Đại lý quốc - Điền Đông.
Điền Đông sở dĩ được gọi như vậy vì nó nằm ở phía đông Nước Điền cổ đại thời Xuân thu chiến quốc.
Nước Điền được lập bởi một tướng lĩnh của nước Sở gọi Trang Kiểu, về sau bị nhà Tần diệt, đó đã là chuyện của nghìn năm về trước.
Tại Vân Nam, Điền Đông nằm ở phía Đông Bắc, trụ sở chính tại Thác Đông thành, nằm ngay bên cạnh hồ Điền Trì,
Thác Đông Thành khí hậu nơi đây rất tốt, còn được gọi là Xuân Thành.
Cao gia trụ sở chính tại thành này.
Được một đám quân tốt dẫn đường, Nguỵ Quốc Bảo đám người tiến vào Cao gia phủ, một tên quân tốt quay đầu lại nói:
- Các ngươi đứng chờ ở đây, để ta chạy vào thông báo, nếu Đại Nhân không muốn gặp các ngươi thì mau mau cút đi.
Ngụy Quốc Bảo đoàn người bộ dạng rách rưới, nếu không phải là có tín vật làm tin thì đám hộ vệ binh lính đã đánh đuổi ra từ sớm rồi, Quốc Bảo cũng là kẻ hiểu chuyện, không trách tội đám lính này mắt chó coi thường người khác, vẫn một bộ khiêm nhường chắp tay nói:
- Vậy xin nhờ lão binh ca giúp đỡ!
Tên tiểu binh gật đầu đáp ứng rồi tiến vào bên trong, bỏ lại Nguỵ Quốc Bảo đoàn người đứng chờ.
Tại Đại Lý, Cao gia quyền thế không kém gì Đoàn Thị, nhất quân vương, nhất triều thần, đời đời thế tập chính là vậy.
Cao gia phủ các đời luôn làm Tướng Quốc, tước vị Thiện Hiển Hầu, thậm trí Cao Thăng Thái còn từng là vua, về sau trả lại ngôi cho họ Đoàn, được họ Đoàn tôn xưng làm Cao Quốc Chủ.
Thiện Xiển Hầu thời kỳ này gọi Cao Lương Thành, là cánh tay đắc lực của Đại Lý Vương Đoàn Chính Nghiêm hay vẫn còn được biết nhiều dưới cái tên Đoàn Dự.
Nguỵ Quốc Bảo nhóm người đến Cao gia tự nhiên không phải để gặp Cao Lương Thành mà để gặp anh trai của y, Cao Lương Kỳ.
Cao Phủ nguy nga tráng lệ khiến Ma Sa động đám người sững sờ, ngay cả Nguỵ Quốc Bảo từng có thời gian ở Thăng Long cũng phải giật mình khi bước vào, nhưng cũng rất nhanh bình ổn tâm tình, thận trọng từng bước cầu kiến Cao đại công tử.
Nhìn lại đám huynh đệ, lúc đi hơn người, đến nơi chỉ còn người, chặng đường này hung hiểm cỡ nào chỉ có bọn hắn là hiểu rõ, nay khó khăn lắm mới có thể đến nơi, hiện tại đừng nói phủ đệ nguy nga, dù cho có là long đàm hổ huyệt bọn hắn cũng phải xông vào.
Rất nhanh sau đó tên tiểu binh chạy ra thông báo:
- Vào đi! Đại nhân chấp thuận gặp ngươi!
Ngụy Quốc Bảo quay đầu dặt dò đám huynh đệ không được làm loạn rồi đi theo tên dẫn đường tiến thẳng vào trông nội viện, lúc đến một toà trường đình thì đã thấy có hai người ngồi uống trà chờ sẵn ở đó.
Một nam tử tuổi ngoài hai mươi, một gã trung niên thân hình to béo bệ vệ, gã trung niên lúc nhìn thấy Ngụy Quốc Bảo tới liền vuốt râu mỉm cười nói:
- A Bảo! Đã lâu không gặp, không có việc gì chứ?
Ngụy Quốc Bảo thần sắc phức tạp, hơi khom người vấn an:
- Động Chủ!
- Ta hiện tại nào phải là Động Chủ, chỉ là Cao Phủ một tên Tổng Quản mà thôi! - Nguỵ Bàng lúc lắc cái đầu, tự giễu nói:
Gã thanh niên bên cạnh vội thêm lời:
- Nguỵ Tổng Quản chớ nói đùa, ngươi là Hồng Nhân tâm phúc của ta, chỉ là hiện tại tạm thời ủy khuất ngươi làm một cái Tổng quản mà thôi, chờ một ngày ta thành việc lớn, ngươi chính là dưới một người trên vạn người!
