Phủ Thái Úy, khu Đông Long Thành.
Mật thất, nơi này có mặt người đàn ông lần lượt là Thái Úy Lý Thường Kiệt.
Điện tiền đô Chỉ huy sứ Xa Kỵ Tướng quân Ngô Thường Hiến, Thượng khinh xa đô úy Ngô Khảo Tích, đương kim gia chủ Ngô gia Ngô Thường Trung.
Tât nhiên Ngô Thường Trung chỉ là một cái bù nhìn tộc trưởng, mọi thứ Ngô gia đang làm là diễn kịch thuần túy cho thế gian nhìn mà thôi.
Người chủ sự của Ngô gia vẫn là Thái Úy Lý Thường Kiệt người thực hiện mệnh lệnh là Ngô Thường Hiến, người ra mặt trưng bày là Ngô Thường Trung, người kế nghiệp là Ngô Khảo Tích.
“ Đại ca, Nội Sảnh vài tên không biết điều đang âm thầm tra Ngô gia chúng ta… có cần..” Ngô Thường Trung lo lắng bất an.
“ Tam đệ, ngươi nhiệm vụ là gì cứ giữ nguyên như vậy, những chuyện này biết là được không cần lo lắng.
Về thần mấy tên Nội Sảnh người không cần quan tâm, giết chúng? Ngươi biết người đứng sau ra lệnh là ai? Nếu không có Thái Hậu ra lệnh phỏng chúng dám làm vậy” Ngô Thường Hiến phiền lòng.
“ Nhị đệ nói đúng, chuyện này kệ đi, thông báo Ngô gia các nhánh thời gian này co vào hoạt động một chút gặp bất bình thì cố gắng nhịn, chờ chuyển cơ thôi, cũng không lâu….” Lý Thường Kiệt gật đầu..
“ Đại ca, Ngô Khảo…”
“ Hừ….” Ngô Thường Hiến hưng phấn muốn nói gì thì bị Lý Thường Kiệt hừ mạnh chặn lại.
“ Lần này Thái Hậu là gõ Lý gia.
Bàn tay của chúng ta với quá dài về biên giới, tìm cách điều Ngô Thường Đinh về Long Thành, Tuyệt đối không đi lại với Thân gia nữa… Ôi, nàng quyền mưu có thừa nhưng việc quân lại ấu trĩ vô cùng” Lý Thường Kiệt chán nản.
“ Hải Đông … Hải Đông dĩ nhiên Hoàng gia cầm dữ, lại thêm Thân gia ở Lạng Giang hết mực trung thành với Hoàng gia nhưng Thân gia ở vùng biên thuộc thế yếu.
Nếu chẳng may… nếu có chiến sự thì mạn chính bắc phải làm sao? Ngô gia cũng vì nước mà cố gắng thẩm thấu Lạng Giang trấn giữ một khoảng này… hơn mươi năm..
cứ như vậy mà bỏ qua?” Ngô Khảo Tích bất mãn vô cùng.
Thế cục chính bắc, tây bắc rối lọa vô cùng tận.
Ở đây thế lực rắc rối không thể tháo gỡ.
Từ Quảng Nguyên đến châu Tô Mậu, trước các trại Hoành Sơn, Thái Bình, Vĩnh Bình, Cổ Vạn, Thiên Long.
Lưu Kỷ cầm quân vùng Quảng Nguyên.Nùng Tôn Đản vùng Thượng Nguyên.
Vùng Môn Châu có Hoàng Kim Mãn, vùng Lạng Châu có phò mã Thân Cảnh Phúc vùng Tô Mậu có Vi Thủ-An cầm quân.
Chính thức các nơi này cùng các vùng phía bên kia “biên giới” là các quân Man động nắm giữ.
Những Man động quan này lung lay liên tục, lúc nghiên Việt lúc nghiêng Tống.
Nhất là sau khi Nùng Chí Cao ngắn ngủi lập quốc tại vùng Chế Mân Quảng Tây khiến cho lòng người Man động càng có tư tưởng ly khai mạnh.
Biên giới rung chuyển vô cùng.
Trong nhóm này Thân gia Thân Cảnh Phúc Phò Mã là người trung thành với Hoàng gia hết mực, nhưng ông ta thân cô thế cô ở Lạng Châu bị tất cả các thế lực Man động còn lại chèn ép.
Triều đình không thể can thiệp nhiều vì sợ gây bất mãn cho cả một dãy Tây Bắc, do đó lo được lo mất Thân Cảnh Phúc cũng chỉ được hỗ trợi đôi ba phần mà thôi.
Ngô gia mà nói thẳng là Lý Thái Úy nhìn ra lỗ hổng phòng thủ nơi Lạng Châu nên cố tình để gia tộc mình thâm nhập nơi này.
