Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

chương 158: vân hải mù sương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở về địa điểm đóng quân

Đỗ Anh Vũ mới bước lên soái thuyền liền đã thấy Trần Đại Long cùng Nguỵ Quốc Bảo hốt hoảng chạy tới tiếp ứng.

Nhìn thấy tiểu công tử thân thể lành lặn mới có thể an tâm.

Cả hai đã không ít lần chửi thầm “con mẹ nó tiểu tử này gan phải lớn bằng trời mới dám đến hang ỏi của đám Hải tặc dự cuộc họp.”

Cho đến hiện tại, cả hai trên này, đặc biệt là họ Nguỵ vẫn chưa thể quen thuộc được với sự tuỳ hứng của Đỗ tiểu tử giống như là Trần Kình.

Lúc này nhìn hai tên thuộc hạ bộ dạng vừa lo vừa sợ, Đỗ tiểu tử cũng có phần áy náy chột dạ, hắn chỉ có thể ha ha cười ngượng, đơn giải thải thích một phen.

Nào là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Nào là không vào hang cọp sao bắt được cọp.

Hay là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng..

Chỉ là đầy đủ các lý do ngụy biện cũng không thể bào chữa cho việc thân làm chủ soái lại thích đi làm mật thám của hắn, dưới con mắt nghiêm nghị của hai tên thống lĩnh, Đỗ Anh Vũ đánh gãi đầu áy náy nhận lỗi rồi nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác.

Hắn ngay tại chỗ tổ chức một cuộc họp nhỏ cùng với tên thuộc hạ.

Việc cùng với Mizukume hợp tác là điều bất ngờ chẳng ai lường trước được, vậy nên mới cần có cuộc họp bổ sung lần này.

Thỏa thuận hợp tác là thật nhưng độ tin tưởng vào đối phương gần như bằng không, Đỗ Anh Vũ đang vắt óc suy nghĩ xem có thể bằng cách nào vừa lợi dụng được đối phương, vừa có phương án an toàn trong trường hợp xấu nhất.

Trần Kình nhìn tiểu công tử bộ dạng đăm chiêu liền thấp giọng nói:

- Công tử! Kì thật chúng ta cũng không nhất định phải thật hợp tác với họ, cứ theo kế hoạch cũ là được mà! Bọn hắn thuộc hạ có chút không tin tưởng...

Đỗ tiểu tử thoáng gật đầu, rồi lại lắc đầu, hắn nhìn tên thuộc hạ trung thành, chầm chậm nói:

- Vì việc lần này chúng ta đã chuẩn bị mấy tháng trời, ta tất nhiên không thể vì một biến cố mà thay đổi kế hoạch được! Chỉ là....

Liếc nhìn người trước mặt, Đỗ Anh Vũ biểu thị quyết tâm, cắn răng nói:

- Chỉ là chúng ta cũng có thể thử tin tưởng hợp tác với đối phương lần này! Đương nhiên là vẫn phải chuẩn bị thêm phương án rút lui nếu đối phương đột ngột phản bội!

Nói ra câu này, Trần Kình liền biết Đỗ Anh Vũ quyết định thử mạo hiểm, hắn có điều không rõ, Đỗ tiểu công tử bình thường rất ghét việc kế hoạch của hắn vì một lý do nào đó mà đột nhiên thay đổi!

Vậy tại sao hiện tại hắn lại chủ động thay đổi kế hoạch vì một kẻ xa lạ cơ chứ!?!

Nội tâm lão Trần thắc mắc là chuyện bình thường.

Vì nếu là bình thường, theo phong cách của Đỗ Anh Vũ, hắn là phải nghĩ cách đẩy luôn đối phương vào hố mới đúng!

Hoặc là chủ động né ra phiền phức, không dây dưa vào!

Chỉ là lần này hắn lại chủ động thay đổi.

Thật kì lạ!!

Cũng chẳng để Trần Kình thắc mắc lâu, rất nhanh Đỗ Anh Vũ liền lên tiếng, hắn nói:

- Thân phận của tiểu nữ oa đó...!ta là có hứng thú!

Thân phân của nàng?

Ba tên thuộc hạ mộng bức nhìn nhau.

Nhìn thấy mọi người đều không hiểu, Đỗ Anh Vũ cũng không chơi trò bí hiểm, tiếp tục giải thích cặn kẽ.

