Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

chương 193: liên hoàn kế 2 nghi binh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mệt binh sách không chỉ dùng tại ban đêm, chỉ là vào ban ngày Đỗ Anh Vũ vận dụng nó theo một kiểu khác.

Lần này kết hợp với cả thủy quân, tạo thành thế gọng kìm, chỉ vây không có đánh.

Thuyền lấy từ Ung Châu đa phần đều là thương thuyền, không có thuyền chiến nên chỉ có tác dụng mang quân đổ bộ.

Nhưng nếu chỉ dùng để diễu võ dương oai thì hoàn toàn đủ xài vì thương thuyền đa phần thường rất lớn, treo lên cờ xí các loại lượn qua lượn lượn lại như mèo vờn chuột cũng rất uy phong, cứ thỉnh thoảng lại đánh trống trận một hồi, nhử nhử một chút hù quân địch chơi.

Phía nam thì Tráng binh hơi lùi ra sau, để lại chỗ trống cho lưu dân đứng đó kêu gào.

Phía trên tường thành, Lương Tú híp mắt nhìn xuống cảnh tượng trước mắt, một ngày không ngủ khiến hắn cũng thoáng có dấu hiệu mỏi mệt, hắn nhìn sang gã văn nhân đứng bên cạnh, thấp giọng nói:

- Trương huyện lệnh! Chúng ta cứ vậy mặc kệ sao?

Gã họ Trương đầu đội mũ chuồn, trên thân còn mặc một bộ xanh nhạt quan bào, thân hình to béo phúc hậu, nhìn qua thì giống một viên ngoại hơn là một huyện quan.

Kì thật Trương Hành trước đúng là một viên ngoại, chức huyện lệnh này là dùng tiền mua quan.

Làm quan tại Tống Triều đa phần đều là thông qua thi cử, họ Trương trước cũng từng đi thi nhưng rớt, may trong triều có quan hệ, lo lót một chút liền có học vị, mò tới được chức quan.

Vốn dĩ hắn chỉ là phải tại biên ải làm quan vài năm liền có thể được chuyển đổi công tác, nay là năm cuối, hi vọng tưởng như đã hiện ra trước mắt thì bỗng đổ cái rầm.

Chiến tranh tới!

Hiện tại Trương Hành là vì tiền đồ của mình mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nào còn tâm tư mà quan tâm đến đám lưu dân ngoài kia.

- Mặc kệ bọn hắn, trong đám lưu dân này chắc chắn có gian tế!

Lương Tú âm thầm thở dài, mặc dù không đành lòng nhưng vì những người dân trong thành, hắn vẫn phải cứng rắn mà làm.

Đúng lúc này, phía mặt Bắc, tiếng kẻng báo hiệu lại gõ vang, tiếng báo “Địch Tập” lại vang lên như thường lệ.

Lúc này nói thật đám lính thủ thành đã dần quen với việc này rồi.

Tựa như câu chuyện “chó sói tới!”

Dần già cũng chẳng còn ai tin sói sẽ thật tới nữa.

Nhưng cảnh giác bố trí phòng ngự vẫn là phải làm, Lương Tú vội chắp tay hành lễ với Trương Hành một cái rồi chạy lên phía Bắc chỉ huy.

Họ Trương thì đứng đó, nhìn đám lưu dân đang kéo tới càng lúc càng đông, ánh mắt không hiện một chút nào thương cảm, nhổ bãi nước bọt nói:

- Đám dân đen này chết hết mới tốt! Hừ!

Ở một nơi khác, tại trong quân doanh của Tráng binh, Nông Chí Hùng mặc lên chiến giáp cướp được ở Ung Châu, trên vai còn khoác lên tấm áo choàng da hổ nhìn hết sức uy vũ, hắn bước vào trong soái trướng, nhìn Đỗ Anh Vũ cùng Hoàng An Huy đang phân tích bản đồ địa hình liền hắng giọng một cái.

Đỗ tiểu tử ngẩng đầu lên, cười toe toét:

- Ai chà! Ai mà uy phong thế này, phải là Nông tướng quân không?

Nông Chí Hùng mặt lạnh, không hùa cùng Đỗ Anh Vũ mở trò đùa, hắn nói thẳng:

- Quân của ta sau một đêm nghỉ ngơi liền đã khỏe, hiện tại có thể đánh rồi!

