Vài ngày sau, tại phía ngoại thành thành Hợp Phố.
Nằm trên một đồng cỏ gần hồ, hai tay vòng ra sau đầu, Đỗ Anh Vũ một bên buông cần câu cá, một bên ngẩng đầu ngắm nhìn trời mây.
Bộ dạng cứ như thể chẳng màng gì đến sự đời.
Cái hồ nhỏ này nằm ngoại vi phía Bắc thành Hợp Phố, một bên là tán rừng, một bên là đường cái dẫn vào thành, Đỗ Anh Vũ nằm đó một hồi lâu, thỉnh thoảng là vẫn có thể nghe ngóng thấy âm thanh của những chiếc xe ngựa hối hả chạy vào thành.
Tại kiếp trước, hồi còn đi học, một giáo viên Toán đã dạy Đỗ Anh Vũ rằng “nếu muốn nhanh thì phải từ từ!”
Nghịch lý này Đỗ Anh Vũ vẫn luôn ghi nhớ, hắn ứng dụng nó không chỉ trong việc giải các bài toán mà còn dùng nó trong cuộc sống của mình.
Thay vì vội vã lao vào việc tính toán thì việc đầu tiên chính là bình tĩnh lại, chỉnh lý các mạch suy nghĩ của mình rồi từ đó đả thông một con đường.
Vậy nên đối với đề xuất “ra tay” với Hợp Phố, Đỗ Anh Vũ tỏ thái độ tương đối bình thản.
Hơn mấy ngày nay, việc mà hắn làm chỉ có ăn, ngủ và dạo chơi khắp nơi.
Đá Hoa Cương hắn vẫn vứt trong kho chưa xuất, việc tìm mua nô bộc bổ sung dân số cho vùng Đông Hải hắn cũng không vội làm, hoàn toàn một bộ làm khách du lịch hưởng thụ cuộc sống.
Trên thực tế mấy ngày này hắn cũng chẳng phải ngồi không, Công Đàm theo lệnh của Đỗ tiểu tử cũng đã lén lút thăm dò nội tình của đám quân lính hiện đang trụ tại thành Hợp Phố.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi cau mày đăm chiêu.
Theo điều tra sơ bộ, nơi này có trọng binh, các nhóm quân thường trực áng chừng từ cho đến người thay phiên nhau tuần tra khắp nơi, số lượng này nhiều hơn hắn dự đoán.
Đấy là còn chưa kể đến các trại, huyện thành lân cận cũng có binh lính phòng thủ sẵn, nếu có chiến sự nổ ra thành Hợp Phố trong thời gian ngắn hoàn toàn có thể triệu tập trên dưới vạn quân.
Trong khi đó lần này Đỗ Anh Vũ chỉ mang theo bên mình chỉ vỏn vẹn gần trăm người, nếu là thật dùng vũ lực trực tiếp đánh thì với số lượng áp đảo như vậy, Đỗ Anh Vũ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Kể cả có tập hợp hết tất cả lực lượng mà hắn có, cộng thêm quân của Mizukune chơi một ván tất tay thì hắn cùng lắm chỉ có gần người mà thôi.
Lấy ít thắng nhiều hắn không phải là không thể làm được, nhưng trả giá thảm trọng là điều chắc chắn.
Đỗ Anh Vũ vốn nhỏ, thật không dám liều.
Vì một toà huyện thành mà hao người tốn của tại đây là một việc hoàn toàn không đáng!
Vậy nên Đỗ tiểu công tử là phải tìm cách khác.
Đang nằm thảnh thơi hưởng thụ thì bên tai hắn bất chợt có tiếng bánh xe ngựa lăn, ở bên trong đó đan xem không ít tiếng vó ngựa, ban đầu Đỗ Anh Vũ vẫn là nhắm mắt, bộ dạng không để ý tới.
Một ngày xe ngựa ra vào thành Hợp Phố nhiều vô số, tại chỗ hắn nằm hiện tại cũng gần đường cái, nghe thấy tiếng xe cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ là...
Hắn cảm giác được cỗ xe ngựa này lúc đi qua bên người hắn liền dừng lại, nhân mã bên cạnh cũng theo đó mà dừng.
Tiếng ngựa hí vang khiến Đỗ công tử mở mắt, hơi liếc liếc nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Là một cỗ xe ngựa tương đối đơn giản điệu thấp, bên cạnh còn có - gã tướng tá như võ sĩ tuỳ tùng cưỡi ngựa theo cạnh bên.
Tấm màn che tại cửa sổ xe ngựa hơi xốc lên, Đỗ Anh Vũ mơ hồ có thể nhìn thấy một khuôn mặt trắng như tuyết, một đôi mắt như làn thu thủy đã dõi ra bên ngoài, trong nhất thời hắn không nhìn thấy bộ dạng người trong xe nhưng có thể chắc đến - phần là nữ nhân.
Chiếc xe dừng lại đôi chút rồi tấm màn lại được che đậy lại, sau đó đoàn người này cũng tiếp tục khởi hành, tiến vào Hợp Phố.