Hắn ngay từ lúc nhìn thấy Mizukune liền biết nàng ta mới thật là kẻ chủ đạo bên phe Đông Doanh Hải Tặc.

Tất cả đều nhờ vào chiếc đai lưng có thêu hình còn bướm bằng kim tuyến mà nàng đeo.

Chiếc Đai lưng không có vấn đề!

Vấn đề nằm ở chính hình còn hoa văn con bướm đó, nó không phải là hoa văn bình thường!!

Nó là biểu tượng Dương Vũ Điệp!!!

Là gia huy của gia tộc Taira ( Bình thị) của Nhật Bản.

Đông Doanh hay Nhật Bản hiện tại đang nằm trong thời kì Heian!

Thời kì này Nhật Bản có đại gia tộc đứng đầu.

Taira! Minamoto! Fujiwara! Tachibana!

Nếu so sánh với Đại Việt thì chẳng khác nào bốn đại môn phiệt Quách, Lê, Dương, Nguyễn cả, thậm trí vì do chế độ khác biệt mà dòng họ kia tại Nhật Bản quyền lực còn cao hơn cả môn phiệt bình thường.

Nói trắng ra quyền lực của Nhật Bản nằm hết trong tay bốn đại gia tộc đó cũng không ngoa!

Cá nhân Đỗ Anh Vũ đối với lịch sử Nhật Bản tương đối thích hai nhân vật là Oda Nobunaga và Minamoto no Yoshitsune!

Đặc biệt nhân vật thứ hai chính là thuộc gia tộc Minamoto trong đại gia tộc kể trên, chỉ là hiện tại hắn còn chưa sinh ra, và gia tộc Minamoto chỉ thật sự nắm quyền vào khoảng hơn - năm sau, mà ở trước thời kì đó...

Taira mới là gia tộc mạnh nhất!

Đương nhiên là hiện tại gia tộc Taira chứ mạnh đến đỉnh điểm, thời điểm bọn hắn cực thịnh cũng phải đợi hơn năm sau nhưng ít nhất hiện tại bọn hắn vẫn là một đại gia tộc.

Đỗ Anh Vũ có thể hơi sớm liên kết.

Bản thân Đại Việt cũng có thêm một đối tác để đầu tư.

Mà thiếu nữ Mizukume này lại mang trên mình gia huy của tộc Taira, mặc dù không rõ nàng có phải là người trong gia tộc đó hay không nhưng khẳng định là có liên quan.

Đỗ Anh Vũ muốn có cơ hội liên kết với Taira, hiện tại cơ hội trước mắt chính là thông qua tiểu nữ oa này.

Kế hoạch liên kết với Đông Doanh hắn trong nháy mắt hình thành trong đầu.

Vì chuyện này, Đỗ Anh Vũ muốn thử mạo hiểm một phen.

Hiện tại trong buổi họp, Đỗ Anh Vũ cũng đơn giản nói ra lý do mà hắn thay đổi kế hoạch, đương nhiên hắn cũng không có nói cặn kẽ cho đám thuộc hạ, vì thật sự có nói bọn hắn cũng không hiểu, hắn chỉ giải thích rằng nàng là người của một môn phiệt Nhật Bản, hắn muốn liên kết với môn phiệt này trong tương lai.

Vậy nên kể cả lần này có không tóm được đám Hải tặc thì có thể hợp tác cùng Mizukune hắn đã đủ kiếm lời rồi.

Ba tên thống lĩnh nghe xong liền đăm chiêu, chuyện này bọn hắn không quá hiểu nhưng nếu công tử xem là lợi thì bọn hắn sẽ một mực nghe theo là được.

Chuyện này nói đến đây thì tạm dừng không bàn đến nữa.

Bốn người lại chuyển về chủ đề chính là cuộc chiến sắp tới!

Thời gian gần kề, Đỗ Anh Vũ nhắc lại nhiệm vụ thêm một lần nữa rồi cho người lui về nghỉ ngơi lấy sức.

Bản thân Đỗ Anh Vũ cũng phải trở về ngủ một giấc

Mọi sự sắp xếp đã đâu vào đấy, hiện tại chính là chờ đợi cuộc chiến khai màn thôi.

Ngày mai...!hẳn sẽ là một ngày dài!

...

