Long Thành.
Phủ Đệ Lý Thái Úy.
Không khí có vẻ nghiên ngặt hơn những ngày thường.
Thư phòng, hay nói đúng hơn là mật thất nơi Lý Thái Úy dùng để làm việc, những việc quan trọng cũng như tư ẩn.
Ngô Thường Hiến ngồi đó gương mặt khó coi.
Đã một canh giờ hắn ngồi đây, nhưng huynh trưởng vẫn đăm chiêu nghiên cứu kinh văn mà không nói một lời.
Lý Thường Kiệt không lên tiếng thì Ngô Thường Hiến cũng không dám thở mạnh sợ làm nhiễu động dòng suy nghĩ của huynh trưởng.
Là anh em máu mủ ruột thịt, hắn hiểu huynh trưởng của mình.
Chỉ những khi Lý Thường Kiệt cần hết sức tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, ông ta sẽ ngồi nghiên cứu kinh văn nhà phật.
Lý Thường Kiệt không phải là một tín đồ phật giáo đơn thuần, ông còn là một cái nho gia, còn là một nhà quân sự tài ba.
Nhưng mỗi khi cần suy nghĩ những vấn đề khó khăn, ông sẽ lại ngồi lặng lẽ nghiên cứu kinh phật hằng giờ.
“ Chuyện Ngô Khảo Tước đã xử lý?” Lý Thường Kiệt bỗng nhiên mở lời, ông buông xuống tập kinh phật trong tay mà trân trọng gấp lại cẩn thân, nhẹ nhàng.
“ Bẩm huynh, đệ đã cho Đỗ Thị và Phạm thị làm nháo lên, có lẽ lúc này tin tức đã ra ngoài” Ngô Thường Hiến lễ phép thưa.
“ Công bố ra ngoài, trục xuất Ngô Khảo Tước khỏi tộc phả Ngô gia..” Lý Thường Kiệt ngọc quan không đổi, vẫn từ tốn nói chuyện.
“ Hắn… hắn vốn dĩ không được thêm vào gia phả..” Ngô Thường Hiến có vẻ hơi ngượng ngùng.
“ Tối này , bí mật viết thêm tên hắn vào gia phả, sau đó ngày mai công bố trục xuất, ngày mốt tế tổ tiên ngày , trước mặt thành viên gia tộc , gạch tên.
Nghe rõ sao?” Lý Thường Kiệt có phần không hài lòng.
“ Thường Hiến, ngươi làm người huynh không ý kiến, là một đệ đệ tốt, là một gia chủ gần như hợp cách, là một quan tướng có năng lực, nhưng ngươi làm một phụ thân, huynh trưởng không dám tán thành.
Ngô Khảo Ký không nói làm gì, hắn không tầm thường ngươi đã bỏ qua.
Ngô Khảo Tước không ai dạy dỗ cũng có thể một đao chém nhất lưu cao thủ cấm vệ quân.
Ngươi cũng bỏ qua…” Lý Thường Kiệt lắc đầu.
“ Ngô Khảo Tước đúng thật là đệ sơ sót, mẫu thân của hắn… Còn về Ngô Khảo Ký đệ là rõ ràng, hắn chỉ có chút may mắn mà thôi…” Ngô Thường Hiến có vẻ vẫn không phục về phía chuyện Ngô Khảo Ký.
“ Ngươi thì biết gì, hắn ở Bố Chính là làm đại sự… mà thôi đi, để cho Khảo Ký , Khảo Tước nơi đó còn có thể giữ một giọt hương hỏa họ Ngô.
Bí mật sao ra một bản gia phả, nếu có chuyện không may trực tiếp đưa đến cho Khảo Ký, kì vọng vào hắn giữ lấy hương hỏa họ Ngô sao này” Lý Thường Kiệt có phần mệt mỏi.
“ Đại ca, chẳng nhẽ có chuyện gì, Ngô gia làm sao đến bước đường ấy” Ngô Thường Hiến hoảng hốt, huynh trưởng hắn là không bao giờ nói đùa.
“ Ở đời cực thịnh tất suy, huynh lúc này đây quyền khuynh triều dã nhưng cũng là lúc nhìn thấy tương lai Ngô gia.
Thường Hiến a, là một gia chủ thế gia ngươi phải nhìn thật xa về phía trước.
Đôi lúc huynh thật hối hận khi bị cuốn vào hoàng gia tranh dành quyền lực.
Thế gia đã có lệ không cang thệp hoàng gia sự vụ.
Ngươi thấy được Thượng Dương Hoàng hậu là kết cục , Dương Thôi Hiền là kết cục, giờ đây huynh trưởng cũng cùng chung tương lai giống họ ma thôi.
Đừng thấy ta lúc này đứng đầu chúng quan , lực nghị bài chúng.