Trong mắt ông đó là mở rộng gia tộc ảnh hưởng cùng thế lực nhưng một phần cũng là vì phòng thủ biên cương bờ cõi của Đại Việt mà thôi.
Nhưng nếu đã thẩm thấu Lạng Châu thì phải quan hệ tốt thế lực nơi này, Thân – Ngô đi lại rất gần khiến cho Hoàng gia nghi kị.
Việc Ỷ Lan Thái Hậu thượng vị có một công cực lớn của Lý Thường Kiệt, ông không những là Ngoại quan Thái Úy cấp, nên nhớ ông còn là một thái giám Nội quan.
Trong quá trình tranh đấu cả nội cung lẫn Ngoại quan thế lực Lý Thường Kiệt gần như một người bạt quần hùng khiến cho Ỷ Lan có thể thượng vị.
Tất nhiên đổi lại sự “nỗ lực” đó thì Lý Thái Úy cũng trở thành quyền thần số một nơi triều dã.
Nhưng một người dã tâm và quyền mưu như Ỷ Lan liệu có thể để Lý Thái Úy trọn vẹn quyền bính trong tay.
Trong mắt hoàng gia Lý Thái Úy là điểm mất cân bằng nhất lúc này.
Cho nên khi Ỷ Lan đạt được ủng hộ toàn diện của Hoàng gia thì vô hình chung sự giúp đỡ của Lý Thường Kiệt trở nên có vẻ không còn quá quan trọng.
Trong khi đó ông ta vẫn nắm giữ quá nhiều quyền lực.
Cho nên chuyện gì đến phải đến, Ngô gia phải dần dần nhả ra những khối quyền lực mà họ đã nuốt vào trong thời gian qua.
Nhưng vấn đề đó là nhả ra Lạng Châu đồng nghĩa để vào đó một khoảng trống quân sự vô cùng lớn.
Thân gia một mình gánh không đặng.
Hoàng gia lo phần Hải Đông đã quá sức rồi.
Cho nên nói về mặt quyền mưu Lý Thường Kiệt không trách Ỷ Lan, nhưng nói về mặt quân sự thì ông ta thấy chán nản vô cùng.
“ Không có cách nào khác… Khảo Tích, đôi khi buông bỏ cũng là dũng khí..” Lý Thường Kiệt trát đắng, là người đứng đầu triều quan văn võ, là người chủ chốt ở Khu Mật Viện quân cơ sử, trách nhiệm của ông ta là giữ nguyên bờ cõi.
Nay một khoảng trống quân sự lộ ra, ông ta chỉ biết cách lấy chó thay trâu đi cày, cố gắng tìm cách bù lấp mà thôi.
Bố Chính Châu, Nha môn phủ.
Ngô Khảo Ký lại một lần nữa nhìn vào bức thư nắn nót bằng chữ latin, hắn quyết định gặp Lý Từ Huy.
Từ cổng nha môn phủ bước vào Từ Huy đã được thân binh thông báo Ngô Khảo Ký đang chờ cô, thoáng một chút vui vẻ.
Nhưng sau đó nàng nghiêm túc trở lại, bước chân chậm một chút.
Nàng đang sửa sang lại những bước phải làm tiếp theo.
Những ngày qua nàng đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, nàng luyện tập từng vẻ mặt trong gương, từng động tác, từng ánh mắt.
Nàng phải cho người đàn ông này hiểu, quyền mưu là thứ hắn không bao giờ tưởng tượng nổi, và hắn sẽ không thể biết được một người đàn bà có dã tâm có thể làm những gì.
Nàng chuẩn bị như đang đi vào một chiến trường khốc liệt.
Cô ta từ từ tăng bước chân tốc độ, thay đổi biểu cảm gương mặt.
Từ Huy xuất hiện, cô vẫn điệu bộ đó, một thân võ trang nhảy chân sáo hát vu vơ đầy vẻ linh tinh nhí nhảnh.
Nhưng Ngô Khảo Ký biết cô đang diễn, động tác mất tự nhiên, đôi mắt lo lắng, có chút bối rối.
“ Từ Huy… đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?” Ngô Khảo Ký đứng lên tươi cười lịch sự, thật ra trong đó hiện ra vẻ cự tuyệt người ngàn dặm.
Lý Từ Huy sững người, nàng như cảm nhận được sự xa cách này.
Thật ra thứ này nàng đoán được từ lâu, vẻ gượng gạo, ánh mắ bối rối, hay cả cái giật mình này đều là diễn.
