nói:
- Nói đúng lắm lão Vương! - Đám huynh đệ còn lại của Tứ Hải Minh cũng theo đó hô hào rồi phá cửa, xông thẳng vào bên trong kho vũ khí, hoàn toàn dựa vào số đông mà đánh, thế công như thể gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Tàn Hồng Doanh số lượng đi theo Vệ Nam không nhiều, nhưng rõ ràng đám lão binh là có kiêu ngạo của mình, tự nhiên không thể để cho Tứ Hải Minh đám dân xã hội này cướp đi danh tiếng, tự khắc chiến ý bạo tăng, nâng lên vũ khí xông thẳng vào đám quân Tống bên trong kho.
Quân Liêm Châu đa phần đều đã tản ra thủ bốn phía tường thành, trong nội thành cũng chẳng còn mấy mống, kho vũ khí cũng chỉ có chục tên canh gác, lại không có một chút phòng bị nào, vậy nên làm sao có thể là đối thủ của một đám người đông thế mạnh như vậy được, chẳng mấy chốc liền bị Tàn Hồng Doanh cùng Tứ Hải Minh liên hợp lại đánh cho không còn manh giáp.
Kho vũ khí nhanh chóng bị chiếm, mấy trăm huynh đệ Tứ Hải Minh ngay lập tức được trang bị vũ khí, ngươi cầm đao, ta xách giáo, cung nỏ có vẻ không được đám này ưa chuộng lắm, bọn hắn là vẫn thích đánh giáp lá cà, đao đao tới thịt hơn.
Đột nhiên, Vệ Nam quay ra hỏi Vương trọc:
- Lão Vương, tham gia quân ngũ không? Nếu là ngươi thì thăng tiến rất nhanh.
Vương Trọc bị hỏi bất ngờ cũng có chút sửng sốt, sau thì đưa mắt nhìn về đám huynh đệ Tứ Hải Minh đang vui vẻ hô hào, bá vai bá cổ liền bật cười, tên trọc lắc đầu, đáp:
- Không! Ta cứ như thế này...!kì thực rất tốt.
Dù sao cũng đều là xuất lực vì công tử, tham quân hay không thì có khác gì?
Vệ Nam cũng mỉm cười gật đầu tán thành:
- Đúng thế, đều là vì công tử làm việc, kì thật cũng không khác gì nhau!
- Lão Vệ, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là ở đâu?
Vương Trọc quay ra hỏi Vệ Nam.
Lão Vệ híp mắt, vuốt ve râu cằm, trầm ngâm rồi nói:
- Đi! Chúng ta đi huyện thành nhà lao!
Đồng thời điểm, trong lúc đám người của Tàn Hồng Doanh cùng Tứ Hải Minh đang hợp sức làm loạn thì ở cách đó không xa, một tiểu mỹ nhân đang mang theo mấy chục tên Hắc y nhân đi đến phía trước một toà trang viên phủ đệ.
Ngẩng đầu lên, nhìn phía trên ghi Ngô Phủ.
Thiếu nữ áo trắng dưới ánh trăng tươi cười như hoa Quỳnh nở rộ.
Từ bên hông rút ra một thanh trường kiếm, cả người nàng khí tức bộc phát ra, hoá thành một chiếc đuôi trắng mờ mờ ảo ảo.
Một bên con ngươi chuyển sang màu xanh ngọc.
Tông Sư cảnh Hoa Nương...!là muốn đi giết người rồi!
....