Cùng lúc đó.

Ở trên thuyền Cá Lồng Đèn, cả buổi ngồi giữa đám Hải tặc hôi thối khiến Mizukume không chịu được, vừa trở lại nàng đã phải tắm rửa một hồi lâu.

Một lúc sau, từ trong bồn tắm bước ra, cả người vẫn đây hơi nước ướt át, Mizukune quấn đai lấy một một yukata đơn giản, nhưng khi buộc đến chiếc đai lưng quen thuộc lưng, sờ qua biểu tưởng Dương Vũ Điệp thêu trên đó, nàng bỗng nhớ đến gã tiểu tử ban chiều.

Híp mắt, thoáng mỉm cười, mị lực từ nàng vô tình lại tỏa ra tứ phía.

“Tiểu tử này thật là tinh!”

“Muốn thông qua ta liên kết với nhà Taira? Ha ha!Vậy phải xem thành ý của ngươi thế nào!!”

Suy nghĩ một hồi, nàng quay đầu nhìn sang tên trung niên võ sĩ đang thủ vệ bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Sakabe! Chuẩn bị đi! Chúng ta lần này theo người bạn nhỏ mới diễn một vở kịch!

- Chuyến đi này! Thú vị hơn ta nghĩ! - Nàng ngẩng đầu nhiên ra cửa sổ, liếm môi, thấp giọng lẩm nhẩm!

Bỗng nhiên cảm thấy Hưng phấn, một con ngươi bên mắt nàng từ từ chuyển đỏ!

Khí tức nàng càng lúc càng trở nên yêu mị!!!

Mặc kệ đêm nay là có chuyện gì xảy ra thì ngày mai bình minh vẫn sẽ hiện.

Vân Hải sáng sớm trời mù sương.

Đông Hải đoàn thuyền buôn xếp theo một đường thẳng từ hướng Tây Nam tiến thẳng về phía trước.

Núi Nàng Tiên bên đảo Trà Bản như một vành đai chắn gió khiến sương mù nơi đây chỉ có thể tan đi khi nắng đã lên.

Có lẽ vì cái khung cảnh sương mù như mây này mới khiến nơi đây có cái tên là Vân Hải.

Phạm Thiết Hổ đứng trên thuyền nhìn cảnh quan xung quanh lúc này liền nhíu mày.

Cái này là?

Trước mắt hắn lúc này sương mù dày đặc, người đứng trên thuyền cách vài bước chân liền không thấy được rõ mặt nhau.

Đỗ Anh Hậu từ trong khoang ngủ đi ra mắt nhắm mắt mở, còn hàng này vẫn còn đang ngái ngủ, ngáp một tiếng rồi thều thào kêu:

- Hổ Ca! Sớm a....!À đù...!đây là đâu?!!

Vừa thấy Vân Hải mù sương, tên dở hơi này hốt hoảng nhảy dựng, trợn tròn mắt chó, hoảng loạn nhìn quanh một vòng.

Phạm Thiết Hổ đứng đó nhìn tên này như một thằng hề nhảy nhót liền cạn lời, đành qua loa giải thích cho hắn.

- Hiện tại chứng ta đã đến Vân Hải, hiện tượng thời tiết này ở đây là chuyện bình thường, không cần phải quá lo lắng!

Xoa xoa ngực một hồi, Đỗ Anh Hậu lúc này mới thở ra được một hơi, sau cười khềnh khệch nói:

- Ha Ha! Mẹ kiếp! Ta còn tưởng mình lên trời rồi chứ!!

Vui một mình không bằng vui có bạn, họ Đỗ liền chạy vào, gọi Quách tiểu tử dậy.

Quách Vân lúc này cũng vừa mời ngủ dậy, nghe thấy Đỗ Anh Hậu tiếng gọi cũng ra ngoài xem sao.

Quả nhiên mọi chuyện lại được lặp lại, biểu hiện như của Quách Vân chẳng khác gì họ Đỗ phải phút trước, chỉ là Quách tiểu tử đối với hiện tượng này hứng thú nhiều hơn, hắn quay sang bên một gã hoa tiêu mở miệng dò hỏi, tên hoa tiêu cũng thành thật giải thích rằng nếu cứ men theo Đảo Trà Bản để đi thì sẽ đụng đá ngầm, vậy nên lộ trình tốt nhất là cứ giữa dòng mà đi.