Đỗ tiểu tử nhún vai, thầm nghĩ bản thân quá cả nghĩ rồi, nhanh chóng xoay người trở về tư thế cũ, lại tiếp tục lặng người nằm im đếm thời gian trôi.
Đoàn xe ngựa mới tới lúc này đã tiến vào thành Hợp Phố, lúc đi đến khu bạc dịch trường, xe ngựa liền dừng lại, gã xa phu già nua ngoái đầu gọi vọng vào bên trong:
- Hai vị tiểu thư, đã đến nơi rồi.
Từ trong xe, một thiếu nữ mặc giả nam trang, bố y màu đỏ thẫm, bên ngoài khoác giáp da, đặc biệt bên hông nàng còn mang theo một cặp song đao nhìn vô cùng bắt mắt.
Tóc đuôi ngựa búi cao, khuôn mặt trẻ trung mĩ lệ rạng ngời, vì giả nam trang nên khuôn mặt nàng không phấn son trang điểm nhưng dường như càng làm lộ rõ nét tự nhiên của nàng, đặc biệt thiếu nữ này rất cao, áng chừng trên m, đôi chân dài của nàng hoàn toàn có khả năng cùng Dương Đoan Hoa liều mạng...
Thiếu nữ quay đầu vào trong xe, giọng có phần nhí nhảnh gọi vọng vào:
- Lý tỷ, để ta đỡ tỷ xuống xe!
Nói đi đôi với làm, nàng liền vén lên tấm màn che, giơ tay nâng lấy cô nương còn lại ở trong xe đi xuống.
Tiếp bước đi xuống là một cô gái nhan sắc còn xinh đẹp tuyệt trần hơn thế nữa, nàng ăn vận đơn giản, áo gấm màu trắng, váy quây xanh nước biển, cũng chẳng có trang sức cầu kì, chỉ duy độc một cây Trâm Ngọc cài trên đầu.
Tuổi nàng độ đôi mươi, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, tóc đen tuyền, mắt tựa thu thủy, môi đỏ thẫm, mắt hạnh mũi quỳnh, tựa như một đóa tịnh liên mềm mại trồi lên mặt nước, thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, khiến người trìu mến.
Nàng quay sang nhìn thiếu nữ giả nam trang bên cạnh, nói:
- Tam Nương! Ngươi một đường theo ta, thật khổ cho ngươi rồi!
Thiếu nữ gọi Tam Nương nhoẻn miệng cười, nàng lắc đầu, nói bản thân không khổ, ngược lại chơi rất vui.
Hai nàng xuất phát từ Độc Long Cương, một đường đến Tô Châu, Hàng Châu, sau thì cưỡi thuyền đến Nam Ninh rồi ngồi xe ngựa tới Hợp Phố!
Một chặng đường đi hơn một nửa nước Tống kéo dài cả tháng trời đi liên tục mới tới nơi, hiện tại cả hai đều cảm thấy rã rời, chỉ muốn nhanh chóng tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Thiếu nữ nam trang nhìn quanh tìm khách sạn, nàng nhìn cảnh vật xung quanh của nơi này thì có phần không quen, quả nhiên vung đấy xa xôi nơi biên Thuỳ này so với Tô, Hàng thì tiêu điều hơn trăm lần, thậm trí so với Sơn Đông chỗ nàng cũng không bằng, thiếu nữ nam trang có chút không nhịn được mà quay sang bên cạnh dò hỏi:
- Lý tỷ! Đừng trách ta nhiều chuyện nhưng...!rốt cuộc ngươi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì?
Cô nương họ Lý duyên dáng cười một tiếng, nháy mắt, giọng điệu có chút trêu chọc nói:
- Ta đến gặp “tiểu” tình lang của ta!
Trở về nhà khách, sau khi tắm rửa một hồi, Đỗ Anh Vũ toàn thân sảng khoái bước ra bên ngoài.
Ở đó, nhóm bộ ba anh họ, Công Đàm, Nguỵ Quốc Bảo cùng Hoa Nương đã chờ sẵn từ lâu, tất cả đều đưa mắt nhìn Đỗ Anh Vũ chằm chặp khiến hắn có chút giật mình, nhìn lại bản thân một hồi thấy không có vấn đến thì quay ra thắc mắc với đám người:
- Sao nhìn ta dữ vậy?
Quách Vân có phần bất đắc dĩ, nói:
- Vũ! Ngươi thật sự đến đây để nghỉ dưỡng sao?
Nghe vậy, Đỗ Anh Vũ ha ha cười ngượng, sao đó thì tiến tới chỗ đám người, ra hiệu cho đám người ngồi xuống.
Sau khi ổn định vị trí, Đỗ tiểu tử hắn trước tiên nhìn Công Đàm, phất tay ra hiệu tên thuộc hạ có thể báo cáo, Công Đàm đơn giản thông báo về các nơi đóng quân cùng số lượng ước tính của quân đội Tống quốc tại đây.
