Ngô Khảo Ký không còn cách nào khác cố sức giải thích co Lý Từ Huy hiểu về những nguy cơ tiềm ẩn.
“ Ý của anh nói là nếu chũng ta làm gì quá đáng thì có thể dẫn đến ‘hệ thống’ trực tiếp gạt bỏ.
Hoặc ‘nó’ sẽ mở hẳn khả năng xuyên đến lúc đó nhà nhà xuyên người người xuyên.
Sau cùng chính là reset hệt thống, hủy diệt tất cả làm lại từ đầu?” Lý Từ Huy hoang mang cố gắng hỏi lại cho chắc chắn.
“ Tôi tin tưởng là vậy, hệ thống cánh báo của tôi ám chỉ rất rõ ràng, cho nên trước khi cô muốn bay múa cái gì đó xin cô hãy thông báo tôi trước…” Ngô Khảo Ký cầu khẩn.
“ Nhưng tôi hỏi anh một câu, tôi xuyên trước anh tầm năm – năm, vậy không chắc có kẻ khác xuyên hay không, nếu hắn xuyên rồi phá vỡ quy tắc rồi khiến cho anh hay nhiều người khác xuyên sau đó hệ thống sắp sửa reset thì sao?” Lý Từ Huy cũng khá hoảng hồn, nói thực nàng chưa muốn chết, trải qua một lần chết đi sống lại nàng lại càng trân trọng mạng sống hơn.
“ Tôi không biết nữa, nhưng cô có làm gì quá đáng trong mất năm qua để khiến tôi xuyên hay không?” Ngô Khảo Ký bất mãn nhìn Lý Từ Huy.
“ Không có a, năm xuyên không tôi sống chẳng bằng chết, anh không hiểu được những gò bó của phụ nữ thời này, chưng cất tửu của anh tôi đã nghĩ ra từ lâu, nấu gang nấu thép gì đó tôi chả không biết.
Nhưng tôi làm ra để được gì, cuối cùng tôi chẳng được bất kì lợi ích gì cả ngược lại sẽ gây nghi kị của những người xung quanh, tôi chỉ mong cơ hội thoát khỏi hoàng cung để vẫy vùng….”
“ Lần trước tên Lưu Kiên, tôi đã hảo muốn thỏa thuận cùng hắn, vậy mà hắn … hắn dùng sức mạnh với tôi.
Nếu tôi không có học qua MMA thì… sau đó anh cũng biết rồi”
“ Lần này đến được Bố Chính, gặp được anh cũng là may mắn, có được Chính Hòa Huyện do tôi tự quản, vốn nghĩ muốn thỏa sức học theo mấy vị tiền bối xuyên không, cuối cùng hạn chế lại khắp nơi giờ tôi… không biết phải làm gì cho phải nữa….”
Lý Từ Huy bật khóc, nàng thất vọng vô cùng, năm chờ đợi, mười năm sống trong đè nén chỉ đợi một ngày thoát lồng giam, nhưng cuối cùng nàng phát hiện mình vẫn bị quản chế khắp nơi.
Những gì nàng muốn làm, những gì nàng ao ước, hi vọng vẫy vùng đều là trăng trong nước mà thôi.
Lý Từ Huy vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn ( lợn giống) của Ngô Khảo Ký mà khóc đến hoa lê đái vũ, khóc đến như mèo mướp khuông mặt.
“ Đừng khóc nữa, tuy rằng bị quản chế khắp nơi nhưng không phải không có khe hẹp cho chúng ta sinh tồn và ăn gian.
Tôi tin chắc với hệ thống cánh báo của mình chúng ta vẫn có thể làm nhiều chuyện và rất an toàn..” Ngô Khảo Ký cũng tự nhiên giơ tay mà ôm Lý Từ Huy vào lòng.
Bỗng nhiên đau nhức.
Hự.
“ Thơm bơ dám ôm Bản Cung, dám lợ dụng bản cung… đã không thể làm một Lý Tô Ánh Nhi xuyên không rực rỡ chuyền kỳ.
Tôi làm một Công chúa Đại Việt trước giờ chưa từng có vĩ đại… không thể tên lửa máy bay cũng chẳng sao.
Tôi không tin kiến thức của tôi có thể không tỏa sáng… động cơ hơi nước không được đúng không?..
thuyền buồm nhiều mảnh thì sao? Có bị cấm không?” Lý Từ Huy đấm cho Ngô Khảo Ký một cái vào bụng khiến cho hắn cong cả người lại.