Chỉ là giữa dòng sương mù dày đặc, tầm nhìn xa gần như bằng không, việc di chuyển lúc này dựa hoàn toàn vào kinh nghiệm cùng cảm tính.

Ngược lại với không tim không phổi Đỗ Anh Hậu hay là Hiếu kì bảo bảo Quách Vân, Phạm Thiết Hổ thái độ lại căng thẳng hơn nhiều, hắn là đã đăm chiêu đứng suy tư nãy giờ.

Phạm Thiết Hổ hắn dường như biết chuyện gì sắp xảy ra.

Vì nơi này chính là nơi tuyệt hảo để cho chuyện đó xảy ra!

Rất nhanh, họ Phạm vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ sắp xếp lại đội hình đi chuyển.

Vì tầm nhìn hạn hẹp, việc dò đường hiện tại là cần phải có trong cỗ chiến thuyền đi làm, bởi vì thế Phạm Thiết Hổ liên ra lệnh tách ra một chiếc chiến thuyền dẫn đầu đi thẳng về phía trước làm nhiệm vụ dẫn đường.

Ngay phía sau, hắn lại một chiếc chiến thuyền chiến xếp ở ngay gần kề phòng khi chiếc đầu tiên cần đến sự hỗ trợ.

Hai chiếc chiến chuyển đã được sắp xếp xong xuôi, chiếc cuối cùng được chọn để đi kẻ vị trí sau cùng trong đoàn thuyền, mục đích là để phòng bị nếu có kẻ nào đó tiến hành tập hậu.

Đây cũng là đội hình theo kế hoạch ban đầu Đỗ Anh Vũ đề ra.

Đội hình này kỳ thật là có vấn đề nhưng Đỗ tiểu tử vấn chọn nó.

Ngay khi các thuyền chiến tách ra quá xa nhau, vấn đề lập tức hiện rõ ràng.

Với cái thời tiết mù sương như thế này thì hiệu lệnh của chủ soái gần như là không thể truyền đạt được khí mà khoảng cách quá xa.

Thế nên là vào thường điểm hiện tại, nếu có biến cố xảy ra, mỗi chiến thuyền đều sẽ phải tự động chiến đấu không điều lệnh.

Ngay tại cách đó không xa, đứng ẩn nấp trong sương mù như một con độc xà, Chu La lão nhân nhìn thấy chiếc chiến thuyền của đoàn buônbắt đầu di chuyển tách xa nhau ra.

Trong thấy thế lão Chu liền cười khẩy, hắn quay đầu nhìn đám thuộc hạ ở phía sau cười cợt nói:

- Các ngươi xem mấy tên ngu xuẩn này đang tự chia cách đối hình của mình ra này ha ha!

- Nếu bọn hắn đừng tụ lại một chỗ, lấy lợi thế vũ khí tầm xa cùng thuyền lớn để phòng ngự ta còn có chút e ngại, nhưng hiện tại thì tốt rồi, bọn hắn tự phá đội hình, chính là mời chúng ta tấn công.

Nếu đã là vậy thì đừng có trách lão Chu ta ác độc!

Lão gia cười gian một tiếng, ngay lập tứclão hạ lệnh, có các phe đang phục kích xuất phát, tận dụng thời gian sương mù vẫn còn, áp sát tấn công đoàn thuyền buôn.

Lệnh của lão Chu rất nhanh được truyền đi, men theo bờ biển đảo Quan Lạn từ Bắc vào nam, rất nhanh, thông tin này truyền tới một nhánh thủy tặc đang ẩn nấp trong vùng eo biển.

Chiêm Thành Hải tặc đã trốn ở đấy từ rất lâu, chỉ đợi thời cơ tới liền xông thẳng ra, từ hướng Nam tập kích thẳng vào phần Hông của đoàn thuyền buôn, hoàn toàn không lo lắng việc bị các chiến thuyền đang ở đầu và đuôi ngăn cản.

Hiện tại thời cơ đã tới, gã thanh niên Hải Tặc đứng ở trên mũi thuyền, từ bên hông rút ra thanh đao, chỉ về phía trước, hắn quát:

- Các anh em, chính là lúc này, xông tới, đâm eo bọn hắn! Giết hết cho ta!