Đỗ Anh Vũ thì khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm trà, đáp:

- Hiện tại chưa phải lúc?

- Vậy thì lúc nào mới là lúc?

- Sớm thôi!

Nhìn không khí hai người bắt đầu trở nên căng thẳng, Hoàng An Huy đứng ra dàn xếp một hồi, hắn nói:

- Nông tộc trường, hiện tại Đỗ sứ quân là đang dùng kế mệt binh tiêu hao thể lực của quân địch, đợi đến lúc bọn hắn kiệt quệ rồi chúng ta tấn công cũng không có muộn.

- Nhưng chúng ta hiện tại sắp hết lương, nếu đánh không thắng vậy phải chăng chúng ta là tự thua rồi? - Nông Chí Hùng giọng trầm xuống, ẩn ẩn tức giận, cảm thấy mình lúc trước ngu xuẩn nên mới nghe theo kế hoạch của tên tiểu tử này.

Đỗ Anh Vũ bộ dạng thì nhởn nhơ như không, cười nói:

- Vậy thì càng phải chuẩn bị kĩ lưỡng, một đòn tất sát!

- Nói thì hay lắm! Người một đòn tuyệt sát cho ta xem nào? - Nông Chí Hùng liếc cũng chẳng thèm, hỉ mũi coi thường nói ra.

- Được! Trận này để ta toàn quyền chỉ huy, người không được phép xen vào, thế nào? - Đỗ công tử cũng phát hỏa, đập vào tấm bản đồ trên bàn, đứng lên quát.

- Được! Tiểu tử! Thích thì cầm lấy, nhưng nếu trận này mà thất bại, ta nhất định sẽ giết ngươi! - Nông Chí Hùng hoàn toàn không nể mặt, đáp lại:

- Tốt! Vậy xin mời Nông tộc trưởng tháo giáp, ngồi xổm chờ đợi tin tốt là được! - Đỗ Anh Vũ cười lạnh.

Hai người tan rã không vui, Nông Chí Hùng bỏ đi, hắn là muốn xem xem, tên tiểu tử này làm thế nào trong vòng ngày trước khi cạn lương phá thành.

Hoàng An Huy nhìn họ Nông đùng đùng bước ra khỏi soái trướng, khuôn mặt hiện một bộ bất đắc dĩ, quay lại tiểu tử trước mặt bộ dạng thản nhiên như thường liền cười khổ nói:

- Hắn tính nóng, nhưng không phải là kẻ xấu, ngươi cố tình chọc giận hắn làm gì?

Đỗ tiểu tử vươn vai một cái, đáp:

- Nếu không như vậy sao ta có thể cướp lấy binh quyền từ tay hắn, nói thật, với cá tính của hắn, ta chỉ sợ hắn làm hỏng chuyện của ta!!

Kì thật Hoàng An Huy cũng có chút nghi ngờ, hiện tại không có người ngoài hắn mới thấp giọng thăm dò:

- Ngươi...!có chắc trong vòng ngày đoạt thành sao?

Đỗ tiểu tử nhoẻn miệng, làm một bộ dạng ông cụ non, chắp tay đau lưng, đầu ngẩng cao độ, đáp:

- Sơn nhân tự khác có diệu kế!

Đang trang bức một đợt, Hoàng An Huy đột nhiên lên tiếng phá hủy tràng cảnh.

- Chúng ta mới là Sơn nhân, ngươi không phải?

Ách!

Thôi được rồi!

Ngươi thắng, chuyện này ta cãi không được!

Đỗ Anh Vũ nhìn ra bên ngoài lều trại, thấy mặt trời đã bắt đầu treo cao thì nói:

- Đi thôi! Đi đánh một trận không bọn chúng lại nghĩ chúng ta chỉ biết giả bộ!

Đánh trận đầu tự nhiên là nghi binh.

Chọn thời gian giữa trưa để tiêu hao thể lực địch.

Quảng Tây khí hậu nóng ẩm, giữa trưa mùa hè nắng nóng, phải đánh trận khiến thể lực của cả hai bên đều sụt giảm nghiêm trọng.

Cổng phía Nam án binh bất động, mặt phía Bắc Hoàng An Huy chỉ huy cánh thủy quân bắt đầu đổ bộ.