Sau đó đẩy vòng tay của tên này ra…
“ Không cấm… không cấm thuyền buồm… khụ khụ… cô điên hay sao cả ngày dùng vũ lực.
Tôi cảnh báo lần cuối cùng nếu cô còn động tay động chân tôi, lần sau tôi đánh mông cô…” Ngô Khảo Ký đau đến nghiến răng nghiến lợi… đe dọa.
“ Anh, con dê già này…” Lý Từ Huy có vẻ sợ, nàng hai tay che mông mẩy lui lại ánh mắt đầy đề phòng.
“ Ngô Huy Tuấn tuổi năm cuối sinh viên Đại Học Y Hà Nội, không quá già thưa công chúa Điện Hạ” Ngô Khảo Ký làm một cái thủ thế người cổ đại sau đó cười nói.
“ Anh là sinh viên Y khoa sao không hề thấy được anh phát triển Y tế nhiều, Tôi có qua bệnh Xa anh xây dựng tại Bố Chính.
Rất bình thường a.” Lý Từ Huy tò mò…
“ Không phải không làm mà chưa làm, lớp học quốc ngữa còn chưa đâu vào đâu, tôi thật không có nhiều thời gian.
Nếu cô có thể giúp đỡ phần phát triển giáo dục của Bố Chính thì tốt quá….” Ngô Khảo Ký rất bận, việc gì cũng đến tay, hết Tây chiến lại đông chinh, không thì bày mưu tính kế đối phó triều đình.
Hắn thực sự dứt ra không nổi.
Thời gian này vẫn cần tập trung phát triển kinh tế để phục vụ quân đội, chỉ có quân đội vững chắc hắn mới có tự tin sinh tồn ở cái thế giới mà cái đầu trên cổ mình chỉ phụ thuộc vào một câu nói của người khác.
“ Giá cả như thế nào…” Lý Từ Huy đáp lại một câu khiến hắn lộn ruột.
……………………………….
Quân doanh thủy binh Bố Chính, hôm nay là buổi luyện binh thực chiến hết sức quan trọng.
Ngày hôm nay thủy binh Bố Chính nhận được vũ khí tấn công mới và họ đang chuẩn bị để huấn luyện thực chiến với vũ khí này.
Ngày hôm nay trong doanh thủy binh có vài nhân vật lạ.
Lý Từ Huy, vương tử Medang Daksamavamca, vương tử Lavo Chiên Bàn Phú Thái.
Hai người này chỉ được xuất hiện một thân một mình nơi này.
Không cận vệ không thân binh.
Nhưng hai người này chẳng lo ngại, nếu Ngô Khảo Ký có ý đồ xấu với họ thì ngay cả có thêm vài thân binh ở bên cũng chẳng giải quyết được gì.
Ngoài ra còn có Jayavirahvarman II vương tử lưu vong của Angkor.
Giờ đây xuất hiện với danh nghĩa em trai nhận của Ngô Khảo Ký.
Đám người lên một chiến thuyền Du Đỉnh mà tiến về thượng nguồn.
Tại một khúc sông vắng nơi này thủy binh Bố Chính đã dàn sẵn trận địa.
Hai bên bờ sông đều có rất nhiều thân binh canh gác nhằm xua đuổi người hiếu kỳ cũng như tai mắt thế lực khác.
Lần luyện binh này nghiêm cẩn vô cùng.
Trên sông lúc này đã đông nghìn nghịt chiến thuyền mông đồng từ lớn tới bé.
Thực sự trong này nguyên bản chỉ có chiếc là chiến thuyền Mông Đồng thực sự với chiều dài m tay chèo còn lại đều là thương thuyền cải tạo lại.
Lắp mái che nóc, lắp cửa hông che chắn các tay chèo, cùng với những lỗ châu mai to nhỏ.
Thiết kế rõ ràng là không dành cho kiểu nhảy thuyền chiến đấu.
Diễn luyện bắt đầu, mục tiêu giả định của cuộc chiến này là các bè tre trên sông với các tấm vách ván dày vững trãi như vách thuyền chiến.
Đằng sau có các người rơm hình nộm làm mục tiêu.
Hai bên dàn chiến trận rất hoành tráng.
Đùng đùng đùng..
tiếng trống nổi lên.
Thủy quân Bố Chính lao nhanh về phía địch thủ giả định.
