Thời gian hiện tại đang là giữa trưa, tháng còn chưa vào hạ, tiết trời coi như mát mẻ, chỉ là Đỗ Anh Vũ lúc này lại đang lạnh toát cả sống lưng.
Mizukune ngay từ đầu đã không quan tâm đến “kế hoạch vĩ đại” của Đỗ Anh Vũ thao thao bất tuyệt, nàng chỉ muốn bắt hắn về!
Cái đuôi của nàng vẫn cuốn chặt lấy Đỗ Anh Vũ không bỏ, nâng hắn lên không trung, nàng hướng về hắn dịu dàng cười nói:
- Tiểu công tử! Theo ta đi!!!
Âm thanh mị hoặc mời gọi của nàng như có một loại ma lực khiến người ta không chút nào có thể khác cự!
Chỉ là Đỗ Anh Vũ lúc này có chút khó tiêu thụ nổi Mỹ nhân ân, còn chưa kịp đáp lời thì từ phía đằng sau, Hoa Nương âm thanh lãnh đạm phát ra thay hắn trả lời:
- Hắn là không đi cả!
Từ phía đằng sau, váy trắng Hoa Nương như tiên tử lại một lần nữa bồng bềnh xuất hiện, chiếc đuôi trắng muốt của nàng tiếp tục cùng chiếc đuôi đỏ thẫm của Mizukune tiến hành giao thủ lần hai.
Hoa Nương hiện tại thần tình tương đối ngưng trọng, việc nửa giữ lấy Đỗ Anh Vũ, nửa gắng sức không làm đau hắn khiến nàng phải hết sức tập trung vào việc điều khiển lực lượng chiếc đuôi sao cho thật khéo léo.
Mặc dù tình cảnh có chút oái oăm nhưng việc
tiểu thiếp Hoa Nương xuất hiện cũng phần nào giảm tải áp lực mà Đỗ Anh Vũ phải chịu đựng từ đầu đến giờ.
Chí ít đầu óc của hắn hiện tại đã minh mẫn, tỉnh táo trở lại.
Nhìn hai nữ nhân lộ ra đuôi cáo, hắn hiện tại có thể đoán được bản thể của các nàng đều thuộc chủng loại hồ ly.
Ách!
Hai con Hồ Ly Tinh này...
Mau thả bổn công tử xuống!!!
...
Năm xưa Đỗ Anh Vũ từng hỏi sư phụ hắn rằng:
"Sư phụ! Yêu ma liệu có tồn tại thật không?"
Lúc đó sư phụ hắn cười đáp:
“Vạn vật đều có linh, ngươi tin là nó tồn tại, nó liền tồn tại!”
Cái loại đáp án nửa vời này làm Đỗ Anh Vũ không khỏi nhổ nước bọt chửi thề một tiếng.
Mẹ kiếp!
Có hoặc không!
Dứt khoát trả lời không phải tốt sao?
Hắn bản thân là người xuyên việt, nào có việc gì khó tin hơn chuyện của hắn nữa!
Nhưng từ tính cách của sư phụ, hắn có thể nghe ra được.
Đáp án là có!
Yêu ma tại thế giới này đã từng tồn tại từ thời thượng cổ, chỉ là về sau khi con người làm chủ, xã hội loại người càng ngày càng phát triển thì dần dần tuyệt tích.
Hoặc có thể bọn chúng buộc phải tồn tại dưới một dạng khác, gọi là Yêu Linh.
Bản chất của Yêu Linh là linh hồn của Yêu Ma từ thượng cổ, tồn tại dưới dạng kí sinh vào vật chủ.
Có thể tồn tại cho đến ngày nay đa phần đám Yêu Linh đều đã từng có một con Đại Yêu.
Hoa Nương nàng ta cũng là vật chủ cho một một con Đại Yêu sống kí sinh vào, nó gọi Bạch Mị yêu.
Bạch Mị Yêu bản thể là một con cáo trắng chín đuôi sống tại Đại Việt từ rất lâu về trước.
Thuyết xưa có viết tại phía Tây Kinh Thành, vùng Tây Hồ có một khu đầm lầy gọi là đầm Xác Cáo, tương truyền năm xưa Lạc Long Quân giết một con Hồ Ly Tinh hại người tại đây.
Thân xác tuy bị hủy nhưng nó đạo hạnh cao thâm, có thể bảo lưu một phần tàn hồn, từ đó nó thường hay kí sinh vào các cô gái trẻ để tiếp tục sống.
Hoa Nương từ nhỏ đã nhận ra trong bản thân mình có chứa đựng một linh hồn khác, việc này tương tự như việc biết bản thân mình có một nhân cách khác, đối với một bé gái điều này kinh khủng vô cùng, từ đó về sau nàng liền sống trong một lớp vỏ bọc ngụy trang, hằng này đều lo sợ bản thân bị phát hiện liền sẽ bị thiêu chết.