Công thành khí cụ xịn xò đều không có, chỉ có thang mây, từ trên thuyền cung nỏ bắn áp chế để đám binh sĩ này gần như cảm tử lao lên phía trước, trận hình gần như không theo một quy luật cụ thể nào, nhìn rất lộn xộn.

Lương Tú đứng trên tường thành, hò hét chỉ huy quân đội bắt tên đáp trả, dùng thương giáo đẩy ra thang mây.

Trên tường thành cũng có một vài máy bắn tên hướng về thuyền chở quân bắn công kích.

Hoành Châu Binh lúc đầu bỡ ngỡ, luống qua luống cuống một hồi rồi mới có thể bắt nhịp được trận chiến.

Đá, gỗ từ trên thành ném xuống, rơi thẳng vào đám Tráng Binh đang cố sức kéo lên thành, tên bắn như mưa khiến quân dưới thành chết như ngả rạ.

Rõ ràng bất lợi đang rơi về phía Tráng binh, Hoàng An Huy đứng ở trên thuyền nhìn đám quân sĩ của mình chết đi thì đau như thắt ruột gan, quay ra đằng sau thấy Đỗ Anh Vũ vẫn bình chân như vại, liền càng phẫn nộ, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được tại sao Nông Chí Hùng hắn lại điên tiết đến vậy.

Cố giữ bản thân bình tĩnh, họ Hoàng nói:

- Đỗ sứ quân! Nghi binh đánh như thế này...!hiện tại đã đủ chưa!

Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn về chiến trường phía trước, lắc đầu đáp:

- Chưa đủ! Tăng binh đi!

- Đỗ sứ quân, ngươi....

- Ta nói tăng binh!! - Đỗ Anh Vũ trầm giọng, quả quyết nói.

Hoàng An Huy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cùng tiểu tử trước mắt yêu cầu quyết đấu, nhưng hắn nhớ lại lời Lưu Kỷ nói trước lúc đi

“Dù có chuyện gì cũng phải tin Đỗ Anh Vũ!”

Hắn liền thôi, quay sang nhìn đám bộ tướng trong tộc, quát:

- Tăng binh!

Lệnh được phát!

Thuyền chiến lại tiếp tục đổ bộ.

Lại thêm gần quân nữa bổ xung thêm cho chiến trường mặt Bắc.

Đánh từ trưa đến chiều Đỗ Anh Vũ mới ra lệnh rút quân.

Gần quân đổ độ, trở về chưa quá một ngàn.

Có thể xem như đợt tấn công đầu tiên thảm bại.

Trên tường thành, đám Hoành Châu binh nhìn thấy quân thù rút chạy liền vui sướng nhảy cỡn lên.

“Con bà nó, cuối cùng cũng trút được giận!”

“Mẹ kiếp bọn chó này chỉ giỏi quấy phá người khác, thật đánh thì đúng là phường giá áo túi cơm ha ha!”

“Hắc hắc hắc! Lại đến a! Mình ta muốn đánh mười tên!”

Bản thân Lương Tú cảm thấy trận đầu ra quân đánh không có tệ, chỉ là hắn đôi chỗ cảm thấy có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu cả.

Nhưng mà thôi mặc kệ.

Thắng trận đầu sĩ khí ra tăng, cứ vui vẻ trước đã.

Huyện quan Trương Hành nhận được tin chiến thắng cũng thở ra được một hơi, hắn đột nhiên cảm thấy mấy tên giặc cỏ này đều không đang để lo, yên tâm giao lại mọi thứ cho Lương Tú, bản thân trở về huyện phủ, ăn no ngủ kĩ.

...

Trở lại doanh trại, Hoàng An Huy nói cũng không thèm nói Đỗ Anh Vũ một tiếng, đùng đùng bỏ đi.

Trận đánh này hắn phải đánh quá uất ức.

Liều mạng thiêu quân tử chiến là lệnh của Đỗ Anh Vũ.

Xếp đội hình lộn xộn tản mát cũng là lệnh của Đỗ Anh Vũ.

Tăng binh cũng là lệnh của họ Đỗ.

Rõ ràng cả ba chỉ lệnh này đều thất bại, vậy mà họ Đỗ vẫn còn thản nhiên nói quân địch đã mắc mưu, ngày chết không xa?