Các nắp châu mai phía mũi chiến thuyền được mở ra, cách bước xạ thủ nỏ thép Genoa thoải mái nấp sau các tấm ván gỗ xạ kích đối thủ người rơm.
Nói chung xác xuất bắn trúng dích coi như tạm ổn.
Nói chung nấp sau tấm ván chỉ lòi một lỗ châu mai bé để bắn thì khả năng bị phản công tên, đạn là gần như bằng không.
Xui xẻo tới tận mạng thì mới có mũi tên địch xuyên qua lỗ châu mai bé tí ti mà đả thương người phía sau.
Tiếp cận gần rồi chiến thuyền địch là một loạt cửa hông phía trên được mở.
Trong đó lấp ló một đám người mặc khôi giáp kín nửa thân trên.
Bọn họ môt hai ba châm lửa và ném lựu đạn vượt lên các bè gỗ..
Uỳnh uỳnh uỳnh,.
Gần như xác xuất ném trúng là toàn bộ, khoảng cách quá gần, bè tre có cấu tạo lõm như thuyền gỗ, ném là nằm lọt bên trong.
Tất cả người rơm như cây rừng bị chặt hạ mà nằm rạp, uy ực của lựu đạn trong bộ chiến chăng ra sao.
Nhưng để ném vào chiến thuyền chen chúc người thì hiệu quả thảm khốc vô cùng.
Màn hay nhất đã đến, khi mà hàng phòng ngự lớp ngoài của “ địch” bị công phá thì cũng là lúc các thuyền siêu bé siêu nhanh của Bố CHính quân lao lên.
Những thuyền chiến này chỉ tầm -m với thay chèo và hai tên chiến binh.
Kết cấu thuyền thon nhọn, tốc tộc cực cao lao đến “ Đại chiến hạm của địch”.
Nếu so sánh bè tre dài m với những lớp gỗ dày cộm mô phỏng cho thân chiến thuyền thì những con thuyên be này giống tăm xỉa răng.
Trên chiến tranh những thuyền quá bé này hoàn toàn không tác dụng khi chiến đấu với thuyền quá khổ, vì chúng đâm thẳng cũng chẳng xi nhê gì được thân của đại chiến hạm.
Vài ba thủy thủ trên thuyền nhỏ rất khó tổ chức leo lên thành thuyền cao lớn và thường bị ưu thế tầm cao của bọn thủy thủy trên chiến hạm tiêu diệt.
Nhưng tiểu chiến thuyền của Bố Chính không có tư tưởng leo thyền lớn vì những chiến thuyền nhỏ con này của họ cũng bọc giáp tứ bề y như Mông Đồng chiến thuyền.
Thực tế loại thuyền này không có cách nào leo ra hay leo vào.
Cạch.
Tiểu thuyền đâm mạnh vào ván gỗ, mũi sắt ở đầu thuyền nhỏ chỉ có thể cằm vào mạn của đại chiến hạm “địch” một chút mà thôi, hoàn toàn không có khả năng phá vỡ.
Trên Du Đỉnh Thuyền cách đó không xa các vị quan khách như Jayavirahvarman II, Chiên Bàn Phú Thái, Daksamavamca quá sức rung động với màn chiến đấu, hạ gục nhanh, tiêu diệt lẹ trước đó của thủy binh Bố Chính.
Họ cũng đang âm thầm nghĩ cách phá chiến thuật này, nói cho cùng Chiên Bàn Phú Thái, Daksamavamca đều xuất thân cường cuốc hải quân, bản thân họ cũng là những đô đốc hải quân hùng mạnh.
Họ tranh cường hiếu thắng và muốn suy nghĩ cách khắc chế lối đánh bá đạo trước mặt.
Nhưng kết quả đáng đau buồn là họ nghĩ không ra.
Từ xa đối chiến, họ không nghĩ rằng cung tên hoặc cả tên lửa có thể đả thương những tấm ván có bọc thép mỏng dính kia, thép mỏng dính chính là để kháng lửa và chỉ một phần nhỏ tác dụng chống tên, ván gỗ tếch nhẹ bên trong đủ để khiến chẳng mũi tên nào di lọt.
Cộng trừ lại đó chính là nếu không tiếp cận gần và chỉ đứng xa đối tên thì phe bên họ chỉ có thể làm bia ngắm cho người Bố Chính tập bắn.