Ngay lập tức, các tay chèo vận lực đậm xuống mái chèo, đẩy thuyền tiến về phía trước, Chiêm Thành Hải tặc chuyển nhỏ từ trong vùng eo biển xông ra như dân tổ lái phi xe ra khỏi ngõ, hướng thẳng về đoàn thuyền đen đen ẩn hiện phía trước mặt phóng ngựa giết tới.

Thời tiết mù sương này cực phù hợp với các loại thuyền nhỏ muốn tập kích vì không phải lo sợ vũ khí tầm xa hay là cung tiễn của đối thủ công kích.

Lệnh của lão Chu trước khi truyền tới chỗ của Dak Buk thì đã đến chỗ của Đỗ Anh Vũ từ trước vì hắn vị trí đứng tương đối gần Chu La.

Nhiệm vụ của Trần Gia Hải tặc cũng thuộc khu vực này!

Lúc nhận được tin thì Đỗ Anh Vũ là đã đứng sẵn trên chiến thuyền tiểu Phượng Hoàng từ lâu, trong cuộc họp của đám Hải tặc hôm qua, sau khi phân công thì nhiệm vụ, thì lần này, “Trần Gia Hải tặc” nhiệm vụ chính là tiền hành đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của chiếc chiến thuyền đi đầu.

Một là tạo điều kiện thuận lợi cho Chiêm Thành Hải tặc đoàn tấn công phần hông, hai chính là dụ hai chiếc chiến thuyền tới chỗ mà lão Chu đã mai phục sẵn rồi cùng nhau tiêu diệt.

Ngáp dài một tiếng, Đỗ Anh Vũ quay sang nhìn lão Trần, hời hợt nói:

- Đi thôi, chúng ta đi “dụ địch” nào?

- Công tử! Thật muốn làm như vậy sao? Cái thời tiết này chúng ta hoàn toàn có thể bị hiểu nhầm là quân địch thật, đến lúc ấy chẳng phải là quân mình đánh quân ta hay sao? - Trần Kình nghi ngờ hỏi lại, hắn chính là sợ tình huống như thế xảy ra.

Đỗ Anh Vũ ngược lại không chút lo lắng, cười đáp:

- Ngươi yên tâm, giữa chúng ta là đã có ám hiệu, ta tất nhiên sẽ không tự bắn vào chân mình!

Nếu Đỗ tiểu tử đã nói đến như vậy thì Trần Kình cũng chẳng còn thắc mắc gì nữa, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho Đông Hải thủy binh nay đang trong vai Trần Gia Hải tặc mang theo tiểu công tử xuất phát, hướng về phần đầu của đoàn thuyền buôn thẳng tiến.

Khi khoảng cách lúc này chỉ còn một đoạn ngắn liền chạm mặt, Đỗ Anh Vũ quay rỉ tai Trần Kình, nói ra ám hiệu để lão Trần hô lên cho quân mình biết.

Trần Kình nghe xong ám hiểu thì có phần mộng bức

quay sang nhìn Đỗ tiểu tử, khoé miệng hắn giật giật khiến râu ria cũng theo đó mà rung rinh.

Cái loại ám hiệu này...

Thật sự kì cục!

Mặc dù có chút ngại nhưng lão Trần cuối cùng vẫn phải tiến lên phía trước, dùng tay thay loa che trước miệng, hô lớn:

- Bún đậu mắm tôm!!!!

Một tiếng “bún đậu mắm tôm” vang lên như sấm truyền đến phe đối diện, khiến nhóm bộ ba Phạm Thiết Hổ, Đỗ Anh Hậu cùng Quách Vân theo đó mà giật mình.

Đây...!đây là...!cái mẹ gì?

Quách Đỗ hai người trợn tròn mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả.

Nhưng chưa kịp hết kinh ngạc, hai tên này đã thấy Hổ Ca của bọn hắn ưỡn ngực vươn mình, gồng sức lấy hơi rồi hướng về phía trước, hét to đáp trả:

- Phú quý bò viên!!!!

Đỗ Anh Hậu: ???

Quách Vân: ???

WTF???

Con mẹ nó!

Rốt cuộc là từ lúc nào...

Chúng ta liền bị văn minh vứt bỏ vậy?

Quá lạc hậu, quá tối cổ rồi sao?!!!.

Truyện Chữ Hay