Nhưng thế gia và hoàng gia như một cánh cung khỏe, càng ép mạnh thì lực bật càng lớn.
Chờ đến lực bật đủ, đó chính là lúc mà ngay cả ta cũng ngã xuống chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Lý Thường Kiệt lắc đầu cho ý kiến.
“ Nhưng mà cái này…” Ngô Thường Hiến thật không hiểu tại sao huynh trưởng lại bi quan đến vậy.
“ Ngươi chỉ cần biết bên cạnh Ngô Khảo Ký ta có người người này nhất mực trung thành với ta, nhưng hắn cũng trung thành với tiểu tử kia.
Ngươi không cần biết vì ngươi vận dụng không được.
Ngươi chỉ cần biết, nếu Khảo Ký hắn cần gì, hết sức âm thầm duy trì hắn.
Ngoài sáng Khảo Tích là con bài lộ của Ngô Gia, nhưng trong tối Khảo Ký mới là con bài chìm mạnh nhất của Ngô gia…” Lý Thường Kiệt nghiêm túc dăn dậy đệ đệ.
“ Huynh trưởng có phần bi quan vì chuyện lần này…” Ngô Thường Hiến hỏi dò.
“ Phải.
Lần này là ta bị ép vào thế lưỡng nan, nhu đi trên tảng băng mỏng, nếu lỡ bước thì ta ngã xuống, Ngô gia cũng không vững nữa rồi.” Lý Thường Kiệt thở dài.
“ Huynh trưởng, nếu không thì để người Hoàng gia ra mặt, tội gì huynh phải…” Ngô Thường Hiến băn khoăn.
“ Ha ha ha… khó khó khó… nàng đã thay đổi rồi.
Quyền mưu hơn, quyết đoán hơn, và quan trọng nhất đã biết dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt mục đích…” Lý Thường Kiệt nhìn qua khung cửa về ánh trăng đang nhô cao, tâm tình dường như có chút thất lạc.
Ngô Thường Hiến biết được ‘nàng’ ở đây là ai, nhưng hắn không thể bình luận và cũng không dám bình luận, chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
…………………….
Bố Chính Thành,
Thành Chủ tư dinh.
Hương án bày biện đã đủ, một bữa cơm chay đạm bạc mà thôi.
Một bức tượng phật lưu ly to lớn không tì vết như một khối kim cương long lanh trong ánh nến.
Quỳ dưới đó là năm người đàn ông đang bái lạy.
Đại Việt, Khmer, Lavo, Medang lúc này đều là thờ Đại thừa phật đạo.
Chính vì thế để “đức phật” chứng kiến kết bái lễ là hợp lý nhất.
Lời thề nguyền đều được cả năm người nói ra, nếu như ai phản bội sẽ xuống tầng địa ngục.
Theo thuyết pháp Đại thừa quả thật nơi này là nơi đáng sợ nhất rồi.
Tiếp theo đơn giản chỉ là một cuộc tiệc chay mà thôi.
Ngô Khảo Tước rút lui sớm, vì hắn cũng không cần biết nhiều về những chuyện tiếp theo, mà bản thân Ngô Khảo Tước cũng không thích thú âm mưu thủ đoạn, hắn là người bộc trực thích quân sự chém giết mà thôi.
“ Như các vị hiền đệ đã biết, thứ vũ khí mà ta có của người Tống chính là rất đặc biệt.
Nói thẳng ngay cả triều đình Tống cũng không có, vì thứ này xuất phát từ một thế gia của Tống triều.
Đám này có mưu đồ lớn cho nên cần tiền bạc, mà bọn hắn không thể buôn bán thứ này tại nội địa nhà Tống cho nên chỉ có cách liên hệ bên ngoài.
Rất may mắn đại ca lại cùng với thế tử nhà này quan hệ rất tốt cho nên có thể dài lâu nhận mối làm ăn này.”
“ Thứ nhất dù là huy đệ ta cũng không thể lộ ra danh tính của thế gia kia nếu họ không cho phép.
Thứ hai chúng ta không được để lộ mặt hàng này là từ Tống quốc tuồn ra.
Vì nếu như vậy sẽ có người âm thầm điều tra, nếu chuyện đó xảy ra thì chắc chắn thế gia kia phải ngưng cấp hàng để tránh bị lộ”
“ Cho nên thứ hàng hóa này chỉ có huynh đệ chúng ta dùng, đối ngoại không buôn bán cho người khác, càng giữ bí mật càng tốt.
Nếu có lộ ra thì tất cả phải nhất trí nó đến từ Ba Tư, do thương nhân Ba Tư mang đến.
Còn về chứng cứ, nhà chúng ta đổ vấy cho nhau là đủ.”
“ Ví dụ nêu có ai tra khảo ta , ta sẽ nói lấy hàng từ Tam Đệ, Tứ đệ , còn Tam Đệ ,Tứ đệ lấy hàng từ người Ba Tư.