Nghe Cao Lương Kỳ hứa hẹn, Nguỵ Bàng thần sức biểu lộ tự nhiên vô dục vô cầu, thoải mái đáp:
- Được Đại công tử tin yêu, là phúc phận của Bàng vậy!
Chủ tớ lẫn nhau thổi phồng một hồi rồi mới để ý thấy bên này còn có khách, Cao Lương Kỳ vội ho khàn một tiếng rồi liếc mắt nhìn Nguỵ Quốc Bảo, giọng có phần bất thiện, nói:
- Nhà ngươi...!tới đây làm gì?
Ngụy Quốc Bảo trong lòng nhẩm lại những gì Đỗ Anh Vũ trước khi đi đã dạy hắn vội chắp tay đáp:
- Ta thế công tử nhà ta đến gửi cho Cao công tử một câu, “Có một thiên đại món hời trước mắt, người có muốn lấy hay không?”
- Ồ! - Cao Lương Kỳ ngạc nhiên, sau rồi híp mắt nói:
- Công tử nhà người hứa chuyển muối cho ta đều đặn, hiện tại ngắt quãng đoạn hàng, ta còn chưa hỏi tội hắn thì thôi, hiện tại lại sai ngươi đến nói xằng bậy, thật coi ta là kẻ ăn chay!
Thanh niên họ Cao đột ngột phẫn nộ quát lớn, đập bàn hô:
- Người đâu! Bắt tên này lại cho ta!
Ngay lập tức, một đám quân sĩ xuất hiện, tóm lấy Nguỵ Quốc Bảo, chuẩn bị lôi hắn đi.
Tình hình đột xuất có biến, trong nhất thời Quốc Bảo cũng không biết làm gì cho phải, nhưng hắn cũng là kẻ có tâm lý vững vàng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, nghiêm nghị quát lên:
- Lấy mạng Nguỵ mỗ dễ, nhưng xin Cao Công Tử nghe ta nói hết rồi giết ta cũng không muộn.
Mặc kệ Nguỵ Quốc Bảo hô hào, đám binh sĩ vẫn lôi kéo hắn ra ngoài, chỉ là vừa ra đến cửa thì có âm thanh nam nhân vọng tới:
- Dừng lại!
Người hô đúng là Nguỵ Bàng, lão Nguỵ quay sang nhìn Cao Lương Kỳ, thần sắc nghiêm túc chắp tay nói:
- Công tử! Kẻ này đã như cá nằm trên thớt, hiện tại mặc chúng ta chém giết, không bằng thử nghe hắn nói một câu?
Cao Lương Kỳ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu chấp thuận, họ Cao quay xuống nhìn Nguỵ Quốc Bảo, lạnh giọng nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi nói đi!
Ngụy Quốc Bảo dù lòng mang nộ khí nhưng vẫn có thể kiềm chế được, hắn tiến về vị trí cũ, bắt đầu tường thuật lại những mà mà công tử dạy hắn.
Nói dùng rất đơn giản nhưng khiến người nghe kinh hãi thất sắc.
Ung Châu thành loạn, Đỗ Anh Vũ mời Cao Lương Kỳ xuất thủ, cũng phân chia Quảng Tây đạo.
Họ Cao trợn mắt há mồm, hút một ngụm khí lạnh.
Con mẹ nó, tiểu tử điên kia thật muốn hắn dẫn quân đánh Tống.
Không cần phải nghĩ nhiều, Cao Lương Kỳ tự nhiên phản đối, đối với hắn Tống Quốc vẫn là một con quái vật khổng lồ, họ Cao của hắn có thể cùng họ Đoàn tại Đại Lý vật tay, nhưng so với Tống Quốc thì kém xa tít mù tắp, hơn thế nữa họ Cao cũng không phải thuộc về hắn, hiện tại em trai hắn mới là Cao gia chủ nhân, chuyện này trăm vạn lần không thể.
Nhưng Cao Lương Kỳ còn chưa kịp phát ngôn thì Nguỵ Bàng ngồi bên cạnh đã trầm giọng đáp:
- Ý ngươi nói! Người Tráng cùng người Hán chiến tranh, chúng ta lén lút đoạt đất?
- Không sai! Chính là lén lút cướp lấy, công khai là không được, công tử nhà ta nói, cả hắn và Cao công tử đây địa vị không tầm thường, nếu dám công khai hoàn toàn có thể dẫn tới nước chiến tranh, nhưng nếu là lén lút mà làm thì chỉ có lợi mà không có hại.
- Nguỵ Quốc Bảo cẩn trọng nói:
Cao Lương Kỳ quay sang nhìn Nguỵ Bàng, ánh mắt thăm dò, Nguỵ Bàng khẽ gật đầu chấn an hắn rồi tiếp tục nói:
- Vậy Đỗ công tử muốn chúng ta lén lút chiếm lấy nơi nào?