Mẹ kiếp, quân địch mắc mưu mà quân mình mình chết hơn nửa?

Nếu quân địch không mắc mưu thì có phải quân ta bị tận diệt toàn quân không?

Con mẹ nó.

Tại sao ta lại ngu xuẩn tin vào lời của tên “Triệu Quát” này chứ.

Hoàng An Huy mặt mày ủ rột, hiện rõ thất vọng.

Nông Chí Hùng nhìn quân mình thảm bại trở về thì hướng về Đỗ Anh Vũ cười lạnh, mỉa mai:

- Đỗ sứ quân binh pháp quả nhiên cao siêu, tại hạ quả thật khâm phục, khâm phục!

Đỗ Anh Vũ chắp tay bồi lễ, tỏ vẻ khiêm nhường đáp:

- Cũng thường thôi, Nông tộc trưởng quá khen rồi!

- Ngươi...!

Không nói cái khác, chỉ riêng thái độ của Đỗ Anh Vũ cũng đủ làm người tức chết.

Tên mặt dày này không biết người ta là đang chửi xéo hắn sao?

Đỗ Anh Vũ tự nhiên biết!

Chỉ là hắn thật không phải làm bộ, nhưng khi nhìn dáng vẻ thất vọng của Hoàng An Huy cùng bộ dạng tức đến nổ phổi của Nông Chí Hùng hắn chỉ biết âm thầm thở dài.

Người khác cười hắn điên, hắn cười bọn họ nhìn không thấu...

Hai tên này...

Chưa đủ tiểu chuẩn!

Cảm thấy bản thân hẳn là đánh giá quá cao hai vị tộc trưởng này, Đỗ Anh Vũ cũng chẳng nhiều lời, hiện tại trong soái trướng có người, cả hai tên kia đều đang chờ Đỗ Anh Vũ giải thích một lời, nhưng Đỗ Anh Vũ không làm, hắn chỉ hời hợt nói:

- Cho ba quân nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta lấy thành!

Nông, Hoàng hai người nghe xong câu này thì mắt trắng dã nhìn hắn.

Mẹ kiếp!

Rốt cuộc ai cho người tự tin như vậy?

...

Đêm khuya, tiếng ve sầu mùa hạ kêu sầu thảm như tiếng lòng người.

Đám lưu dân hiện tại bị mắc kẹt ở ngoài thành, lương thực đã cạn kiệt, nội tâm ai nấy cũng tuyệt vọng.

Cái đói nó giống như dòi bọ đục phá bên trong cơ thể, hút đi tủy sống của đám người, hiện tại bọn hắn còn chưa chết được nhưng cũng không còn xa.

Sự tuyệt vọng như một bóng ma bao trùm, như một căn bệnh lan toả, vào thời điểm hiện tại, hơn vạn lưu dân người không ra người, quỷ không ra quỷ, như những xác chết di động lay lắt ngoài thành.

- Như vậy không được nữa! - Thiếu niên nằm ngửa trên mặt đất, nhìn mấy đen phủ kín bầu trời đột nhiên hét lớn.

Nhưng điệu bộ của hắn cũng chẳng làm kinh hoảng đám người xung quanh, bọn hắn đều đã đói lả, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm nữa.

Hơn nữa thời điểm hiện tại, có người phát điên cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ có mẹ của hắn là vẫn còn quan tâm, lết đến bên cạnh thiếu niên, nàng nói:

- Con trai! Sao rồi?!

- Mẹ! Cứ thế này chúng ta sẽ chết! - Thiếu niên nhìn mẫu thân của mình lúc này, nhìn nàng tiều tụy hao gầy thì mắt liền ửng đỏ, nghẹn ngào nói:

- Nhưng...!chúng ta...!nào còn cách nào?!

Người mẹ cay đắng đáp, nàng hận đám giặc cướp phá hủy nhà của nàng, nàng hận cái thế đạo bất công với dân đen như nàng, nàng cũng hận đám người trên thành kia bỏ mặc nàng và con trai, nhưng nàng có thể làm gì?

Chẳng thể làm gì khác cả!

Dân đen thời đại này là người gánh chịu mọi hậu quả, không bị quan lại áp bức thì cũng bị tặc phỉ ức hiếp, thấy nhiều thành quen, cũng không có gì mới lạ.