Tương tự nếu ai hỏi các đệ thì các đệ chỉ bừa cho trong bốn người còn lại.
Sau đó nhất nhất hướng mũi tên về người Ba Tư là được.
Các đệ minh bạch sao?”
Ngô Khảo Ký nhờ Từ Huy bên cạnh nói chuyện phiên dịch, mọi chuyện từ khi có Từ Huy hợp tác bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rất nhiều chuyện tư ẩn không cần dùng giấy bút viết Hán tự để trao đổi nữa.
“ Bọn đệ hiểu, đại ca yên tâm.
Nhưng xin đại ca nói khó cùng lão bản người Tống, chúng ta đang rất cần thêm vũ khím chiến giáp.
Về giá cả chúng ta không cần so do với họ.
Xin đại ca cố gắng” Chiên Bàn Phú Thái chân thành nói.
Bọn hắn không ngu và lời Ngô Khảo Ký quá hợp lý, nếu Tống triều có thứ này thì họ chẳng bao giờ khốn đống tước quân Khiết Đan.
Với năng lực chế tạo của người Tống có khi họ đã bá chủ toàn khu vực kể cả xâm chiếm Khmer hay đánh tận Malacca.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điều, thứ này đến từ ngoại triều đình.
Nếu là một thế lực lớn đã nghiên cứu ra thứ này và muốn thu lại tiền tài để quay vòng lớn mạnh mưu nghiệp lớn thì điều đó có thể lý giải được.
Còn về phần Bố Chính chế tạo ra thứ này… quả thật cả ba tên vương tử không nghĩ đến, vì dù sao trong mắt họ nền thủ công nghiệp của Đại Việt vẫn chỉ là quốc gia xếp hạng hai trong khu vực.
Trong khi đó mọi thứ “tốt” đều xuất phát từ nước Tống.
Việc giữ bí mật, họ nguyện ý vạn lần, chính bản thân họ muốn càng ít người có loại vũ khí này càng tốt, do đó họ sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối trên chiến trường.
Họ dĩ nhiên không ngu đến mức rêu rao “ Tao mua thứ này từ người Tống thế gia, người muốn đánh bại ta thì cũng tìm mua rồi tới chiến”.
Chưa có ai khùng đến mức độ đó cả.
Thực tế nếu có thế lực nào thắc mắc, họ thà tự nhận mình chế tạo, điều đó dẫn đến sức uy hiếp cao hơn là chuyện họ phải nhập khẩu vũ khí cho chiến tranh.
Chuyện Ngô Khảo Ký dặn có vẻ hơi thừa nhưng nếu vị đại ca này đã dặn thì họ nhất trí thôi.
“ Chuyện quan trọng lúc này đó là vận chuyện hàng hóa và xử lý toàn bộ những người biết chuyện.
Ví dụ như phiên dịch, hay những tên cận vệ không đáng tin tưởng của các đệ.” Ngô Khảo Ký tiếp tục nói chuyện.
“ Bề ngoài công bố chúng đệ mua Ngọc Lộ Tửu từ đại ca, Đóng những thùng gỗ lớn phía trên để những vò tửu, phía dưới để vũ khí.
Đại Ca yên tâm chúng để sẽ xử lý hết những người không đáng tin tưởng.” Daksamavamca lên tiếng..
“ Tứ đệ nói phải..
cách đó rất tốt..” Chiên Bàn Phú Thái gật đầu.
Ngô Khảo Ký cũng đồng ý với ý kiến trên.
Còn về phần Jayavirahvarman thì hắn ở một tình thế khá đặc biệt, Angkor tuy cường đại nhưng lại bế tác với ngoại giới vô cùng.
Cho nên tên này thực tế không cần quá quan tâm đến chuyện này.
Bốn người đàn ông bàn bạc thật kĩ lưỡng các phương án giao dịch cũng như trao đổi, tất cả phải làm thật kín đáo và cẩn thận.
Nhưng vấn đề người liên lạc cùng giao dịch lại là vấn đề.
Không phải lúc nào ba tên vương tử cũng có thể tự mình đến Bố Chính được.
“ E hèm…” Từ Huy lúc này lên tiếng.
“ Chị dâu có gì sai bảo?” Trong này vẫn là Chiên Bàn Phú Thái tinh minh và lươn lẹo nhất.
“ Không có gì cả, Chị dâu chỉ cảm thấy thân càng thêm thân thì tốt hơn.
Chị dâu là có cô em gái nuôi, tính gả cho ba vị nghĩa đệ đây.
Các nàng nếu đã là phi tử của các đệ thì việc giao dịch để các làng lo lắng là rất an toàn.
Yên tâm ba cô em gái của ta xinh đẹp, tài giỏi và đặc biệt không phải bình hoa di động, các nàng có thể chiến đấu như chiến binh cho nên việc giao nhận hàng một năm vài lần là không có vấn đề.”