Nỏ thép quá sức lợi hại khi nó ở công sự và bắn ra với chỉ một vài lỗ nhỏ châu mai.
Lại gần? lại càng nguy hiểm, thứ lôi đạn kinh khủng kia để dành cận chiến, chỉ có một khoảnh khắc duy nhất có thể tấn công quân Bố Chính đó là lúc họ mở ½ trên của các cửa sổ để ném lôi đạn.
Nhưng khốn nạn là đám chuyên ném lôi này lại mặc áo giáp đến tận răng, đến nỗi mặt còn đeo mặt nạ chủ có khe hẹp mắt là hở.
Tấn công coi như bỏ qua, chạy thì đã muộn.
Kết luận cuối cùng của hai tên vương tử cường quốc hải quân nay đó chính là chạy hết cỡ trung chiến hạm, sau đó dùng đại chiến hạm nghiền ép đâm lật đám cỡ trung chiến hạm có lối đánh khó chụi của người Đại Việt.
Vừa nghĩ đến đó thì họ đã thấy một bày nhỏ thuyền như những chiếc lá tốc hành vây lấy hai mạn thuyền của đại chiến hạm.
Sau đó đâm mạnh.
Chiên Bàn Phú Thái, Daksamavamca cũng không hiểu người Bố Chính đùa cái gì trứng.
Chỉ thấy vài giây sau đám thuyền nhỏ này bơi ngược lại với tốc độ gấp đôi lúc tiến lên.
Nhìn thấy họ dường như chạy bán sống bán chết thái độ.
Nhìn lại trên thân vỏ của Đại Chiến hạm “địch “ đã cắm chi chít mấy thanh lao hai mũi , Trên thân thanh lao nàu còn cò một khối đen đen rất to.
Không để cho Chiên Bàn Phú Thái và Daksamavamca thắc mắc.
Ầm Ầm… UỲNH UỲNH… tan nát ..
tan nát…
Một chuỗi tiếng động vang lên, thân chiến hạm “ địch” bị xé tan nát như vải cũ quá hạn, cảm giác lớp ván dày cộm bằng gỗ tốt dầy chắc chắn kia chẳng qua như những tờ giấy mỏng.
Cả một dãy tường thành gỗ dày như pháo hoa mà vỡ tung tóe.
Cả mặt nước rung rinh chao đảo.
Ngay cả Du Đỉnh thuyền bên trong người cũng chao đảo không thôi.
Ngô Khảo Ký đánh giá thấp sức mạnh của bộc phá k thuốc nổ đen.
Hắn biết thuốc nổ đen yếu nên khinh thường.
Nhưng vấn đề là cái thuyền nhỏ, bộc phá nghe lệnh mà đốt, gần như nổ cùng lúc tạo nên hiệu quả cộng hưởng.
Đến nỗi một chiến thuyền bé cảm tử xuýt nữa lật tại chỗ vì di chuyển ra quá chậm hơn so với đồng đội.
Người toàn trường thì ong ong tai một lượt, Từ Huy thì thừa cơ nhắt lên người Ngô Khảo Ký ôm cứng lấy hắn.
Nàng sợ thật, bé đến lớn chưa bao giờ thấy khung cảnh hoành tráng như vậy, xem phim nó khác với thực tế tận mắt, tận tai bái kiên uy lực của vũ khí chiến tranh.
Chiên Bàn Phú Thái và Daksamavamca thêm cả Jayavirahvarman II đang quỳ gối run rẩy lẩy bảy trên sàn thuyền.
Họ không còn gì để nói, họ không có gì để nói, đầu óc họ trống rỗng.
“ Đại ca, thứ này có thể cấp cho đệ một ít sao?” Jayavirahvarman II run rẩy lẩy bẩy ngẩn đầu nhìn hướng Ngô Khảo Ký vẻ mặt cầu xin.
“ Ngươi cần thứ quỷ này làm gì, bộ chiến đâu cần đến.” Ngô Khảo Ký khó hiểu.
“ Đại ca không biết, muốn đánh về Angkor từ chỗ của ta thì cần đi đường Sông Mekong.
Mà đi đường sông không thủy chiên mới lạ… cầu xin đại ca…” Jayavirahvarman II lúc này bất chấp mặt mũi.
Lý Từ Huy vẫn vắt vẻo trên người Ngô Khảo Ký mà làm phiên dịch, cô nàng này đúng là có thiên phú ngoại ngữ, chắc mười năm qua nàng chỉ dành thời gian cho thứ này.