Hoa Nương cùng Bạch Mị chung một thân thể theo thời gian ở chung cả, hai cũng dần nhập làm một rất khó phân tách, có thể nói vào thời điểm hiện tại Hoa Nương chính là Bạch Mị, Bạch Mị chính là Hoa Nương.
Việc này cũng là bí mật sau kín nhất của nàng, Thành Diên Hầu năm xưa nhận nuôi nàng hay thậm trí là Lý Dương Quang cũng không biết điều này, chỉ duy Đỗ tiểu tử là biết, hắn lúc đó còn cười đùa nói nàng chính là kẻ mang vĩ thú, trời sinh nhân vật chính, rằng nàng tương lai có thể trở thành một trưởng làng vĩ đại, đi lên nhân sinh đỉnh phong!
Mà vào lúc này, nàng coi như cũng gặp phải đồng tộc của mình, một con Hồ Ly Tinh khác!
- Đúng là âm hồn bất tán!
Nhìn thấy con mồi của mình bị đồng loại giành giật, Mizukune có vẻ mất hứng, lạnh nhạt nhổ ra một câu.
- Xích Nguyệt! Buông tha hắn, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Được chứ? - Hoa Nương âm thanh lãnh đạm phát ra, nhưng tiểu la lỵ phía bên kia lại hoàn toàn bỏ ngoài tai, khoé miệng của nàng cong lên, mắt híp lại, đơn giản đáp lời:
- Không được! Ta muốn có hắn, ngươi là ngăn không được.
- Vậy thì đánh! - Hoa Nương dứt khoát nói, nàng tựa như hoá thành một làn khói trắng phóng đến, ngón tay thon dài hoá thành kiếm chỉ, nhắm thẳng yết hầu của tiểu la lỵ đâm tới, ý muốn một chiêu đoạt mệnh.
Tiểu la lỵ cũng chẳng bối rối, nàng làm một động tác đơn giản, đó là kéo Đỗ tiểu tử ra làm tấm chắn, cản đi thế công.
Quả nhiên thấy cảnh này, Hoa Nương giật mình phải thu tay lại, Mizukune thì cười nắc nẻ, trêu chọc nói:
- Bạch Mị, ngươi là vẫn ủy mị như xưa...
Nói dứt câu, nàng cũng xuất chưởng đánh về phía Hoa Nương, hai thiếu nữ thân thể uyển chuyển như múa đánh nhau vốn là một chuyện vui mắt thú vị, nhưng Đỗ Anh Vũ hiện tại một dạng khổ bức lúc này hoàn toàn không thể tập trung mà chiêm ngưỡng được.
Hắn bị giằng co, đung đưa, thỉnh thoảng còn bị lấy ra làm bia đỡ đạn, thật tình là khóc không ra nước mắt.
“Hai vị tỷ tỷ à!”
“Đánh nhau cũng được nhưng có thể buông ta xuống trước được không?”
“Con mẹ nó!”
“Lại tới rồi!!”
Đỗ Anh Vũ không khỏi thở dài chán nản thầm nghĩ.
Hoa Nương cùng Mizukune nhìn nhau với thái độ khác biệt, Hoa Nương thì lạnh lùng, Mizukune thì bỡn cợt, nhìn hai người mỗi khi xuất thủ để mềm mại uyển chuyển tựa như khiêu vũ, chỉ là mỗi chiêu mỗi thức đều là sát chiêu, nhắm thẳng chỗ hiểm, thật tình là muốn lấy mạng đối phương.
Mizukune thỉnh thoảng kéo Đỗ tiểu tử ra giữa làm bình phong, dùng hắn để áp chế Hoa Nương lại, cứ mỗi lần như vậy, Hoa Nương không thể không thu tay trở về, Mizukune thì ngược lại không lấy an uy của Đỗ Anh Vũ làm điều quan trọng, mặc cho là nàng luôn miệng nói muốn có Đỗ tiểu tử, thế công của nàng chưa bao giờ vì Đỗ Anh Vũ mà ngưng, càng đánh càng hăng hái, nàng không ngừng xuất thủ chiếm lấy thượng phong, miệng thì nhoẻn cười nói:
- Bạch Mị à Bạch Mị, ngươi là không thắng nổi ta!!
Hoa Nương không đáp, vẫn tập trung hết sức cho trận chiến, một bên con ngươi đã chuyển thành màu xanh của nàng đột nhiên phát sáng lên, từ phía dưới hông, nguyên khí ngưng tụ, một chiếc đuôi trắng nữa lại mọc ra, trực tiếp tấn công đối thủ.