“ Thật vậy sao? Cảm ơn chị dâu, tôi hữa sẽ đối xử tốt với nàng dâu này.
Phi tử bình thường là gì, tôi có thể phong nàng quý phi” Chiên Bàn Phú Thái vỗ đùi đánh đét một cái cho rằng ý kiến này hay.
“ Cảm ơn chị dâu, tôi phong nàng quý phi” Daksamavamca ăn nói vụng về hơn một chút.
“ Ngày tôi đánh được Angkor là ngày nàng dâu Đại Việt lên vương hậu… Jayavirahvarman II xin đảm bảo với chị dâu” Jayavirahvarman II cúi người hành lễ rất nghiêm túc.
Nói một cách nghiêm túc, hoàn cảnh của Jayavirahvarman II ở đây là xấu nhất, hắn đã là người lưu vong, cả nhà cả cửa còn đúng quân sĩ.
Chặng đường hắn phải đi quá dài, nếu không có Bố Chính giúp hắn đi không nổi, hơn ai hết hắn hiểu sự quan trọng của Ngô Khảo Ký đối với vận mạng của hắn, do đó em gái nuôi của vợ Ngô Khảo Ký lập thành Vương Hậu là hắn dám, và hắn phải thể hiện rằng minh can tâm tình nguyện chuyện đó.
Ngô Khảo Ký đang ngồi ở vị trí trung tâm, Lý Từ Huy như một cái trợ lý phiên dịch, bỗng chốc mọi chuyện thay đổi, nàng tự tiện nói chuyện gì đó, sau đó là cả đám châu đầu vào bàn tán.
Ngô Khảo Ký hắn tự nhiên thành người ngoài, vì hắn hoàn toàn không hiểu bọn này đang nói gì..
“ Từ Huy, cô đang bày trò khỉ gì vậy…” Ngô Khảo Ký cau có.
“ Hì … hì..
chuyện là…” Lý Từ Huy thì thầm bên tai Ngô Khảo Ký giải thích.
“ Cô đây là muốn cài người vào thế lực của tôi, cô là mốn mở rộng thế lực bản thân?” Ngô Khảo Ký ánh nhìn bất thiện.
Đùa gì trúng , con mụ này rất nguy hiểm với tư tưởng Võ Tắc Thiên.
Ngô Khảo Ký đã giải thích cho nàng nghe về nguy cơ của việc phát triển công nghệ quá mức, thế là nàng lại đi theo lối quyền mưu.
“ Mở rộng gì tôi là đang giúp anh cũng các đệ đệ kết nghĩa của anh giải quyết vấn đề nhân lực giao tế” Lý Từ Huy vẫn tỏ ra ngây thơ chui mũi cười.
“ Cô đã hỏi qua ý kiên của các nàng ấy chưa?” Ngô Khảo Ký bất lực đành phải chuyển qua một khía cạnh khác.
“ Phụ nữ thời này có tự do hôn nhân? Đến ngày cả công chua như tôi cũng chỉ là món hàng chính trị.
Nhưng tôi đúng là coi các nàng là chị em mà đối đãi.
Nhóm người này tôi mua họ từ hồi tôi mới tuổi, họ đều là cô nhi, nếu không có tôi số phận của họ chỉ có hai, đó là làm kỹ nữ vạn người cưỡi hai là chết đói trước khi trưởng thành.
Tôi thực sự coi các nàng là tỉ muội, nhưng các nàng sẽ có hôn nhân tự do sao? Nếu đã vậy tại sao tôi không thể kiếm cho các nàng một hôn phối tốt, ít nhát các nàng sẽ là quý phi của một vương quốc, ăn no mặc ấm giàu sang hạnh phúc.
Ba tên này cũng không dám đối xử tệ với họ nếu anh còn đó và bảo kê” Lý Từ Huy cố cãi.
“ Cô đang bẻ cong chân lý.
Nếu cô coi họ là chị em sẽ không làm vậy.
Tôi không thích kiểu dùng đàn bà như công cụ.
Cô làm tôi quá thất vọng.” Ngô Khảo Ký cảm thấy có sự ngăn cách vô hình giữa hai người, Ngô Khảo Ký không ngờ Từ Huy vì mục đích cá nhân có thể đối xử với người thân thiết cả chục năm bên mình như vậy.
Mọi hảo cảm từ trước đến nay dành cho Từ Huy tan biến.
Ngô Khảo Ký là người có nguyên tắc, và nếu đã có nguyên tắc thì sẽ có giới hạn.
Từ Huy đã vượt quá giới hạn đó.
Anh cảm thấy cô … không phải là người thích hợp.
Ngô Khảo Ký dằng tay khỏi sự ôm ấp của Từ Huy trước ánh mắt sững sờ của cô..