Vẻ nhí nhảnh của Lý Từ Huy biến mất thay vào đó là sự mệt mỏi bất tận của gương mặt, đôi mắt ảm đạm vài phần… vẫn là diễn, nàng đã tập cả ngàn lần những biến đổi này.
“ Tôi… em vẫn tốt, còn anh thì sao?” Vẫn gương mặt ảm đạm, đôi mắt sợ sệt như cừu non.
Ngô Khảo Ký tâm lý có phần động, hắn nhìn vào gương mặt có phần tiều tụy nhưng vẫn cố kiên cường nhí nhảnh kia mà lòng có chút sót.
Nhưng lý trí của hắn lại một lần nhắc nhở, người con gái này không phù hợp.
“ Tôi..
à Anh tốt, Em hôm nay có việc gì sao?” Ngô Khảo Ký kéo một chiếc ghế cho Lý Từ Huy nhưng hắn lại quay về bàn làm việc của mình.
Hai người sẽ rất xa cách.
Sau lưng Ngô Khảo Ký ánh mắt của Từ Huy bỗng nhiên sắc lém, nào có vẻ gì mệt nhọc gương mặt hay đôi mắt u buồng.
“ Có lẽ mấy ngày tới em sẽ về Long Thành… có vài thứ em cần nói với anh về những công nghệ mà anh đang sử dụng… có thể cải tiến một chút..” Ngay khi Ngô Khảo Ký quay lại thì gương mặt Từ Huy lại đượm vẻ u sầu.
Biến đổi còn nhanh hơn lật tay.
“ Em về Long thành?” Ngô Khảo Ký giật mình bất ngờ, cũng có chút bàng hoàng…
“ Phải em nên về thôi, cảm ơn anh thời gian qua… mà thôi không nói nhiều, đây đây để em chỉ những chỗ này anh làm không đúng” Từ Huy gương mặt nảo não cực kỳ nhưng cố nắn ra một nụ cười đi đến bên bàn của Ngô Khảo Ký mà đưa ra một xấp bản vẽ.
“ Đây là xi măng chế biến, anh làm thứ kia là mô phỏng công nghệ xi măng khô lò quay, thứ này tại thời hiện đại chúng ta vẫn là công nghệ tiên tiến cho nên anh mô phỏng chẳng được là phải, nên nhớ nhé một dàn công nghẹ xi măng lò khô quay cả trăm triệu đô la vẫn khó mà hoàn thành đó, không hiểu anh nghĩ gì mà tìm cách mô phỏng nó”
Từ Huy cố cười cười lấy tay nhí đầu của Ngô Khảo Ký.
“ Đây là xi măng lò đứng cách xây dựng, dễ lắm , với công nghệ hiện tại của anh có thể xây rất nhiều lò, do đó sản lượng không sợ nha… chỗ này là … chỗ này là…”
“ Còn đây là lò nung gang, anh có thể sửa chỗ này… rấy tốt để thổi khí…”
“ Cái động cơ do bò kéo anh có thể cải tiến hộp cố định như sau”
Từ Huy nói rất nhanh như sợ Ngô Khảo Ký cướp lời, như sợ Ngô Khảo Ký nói những lời sẽ tổn thương cô ta.
Ngô Khảo Ký bỗng nhiên thấy lòng như thắt lại.
“ Em có trở lại Bố Chính không?” Không hiểu ma xui quỷ khiến nào Ngô Khảo Ký lại hỏi câu này.
Lý Từ Huy không trả lời cô lúc này đứng bên cạnh còn Ngô Khảo Ký đang ngồi nhìn bản vẽ cô đưa ra, nhưng thực tế ánh mắt của hắn vô tiêu cự.
Bỗng một giọt ấm nóng thủy lung linh rơi vào mu bàn tay của hắn, trái tim của hắn như hòa tan.
“ Em có thể ở lại Bố Chính mà, về Kinh Thành nơi đó em sống sao nổi, Khu Spa phủ… công chúa cũng khởi công rồi” Ngô Khảo Ký nói về vấn đề một cách khác đi hắn không muốn thừa nhận rằng mình muốn Từ Huy ở lại.
“ Em đi thôi, con người của em đã bị thế giới này xói mòn quá nhiều rồi, em … em ở lại chỉ làm mệt mỏi cả hai…” Từ Huy nghẹn ngào nhưng kiên quyết trả lời, ý của nàng đó là sẽ không trở lại.
“ Chuyện của chín cô em nhận và ba tên to xác vương tử kia , em ..
em không có lời nào để nói với anh sao?” Ngô Khảo Ký bất tri bất giác lại hỏi, thực tế lúc này hắn cũng không hiểu tại sao mình cứ muốn gợi chuyện như vậy.