Ngụy Quốc Bảo hít sâu một hơi rồi ném ra đáp án:
- Tư Minh!
Trong lúc Cao Lương Kỳ còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì bên cạnh Nguỵ Bàng đã cười phá lên, vuốt râu nói:
- Đỗ tiểu tử thật tốt tính toán, hắn đến Liêm, sau lại loạn Ung, mục địch cuối cùng là là chiếm Khâm, ha ha.
Cái này gọi là Dương Bắc Kích Nam sao?!!
- Động chủ thông tuệ! - Chỉ nói qua liền hiểu, Nguỵ Quốc Bảo không thể không khâm phục Nguỵ Bàng.
Hắn bỗng nhiên thầm nghĩ nếu Nguỵ Bàng cùng Đỗ Anh Vũ kết hợp sẽ như thế nào, nghĩ đến đây thôi hắn đã cảm thấy rùng mình.
Ngụy Bàng mặt béo tủm tỉm, tiếp tục mở miệng thăm dò:
- Vậy ta đoán các người muốn chúng ta chiếm lấy Tư Minh, sau thì mai phục, chặn giết quân tiếp viện từ Khâm Châu đi lên Ung Châu, có phải không?
- Phải!
- Được! Chúng ta nhận! - Nguỵ Bàng gật đầu, nói:
- Nguỵ tổng quản, chúng ta...
Ngồi bên cạnh Cao Lương Kỳ thì hoảng hốt.
Con mẹ nó, hôm nay Nguỵ Bàng nhầm phải thứ gì sao, mới nói câu liền chấp thuận rồi?!
Cao công tử còn đang định ngăn lại thì đã thấy Nguỵ Bàng liếc sang chỗ mình, mỉm cười trấn an nói:
- Công tử an tâm! Đã có Nguỵ mỗ!
Thuốc an thần của Nguỵ Bàng quả nhiên có tác dụng, Cao Lương Kỳ cũng không còn ý kiến gì thêm nữa, cũng phải thôi, vì hơn nửa năm nay, chỉ cần Nguỵ Bàng xuất thủ việc lớn việc nhỏ tất cả đều thành, hiệu suất hoàn hảo khiến Cao Lương Kỳ mơ hồ có một loại ảo giác không việc gì họ Nguỵ không thể làm.
Lần này cũng vậy, nếu họ Nguỵ nói tốt, vậy hẳn là tốt.
Trò chuyện thêm vài câu, Nguỵ Quốc Bảo được đưa về nghỉ ngơi, chuyện này sau đó sẽ bàn tiếp, hiện tại không có người lạ, Cao Lương Kỳ mới hỏi:
- Nguỵ tổng quản, việc này nếu làm, chúng ta có lợi gì?
- Rất nhiều thưa công tử! Nếu công tử thật sự muốn phục quốc, đây là một cơ hội tuyệt hảo! Ha ha! Nửa năm nay chúng ta khống chế các tiểu tộc tại Điền Đông là dựa vào thứ gì?
- Muối! - Cao Lương Kỳ không cần suy nghĩ liền đáp.
Hai đợt vận chuyển muối của Đỗ Anh Vũ cho Cao Lương Kỳ quả nhiên là thứ vũ khí lợi hại để họ Cao lung lạc đám tù trưởng, đáng tiếc con đường Tây Bắc bỗng nhiên bị gián đoạn vì phía Đại Việt có cỗ thế lực tranh đoạt Tây Bắc, đây cũng là lý do mà Cao Lương Kỳ phẫn nỗ với Đỗ Anh Vũ, trách hắn thất hứa.
Ngụy Bàng lại tiếp tục nói:
- Năm đó Cao gia làm chủ Vân Nam, nhưng vẫn phải trả ngôi lại có họ Đoàn, đơn giản vì họ Đoàn làm chủ các mỏ muối phía Tây, khiến chư tộc Điền Đông không thể không theo về bọn hắn, nếu chúng ta có một nơi để làm muối, tự nhiên bọn hắn cũng sẽ phải theo về chúng ta.
- Ý của ngươi là...
- Không sai, chúng ta là muốn nhúng chàm vào Khâm Châu!
Cao Lương Kỳ ánh mắt sáng lên.
Đúng a!
Khâm Châu có biển, tức là có muối, nếu có nơi này chẳng phải muốn bao nhiêu muối mà chẳng được, lúc đấy chẳng cần họ Đoàn hay họ Đỗ cung cấp, Cao gia...!không, là Cao Lương Kỳ ta sẽ có mỏ muối của riêng mình.