Mà Ngô Khảo Ký cũng cảm thấy không không thoải mái khi nàng vắt vẻo trên người mình.
“ Thứ này khó có được lắm, ta không có nhiều, Hàng nhập từ Tống rất khó khăn, lát nữa ta sẽ nói cho các ngươi biết rõ…” Ngô Khảo Ký bẹp bẹp miệng đáp, kế hoạch đã bắt đầu triển khai cho nên nói dối đóng kịch là không thể không thành thạo.
“ Lạy đức phật từ bi, ngài không có nhiều mà ngài đem thử mười mấy của đại lôi đạn mấy chục của tiểu lôi dạn một lúc.
Ngài … ngài… ngài có biết chỗ này lôi đạn tôi có thể phá hủy một phần tư hạm đội của Chola ….
Ôi đại lôi của tôi… tiểu lôi của tôi….” Daksamavamca ôm mặt khóc.
Hắn hiểu đây là thứ Ngô Khảo Ký muốn bán cho hắn, nhưng số lượng đã có hạn, vị thành chủ này lại lôi ra nổ cho vui mắt…hắn hận a..
Đây là thứ vũ khí của thần, có thể chớp mắt đánh tan ¼ hạm đội của Chola, chỉ cần đánh tê liệt ¼ hạm đội đối phương sau đó tiến hành bình thường tác chiến thì đã có đến phần khả năng chiến thắng toàn cục..
Cái này phá của người… hận hận…
Chứng kiến thái độ của Daksamavamca hai người Từ Huy, Ngô Khảo Ký nhìn nhau ngơ ngác… mắt chạm mắt, mũi chạm mũi..
tên này bị thần kinh?
“ Khụ Khụ… à ý ta là ..
Đại Lôi cũng có quả, tiểu lôi tầm quả.
Thứ này phải cho binh sĩ luyện tập nhiều mới có được hiệu quả” Ngô Khảo Ký cười cười.
“ Đại ca cho ta một nửa… cần một nửa… ta đánh rồi Angkor.
Đại ca thích mảnh đất nào ta để đại ca mảnh đất đó… Sri Kottabun quá bé, đại ca đến KomPong ở bên cạnh tôi, nơi đó biển hồ bao la tài nguyên giàu có.” Jayavirahvarman II cũng gào khóc, chiếm lại Sri Kottabun hắn tự tin , nhưng một đường đến Angkor phải đi đường thủy, hắn đang chưa biết tính toán ra sao.
Ngay lúc này đây hắn cảm giác chỉ cần đại ca gật đầu hắn có thể đánh về Angkor rồi.
Với loại thần thánh vũ khí này thì trên đường đi các lãnh chúa dọc đường chỉ có thể thuần phục mà tham gia quân dội của hắn.
Đánh bại Suryavarman II chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“ Ngươi là tiểu vương Sri Kottabun? Mẹ kiếp ngươi muốn tranh đại lôi vũ khí của ta?” Daksamavamca sắn tay áo, hắn nhìn thấy được tương lai của Medang kẻ nào cản đường Medang chính là đại thù giết cha không bằng.
“ Con mẹ Medang quốc hấp hối là cái thá gì.
Ngô Khảo Ký đại nhân là đại ca ta, ta là nghĩa đệ.
Mẹ kiếp người nghĩ đại ca giúp người nhà hay người ngoài.
Ta đánh rồi Angkor cùng lắm mời đại ca về làm nhị vương, hai người ngang nhau khống chê Angkor.” Jayavirahvarman II chơi lớn, hắn cũng phanh áo để ra cơ thể đen nhánh đầy cơ bắp.
Ở đây không có cận vệ quân, lũ vương tử tiểu vương này chỉ có thể dùng bản lĩnh tự thân.
Nếu đánh nhau chuyện Jayavirahvarman II hắn chưa ngán ai.
“ Đại ca tại thượng, tiểu đệ xin một bái” Ngay lúc căng thẳng tình hình, binh sĩ chuẩn bị xông vào can ngăn thì đột biến xảy ra.
Chiên Bàn Phú Thái quỳ một gối đặt tay phải lên ngực trái thực hiện nghi lễ tối cao của Lavo.
Ngô Khảo Ký nhìn nhau ngơ ngác lần hai … mắt chạm mắt, mũi chạm mũi..
thần kinh bện là có thể bị lây… lũ này thần kih cả rồi..