“ Anh theo dõi… em?” Từ Huy ngước nhìn Ngô Khảo Ký đã đứng lên bên cạnh nàng với ánh mắt đau đớn vô cùng.
“ Không … không… anh không theo dõi.
anh không cố tình, chỉ là mấy tên đệ đệ nhận kia báo lại mà thôi” Ngô Khảo Ký hoản hồn chối bay chối biến, mặc dù đúng là hắn đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lý Từ Huy.
“ Em ..
chỉ là cố gắng sửa sai lầm, em lại làm sai sao?” Lý Từ Huy lại đổi bộ mặt nai tơ lo sợ, sợ mình làm sai gì đó.
“ Không … em không sai..
chỉ là anh muốn hỏi vì sao em làm vậy thôi…” Ngô Khảo Ký xua tay nói vội.
“ Em biết mình đã bị thế giới này ảnh hưởng bất tri bất giác thay đổi con người em, em hối hận vô cùng và muốn sửa chữa lỗi của mình.
Nhưng lời em đã nói ra với ba vị nghĩa đệ của anh cho nên rút không lại được, em chỉ biết nghĩ cách ngu ngốc vậy thôi…” Lý Từ Huy che mặt nước mắt tràn khóe mi.
Ngô Khảo Ký từ từ ngồi xuống ghếm hắn ngắm nhìn những bản vẽ tinh xảo, hắn biết để có thể làm được những thứ này trong thời gian ngắn phải tốn bao công sức.
Đã thế những ngày qua Lý Từ Huy còn bận rộn việc chỉ đạo xây lại Chính Hòa, lại còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong việc xây trường học.
Những thứ nàng làm đều trong mắt hắn cả.
Phải, chính Lý Từ Huy chỉ đạo xây thành trì Chính Hòa.
Việc xây Chính Hòa không khó vì nó chỉ là mở rộng một chút xíu so với thành đất cũ mà thôi, nền móng là tốt vô cùng không cần quá cầu kỳ gia công mặt bằng.
Nhưng cái khó ở đây là xây Chính Hòa theo kết cấu Vauban, xây một tòa thành đa giác hoa hướng dương cánh khó hơn nhiều xây một tòa thành vuông vi.
Việc đo đạt các cạnh cho chuẩn để khởi công đào móng là một vấn đề phức tạp.
Chính Lý Từ Huy là người tạo ra các thước đo góc, tính toán góc từ bản vẽ, sau đó đo khoảng cách bằng tỉ lệ cạnh tam giác v.v… Nếu không có nàng thì việc xác định các mốc khởi công sẽ tốn vô cùng.
Ngô Khảo Ký cũng làm được điều này nhưng hắn quá bận mà không nhích người được.
May mà có Lý Từ Huy lo cả.
Nay nàng muốn rời đi, nhưng trước khi rời đi còn không quên cố gắng giúp Ngô Khảo Ký hắn hoàn thành những thiếu sót, nhất là công nghệ xi măng đang khiến Ngô Khảo Ký đau đầu.
Trong tâm khảm của Ngô Khảo Ký lúc này đó là, người con gái này hết mực nghĩ cho mình, cho dù minh phũ phàng với cô ta.
Chuyện dùng phụ nữ để làm công cụ chính trị, có lẽ cô ta cũng biết hối hận, vì cô ta thực sự tìm một số biện pháp để sửa sai.
Ngô Khảo Ký đang đắn đo, liệu … liệu người con gái này..
có thể nào thay đổi… nếu thay đổi tốt lên … liệu có phù hợp.
“ Không có lần sau” Ma xui quỷ khiến thế nào Ngô Khảo Ký lại mở miệng.
“ Anh tha lỗi cho em?” Lý Từ Huy làm vẻ mặt kinh ngạc có pha vẻ hạnh phúc bất ngờ…
“ Vốn dĩ không có giận” Ngô Khảo Ký làm mặt cau có hừ mạnh.
“ Sẽ không có lần sau… hì hì em cảm ơn nè”
Chụt…
Ngô Khảo Ký ngồi đó sững sờ chạm tay vào má mà nhìn bóng Lý Từ Huy lung linh chạy biến đi, vẫ điệu chân sáo, hát vu vơ đầy khó nghe.
“ Việc đi Long thành…” Ngô Khảo Ký định thần mà hỏi với theo.
“ Vẫn đi… nhưng về sớm… nhớ tối về ăn cơm sớm…” Từ phía xa Ngô Khảo Ký thấy được Lý Từ Huy vẫy vẫy tay sau đó trả lời vọng lại.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó rất không ổn, nhưng nghĩ lại lại thấy không có gì bắt bẻ.
Ngô Khảo Ký hơi bối rối..