Nàng có thể cam chịu yên lặng chết, nhưng con trai của nàng thì không!

Thiếu niên vùng vằng đứng lên, hắn ánh mắt lại liếc về phía bờ sông, nơi doanh trại của đám Tráng Binh đang đóng quân, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phải có cách!

Nói xong, hắn lết cái thân thể yếu nhược của mình, tiến về phía quân doanh.

Không chỉ có mình thiếu niên là muốn tìm đường sống trong cõi chết, bên ngoài doanh trại lúc này cũng bắt đầu có một đám lưu dân quy tụ, ánh mắt thù hận nhìn về phía những kẻ phá nát nhà của mình.

Quân sĩ ngoài doanh thì đã nhận được lệnh từ sớm nên tất cả đều trong tinh thần chuẩn bị sẵn sàng, rào gỗ đã được dựng lên, binh sĩ xếp thành hàng ngang, tay lăm lăm gươm giáo cung nỏ, chỉ cần có kẻ nào liều lĩnh tiến vào liền ngay lập tức giết không tha.

Tại bên trong doanh trại lúc này, Hoàng Thành đừng hộ vệ bên cạnh Đỗ Anh Vũ nhìn ra bên ngoài, từ lúc xuất hành hắn luôn mang trên mình một chiếc mặt nạ sắt, có thể để không cho không ai nhận ra hắn, hoặc cũng có thể để che giấu đi xúc cảm trên khuôn mặt.

Chỉ là lúc này...

Nhìn thấy đồng bào của mình đang tàn lụi ngoài kia, hắn toàn thân không khỏi run lên.

Ta...!là sai rồi sao?

Đây là cái suy nghĩ tồn tại trong đầu hắn suốt mấy ngày nay.

Đỗ Anh Vũ nhìn sang chỗ Hoàng Thành, khẽ lắc cái đầu nhỏ, nói:

- Đây không phải là lỗi của ngươi...!đây là số mệnh, là thế đạo, không thể làm trái được!

Đỗ tiểu tử tự nhiên không thể nói đây đều là tính toán của hắn được, vậy nên phù hợp nhất chính là đổ lỗi cho vận mệnh.

Lúc chủ tớ hai người xuất hiện ngoài cửa doanh thì số lượng lưu dân tụ tập đã đông hơn rất nhiều, những thanh âm hỗn tạp theo đó mà phát sinh.

Dưới mặt đất cũng đã có xác người nằm vật xuống trong vũng máu, tất cả đều là những kẻ bước vào khu vực doanh trại.

Thiếu niên chen chúc trong đám người lớn, xô đẩy một hồi không hiểu làm sao lại trở thành tuyến đầu, hắn chỉ cần tiến thêm một bước chân nữa thôi liền sẽ rơi vào tầm bắn của đám thủ vệ trong doanh.

Đúng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn thấy Hoàng Thành, nhìn thấy gã binh sĩ đã cứu mình và mẹ hôm trước, tựa như một kẻ chết đuối vớ được một khúc cây cứu mạng, thiếu niên gào lên:

- Quan gia! Cứu chúng ta, chúng ta không sống nổi, bọn hắn không cho chúng ta vào thành, Quan gia!

Hoàng Thành cũng nhìn thấy thiếu niên trước mặt, cả người run lên một nhịp, nhưng không có đáp lời.

Đỗ Anh Vũ mẫn cảm nhận ra hắn biểu hiện khác lạ, không bóc mẽ, hắn cũng nhìn về phía thiếu niên trước mắt.

“Tuổi tác không lớn, - là cùng” Đỗ tiểu công tử âm thầm đánh giá một phen.

Gật gù một chút, Đỗ Anh Vũ tiến lên khiến đám thủ vệ binh hơi dạt ra hai bên, nhường lối cho hắn đi, Đỗ tiểu tử nhìn đám đông trước mắt một vòng, rồi cất cao giọng nói:

- Các ngươi...!là còn muốn sống hây không?

Đám người ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc, mọi sự chú ý đều hướng để thiếu niên tuấn mĩ trước mắt.

- Chúng ta muốn!!!!

Không biết từ ai bắt đâu, chỉ biết lúc sau cả đám lưu dân đều đồng thanh gào thét.

Bọn hắn...

Không muốn chết!!!.

Truyện Chữ Hay