Giống như đã sớm đoán ra từ trước, Mizukune cũng mọc thêm một chiếc đuôi màu đỏ, dùng nó để đỡ lại thế công, tiểu la lỵ con ngươi màu đỏ sáng rực lên, miệng như niệm chú ngữ, từ xung quanh người nàng hình thành những ngọn lửa màu xanh lá ẩn hiện như ma chơi.
Lửa Hồ Ly!
Ngọn lửa màu xanh không ngừng hoá thành hình dạng cửa các loại vũ khí khác nhau, đao kiếm thương mâu đều có đủ, cùng một lúc đánh về người của Hoa Nương.
Hoa Nương nàng thế công thì luôn bị áp chế bởi Đỗ Anh Vũ, chỉ có thể bị động phòng ngự, sau thì không chịu nổi áp lực, bị đánh buộc phải thối lui ra phía sau.
Nhân cơ hội đó, Mizukune kéo Đỗ tiểu tử trở về phía bên mình, nàng dùng chiếc đuôi nâng hắn lên trên cao, lúc lắc lúc lắc như một chiến lợi phẩm, thần tình trêu tức nói:
- Hiện tại...!hắn là của ta!!
Nói dứt câu, nàng bắt quyết, ngọn lửa ma chơi của nàng tản ra xung quanh, tạo thành một kết giới tách biệt giữa hai người với thế giới xung quanh.
Tiểu la lỵ một bên con ngươi hoá đỏ, cái đuôi cáo của nàng nàng kéo Đỗ Anh Vũ lại gần rồi từ từ biến mất trước mắt Hoa Nương!
Hoa Nương thất bại trong việc bảo hộ Đỗ Anh Vũ!
Chỉ là khi hai kẻ này mất hình, nàng ngược lại không u sầu ủ rũ mà ngược lại thần bí cười một tiếng, thấp giọng lẩm nhẩm:
- Xích Nguyệt! Ngươi không biết người là mang theo thứ gì đâu?
Ở phía tầm nhìn của Đỗ Anh Vũ, khung cảnh xung quanh hắn bắt đầu từ từ biến ảo rồi thay đổi hoàn toàn.
Chuyển hoá thành một toà hoang vu đỉnh núi, phía trên cao là một màn đêm thăm thẳm, một mặt trăng đỏ như máu treo cao, mặt trăng này to lớn hơn bình thường rất nhiều.
Mizukune đột ngột xuất hiện giữa không trung, nàng cười thành tiếng, âm thanh thánh thót bình thường nhưng khi phối với khung cảnh u ám nơi đây khiến nó trở nên hết sức tà mị.
“Đây là....!ảo cảnh sao?” Đỗ Anh Vũ nhíu mày thầm nghĩ.
Hắn hiện tại vẫn đang bị cái đuôi màu đỏ của nàng quấn lấy, cả người cũng vì thế mà lơ lửng giữa không trung.
Mizukune từ trên không bước xuống như thể đang bước xuống cầu thang, nàng lúc này đi chân trần, mỗi một bước đều là bước lên một hoá huyết liên.
Cái này là...!
Bộ bộ sinh liên trong truyền thuyết??
Mizukune nàng cứ mỗi một bước đi lại biến đổi, bước một bước thân thể của nàng lại lớn lên một phần, cho đến khi bước đến trước mặt Đỗ Anh Vũ thì tiểu la lỵ lúc này đã chuyển hình thành ngự tỷ!!
Bộ đồ kimono đỏ đen vốn có chút thùng thình thì nay lại chở nên chật ních, phần vai áo trễ xuống lộ ra bờ vai thon, đôi chân trắng muốt thon dài thấp thoáng ẩn hiện dưới váy áo, trước mắt hắn lúc này là một đoạn cổ trắng loá tựa ngọc, nơi ngực áo phập phồng có thể thấy rõ một đoạn khe sâu trắng như tuyết.
Từ một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nàng bỗng chốc hoá thành trước vểnh sau lồi, thân hình ma quỷ điển hình cho cái loại hình gợi lên những khao khát nguyên thủy của cánh đàn ông!
Mizukune với bộ dạng mới xuất hiện trước mắt Đỗ tiểu tử lúc này khiến hắn không khỏi chợt mắt há mồm!
@[email protected]!
Dùng đuôi kéo hắn lại gần, nàng một tay ôm ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, dung nhan kiều diễm ẩn hiện nét dụ hoặc say lòng người, đôi môi đỏ mọng câu hồn của nàng hơi ghé sát lại, âm thanh dịu ngọt phát ra:
- Lúc này không ai cản trở được chúng ta nữa rồi! Hi hi!
Đỗ Anh Vũ chằm chằm nhìn nàng khiến tiểu la lỵ...!à không nữ nhân này che miệng cười chê hắn là tiểu sắc lang.