Tiếp đó hắn sắc mặt không đổi, cứng ngắc nói:
- Quan binh ngày đầu theo dõi chúng ta đã dần giảm bớt, hiện tại tất cả bọn chúng đã tập trung vào đám thương nhân!
Đỗ tiểu tử gật đầu, đảo mắt nhìn đám người còn lại, cười cười nói:
- Hiện tại hẳn có thể hành động!
Dứt câu, như thường lệ, Đỗ tiểu tử như thể đang làm ảo thuật, từ trong tay áo hắn rút ra một tấm bản đồ, ném lên trên bàn.
Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại tại Atlat địa lý Việt Nam.
Hiện tại đang nước Tống nên bản đồ hắn chi có thể vẽ tối tương đối sơ sài.
Trên địa đồ chính là khu vực Lĩnh Nam, Đỗ Anh Vũ hắn trên đó cũng đã đánh dấu các địa điểm quan trọng.
Chỉ vào bản đồ, Đỗ Anh Vũ nhìn đám người một vòng rồi nói:
- Đây là vị trí của chúng ta, thành Hợp Phố.
Hiện tại ta muốn theo đường chia ra mà hành động, mục tiêu tại điểm, ta đã đánh dấu ở đây.
Mọi người đều nhìn vào bản đồ, nếu lấy Hợp Phố làm trung tâm thì điểm Đỗ Anh Vũ đánh dấu lần lượt tại phía Tây, phía Đông và phái Bắc.
Đỗ Anh Vũ nhìn nhóm bộ anh họ, tay hắn chỉ đến khu vực phía Đông nói:
- người các người nhiệm vụ chính là ở đây, từ Hợp Phố tiến tới Phiên Ngung rồi tiếp tục rẽ xuống địa điểm này, tại nơi này là ta tạm gọi chỗ đó Hương Cảng, nhiệm vụ của các ngươi đã đã được viết hết trong này, các người sau khi ra về liền đọc lấy.
Nói dứt câu, Đỗ Anh Vũ rút ra một tấm cẩm nang, ném cho ba người.
Không thể không nói dùng Cẩm nang để truyền lệnh có phần trang bức thoải mái, xài một lần liền nghiện.
Xong xuôi với đám anh họ, nhìn cả ba tên đều nhanh chóng rời đi xong thì hắn lại quay sang nhìn Nguỵ Quốc Bảo, thần sắc khuôn mặt hắn lộ chút khó xử.
Đỗ Anh Vũ đã im lặng một hồi, rồi đau đó mới nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là khó khăn nhất, nằm ở phía Tây, tương đối xa, mục tiêu chính là đến gặp Điền Đông Cao thị, tới gặp Cao Đại công tử, truyền cho hắn một cái tin giúp ta.
Ngụy Quốc Bảo sắc mặt cũng biến đổi.
Điền Đồng Cao thị!
Vậy là hắn là phải đến Đại Lý một chuyến sao?
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Từ đây đến Đại Lý phải đi qua Nam Cương, nơi đó rừng thiêng nước độc, cho người khác đi ta không an tâm nổi, ngươi lớn lên ở Tây Bắc, đi Nam Cương đối với ngươi cũng chẳng khác gì về nhà, Nguỵ Thống Lĩnh, chuyện này nhìn nhờ!
Ngụy Quốc Bảo cũng không chối từ, chắp tay nhận lệnh rồi rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, Đỗ Anh Vũ trong lòng thở dài một tiếng.
“Ngụy Thống Lĩnh, xin lỗi! Chỉ có ngươi xuất mã ta mới có thể an tâm!”
“Cũng chỉ có ngươi mới giúp ta đả động được lão Nguỵ mà thôi!”
Nói mục tiêu của Đỗ Anh Vũ là Cao Lương Kỳ chẳng bằng nói mục tiêu của hắn chính là Nguỵ Bàng.
Nửa năm nay lão Nguỵ tại chỗ họ Cao có chút thảnh thơi, hiện tại đến lúc kêu gọi lão Nguỵ xuất lực rồi.
Đông Tây hai điểm đều đã có sắp xếp, còn địa điểm phía Bắc chính là điểm trọng yếu nhất, Đỗ Anh Vũ quyết định sẽ tự thân xuất mã, đi đến nơi này.
Xong xuôi, hắn quay sang nhìn Hoa Nương, đơn giản hỏi nàng:
- Mia...!đã sẵn sàng chưa?
Hoa Nương mỉm cười gật đầu, nói mấy ngày này Mia không gặp người, chỉ tận trung vào việc “diễn”, có Hoa Nương làm sư phụ, nàng tiến bộ chính là thần tốc.
Nghe như vậy, Đỗ tiểu tử mới thoáng thở ra một hơi, liếm môi, miệng hắn lẩm nhẩm:
“Vậy thì đến lúc thánh nữ của ta xuất trận rồi!”
Trong chuyến đi lần này, Mia chính là nhân vật trọng yếu nhất, ai cũng có thể thay thế bằng người khác, duy nàng là không được..