Nghĩ tới đây thôi hắn liền phấn khởi, nhưng Cao Lương Kỳ trong lòng vẫn còn ẩn ẩn chút khúc mắc, hắn liền nhìn sang Nguỵ Bàng, thỉnh giáo:
- Nhưng mà Nguỵ tổng quản, làm thế nào để lén lút xuất quân!
Lão Nguỵ nụ cười hơi thu về, không phải bởi vì hắn không có cách.
Chỉ là...
Trong đầu lão lúc này bỗng nhiên hiện lên một mĩ phụ yêu kiều, một trong những người hiếm hoi khiến lão Nguỵ đau đầu.
Nếu có người đó giúp, chuyện này liền dễ như trở bàn tay!
Vấn đề là nếu có cách khác họ Nguỵ cũng không muốn liên hệ với nữ nhân kia.
Nàng quá nguy hiểm.
...
Câu chuyện một lần nữa lại quay trở về khu vực Ung Châu.
Như Lưu Kỷ nói, Đỗ Anh Vũ quản giết không quản chôn, kích động chiến tranh giữa Tráng - Hán xong rồi chạy.
Hiện tại Đỗ Anh Vũ chủ tớ hai người đang ở điểm hẹn với Triệu Sầm tàn quân, chuẩn bị các bước tiếp theo.
Nhưng vừa tới nơi, Đỗ công tử đã nhận được một tin báo.
Đỗ Anh Vũ hắn trăm tính vạn tính cũng không thể tính được một số biến cố xuất hiện tại chiến trường.
Triệu Sầm...!hắn chết!
Đúng thế! Không sai! Hắn chết thật đến không thể chết lại.
Chuyện phục kích quân đội người Tráng vốn dĩ mọi chuyện đều rất ổn thỏa, đánh úp bất ngờ chiếm được toàn bộ thượng phong, nhưng đúng lúc này biến số xảy ra.
Nông Chí Cường cũng chính là cái gã thủ lĩnh Mãnh Hổ trại hắn là nhận ra Triệu Sầm, biết rõ họ Triệu là thủ lĩnh đám quân phục kích.
Vậy là tên đó dưới sự yểm hộ của Mãnh Hổ trại liều mạng đột phá, chém chết họ Triệu tại chiến trường.
Chủ tướng chết trận, phục quân mới từ thắng thành bại, phải chạy chối chết ra khỏi chiến trường.
Nghĩ đến đấy Đỗ Anh Vũ hắn không khỏi thở dài.
Đối với Triệu Sầm Đỗ Anh Vũ tự nhiên không có tồn tại tình cảm, chỉ cảm khái họ Triệu quá đen đủi, vừa mới có thể thông qua Mizukune mà ôm bắp chân họ Taira, kết cục chưa được cái gì liền chết tức tưởi không nhắm mắt, vậy mới nói thời kì này mạng người là quá mong manh, sơ sẩy một chút liền đi chầu ông bà ông vải, bỏ lại toàn bộ gia đình cùng ước mơ ở lại.
Nhìn xác của Triệu Sầm được người mang về, Đỗ Anh Vũ thấp giọng hô:
- An nghỉ đi! Vợ con ngươi ta chăm sóc!
Quay sang nhìn đám Liêm Châu tàn quân, tình thế lúc này có chút khiến Đỗ Anh Vũ nhức đầu.
Một nửa số quân Liêm Châu đang bị bắt trói, trong đó có một kẻ gọi Hoàng Thành, là phó quan của Triệu Sầm, Đỗ Anh Vũ nhìn qua kẻ này, khuôn mặt cương nghị, dễ nhìn hơn họ Triệu, xong rồi ánh hắn rời lên người Chu Bá Thông, họ Chu thấy vậy liền chắp tay nói:
- Đỗ công tử! Đám Liêm Châu binh này xử lý thế nào tuỳ công tử định đoạt.
Đám Hải tặc cầm sẵn đao, bọn hắn theo Chu Bá Thông lẫn vào Liêm Châu quân xuất hành lần này, hiện tại đã bại lộ thì cũng chẳng cần phải che dấu thêm nữa, hung tính tặc phỉ tất cả đều lộ rõ, chỉ cần Đỗ Anh Vũ gật đầu hạ lệnh liền xuống đao, giết chết đám “đồng đội cũ” này.
Đỗ Anh Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi quay ra nhìn chằm chằm vào Hoàng Thành, ánh mắt bắt đâu híp lại, khoé môi cong vểnh lên như một tiểu hồ ly, cười cười nói:
- Hoàng Thống Binh a! Chúc mừng ngươi! Ngươi lên chức rồi! Hắc hắc!
Hoàng Thành mắt trợn tròn, nhất thời không hiểu nổi tiểu tử này đang nói cái gì..