Kì thật Đỗ Anh Vũ có ý niệm tà dục, chỉ là lúc này hắn là đã nhớ ra danh tính của kẻ trước mắt là ai!
Con mẹ nó!
Ta tại sao lại có thể quên được cơ chứ?
Cả người bị cái đuôi của nàng quấn lơ lửng trên không trung, Đỗ Anh Vũ đột nhiên lần đầu tiên mở miệng:
- Mizukune tiểu thư....!à không, hay là ta phải gọi ngươi là Tamamo no Mae Sama mới đúng!
Lời của Đỗ tiểu tử vừa nói ra khiến Mizukune thoáng giật mình, nàng híp mắt, đánh giá lại thiếu niên này một hồi, giọng có chút lạnh nhạt nói:
- Ồ! Ngươi...!là biết ta sao?
Ẩn ẩn trong lời nói có sát khí, nhưng Đỗ Anh Vũ dường như hoàn toàn không sợ hãi, tiểu tử này đột nhiên bật cười, cười như điên như dại khiến nữ nhân trước mặt chẳng hiểu ra làm sao, tưởng hắn sợ quá hoá điên rồi!
Nhưng sau màn cười khó hiểu ấy, Đỗ Anh Vũ biểu hiện một khuôn mặt hung ác như dã thú, hắn trầm giọng quát lên:
- Ngọc Tảo Tiền (Tamamo no Mae )! Thả ta xuống!!!
Giọng nói của Đỗ Anh Vũ thay đổi, từ cái giọng thiếu niên non nớt chuyển thành giọng của một nam nhân trầm khàn, câu ra lệnh của hắn tựa như quả boom đánh thẳng nào nội tâm kẻ khác, giọng nói giống như có một uy lực vô hình khiến kẻ khác không dám không tuân theo.
Mizukune cảm giác rùng mình, theo bản năng nàng nhảy lùi ra phía sau, giữ khoảng cách với hắn, khẽ nhe nanh múa vuốt, tư thế sẵn sàng nhảy bổ vào cắn người.
Đỗ Anh Vũ cũng vì thế mà thoát được khỏi sự kìm kẹp của nàng, tiểu tử này lần đầu tiên tiếp đất, hắn nhìn xung quanh cảnh vật hoang vắng một vòng, thấp giọng lẩm nhẩm:
“Nơi đây không có người....!uhm! Thật tốt!
Đỗ Anh Vũ hơi vặn mình một chút, các khớp xương răng rắc kêu lên khiến hắn cũng đỡ mỏi phần nào, từ trên người tiểu tử này khí thế cũng tự nhiên theo mỗi lần vặn khớp liền biến đổi, chỉ vài giây trước hắn còn là yếu ớt con mồi nhưng hiện tại...!mọi sự đã khác.
Mizukune biểu tình ngưng trọng, chằm chằm nhìn kẻ trước mắt, nàng hiện tại đang có cảm giác bản thân đối diện với một con Hồng hoang cự thú!!!
Đỗ Anh Vũ hơi vậy sức một chút, cả người hắn như hoá thành một cái hố đen, bên trong chứa đựng vô số vòng xoáy, mỗi lần hắn chuyển động, các vòng xoáy như muốn hút hết vạn vật vào bên trong rồi nghiền nát hết thảy.
Ảo cảnh cũng vì hắn mà trở nên lung lay khó giữ!
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, hắn nở một nụ cười có phần điên loạn, có phần cuồng ngạo, man dại khó tả, âm sắc trong giọng điệu trở nên khàn đục, hắn từ tốn nhổ ra từng chữ:
- Yêu Cơ! Cảm tạ rồi!
Trong lúc nói cười, một bên con ngươi của Đỗ Anh Vũ cũng từ từ chuyển đổi...
Từ màu đen hoá thành màu hổ phách!
...
Ảo cảnh vỡ nát!
Cả hai người một lần nữa đối diện với nhau tại thực tại trong căn chòi gỗ.
Phía đằng sau, đám thuộc hạ của cả hai đều lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao mà hai kẻ này nắm tay nhau nãy giờ!
Mizukune lúc này vẫn đang trong hình dạng của một tiểu la lỵ, nàng nhìn Đỗ Anh Vũ chằm chằm, cười như không cười.
Đỗ Anh Vũ thì tương đối bình thản, gỡ ra tay nàng, hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Yêu Cơ! Hợp tác vui vẻ!
Nói xong liền quay đầu trở về phía chúng tướng phía sau, bỏ lại tiểu nữ nhân như lặng người đứng đó.
Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên này, Mizukune thần sắc phức tạp, thấp giọng nói:
- Đỗ...!Anh...!Vũ! Ta là nhớ ngươi rồi!.