Tết này đối với Bố Chính là một năm hạnh phúc nhất sau hàng chục năm đau khổ.
Vùng đất này không chiến tranh thì bão lụt.
Dân thường nơi này kể cả Việt hay Chăm đều là bị bóc lột đến cơm không đủ ăn áo không đủ mặc.
Bọn họ có Tết sao, hẳn là lâu lắm rồi không có cái tết nào đúng nghĩa.
Năm nay mưa thuận gió hòa, nhưng kể cả hằng năm dù mưa thuận gió hòa cũng không đủ ăn.
Lấy một phép tính đơn giản.
Toàn bộ Bố Chính có hơn vạn dân, một vạn hai ngàn mẫu ruộng mỗi mẫu có được mùa đi chăng nữa cũng chỉ là thạch lương thực nộp thuế triều đình trung bình thạch một mẫu.
Tính ra một mùa chỉ thu được ngàn thạch lương thực bằng triệu tám trăm ngàn cân lương thực, coi như hai mua vụ đều được mùa tức à triệu trăm ngàn cân lương thực.
Mỗi năm mỗi người ít nhất phải ăn kg lương thực.
Thì chỗ này chỉ đủ nuôi , vạn người.
Vậy , vạn người còn lại ăn gì uống gì qua ngày.
Điều này để nói lên, dù được mùa, dù không có bão thì dân Bố Chính vẫn chết đói như thường.
Họ phải vào rừng tìm rau củ quả, phải să bắn, đánh cá và làm đủ mọi thứ chỉ để bù lại chỗ thiếu hụt , vạn người lương thực kia.
Nhưng năm này Bố Chính khác xưa rồi đốn cây, đốt than cung cấp nhà máy Luyện Thiết kiếm tiền mua lương thực, lao động đắp đê, xửa đường, xửa thành trì kiếm tiền mua lương.
Bốc vác bến tàu cũng có tiền, vận chuyển hàng hóa hai miền Bố Chính Nghệ An càng có tiền.
Và một lượng lớn binh sĩ với đồng lương cực cao mang về cho gia đình lại là càng có tiền.
Cộng lại năm nay không ai đói, trừ những kể chây lười.
Không những không đói mà là cuộc sống quá tốt.
Người Chăm không ăn Tết người Việt, nhưng vì chính sách trộn nháo nhào hai tộc, cho nên Chăm Việt sống chung một chỗ, Việt mở hội thì Chăm cũng đua đòi tham gia, Tết năm nay vì niềm vui chung của cuộc sống no đủ, khoảng cách chủng tộc dường như bị xóa nhòa không thôi.
Người Chăm ở Bố Chính đua nhau lén lút hoặc cả ra mặt mời gọi họ hàng ở Địa Lý, Ma Linh mau mau tìm cách trốn đến Bố Chính mà sống.
Nơi này chỉ cần đăng kí hộ tịch nếu tra xét là trong sạch sẽ được cung cấp nông cụ cho khai hoang làm đồng.
Đất khai hoang năm không thu thuế.
Người Việt ở Bố Chính có quan hệ họ hàng tại Nghệ an cũng kêu gọi không thôi.
Mau mau trốn về Bố Chính mà sống.
Dân thường náo nức rộn ràng vì lễ hội vì Tết ngày, nhưng đối với Ngô Khảo Ký, tết của hắn đơn giản.
Đóng lì xì đi phát một vòng trong phủ.
Sau đó lại đi một vòng nhà quân tướng thăm hỏi phát lì xì, thăm qua mấy tên cận vệ quân, chỉ mất một ngày xong chuyện về ngủ bù những ngày vất vả.
Mùng tết đang nằm chỏng kheo trong nhà cầm lên mấy bản vẽ xem xét lại những chi tiết có chỗ nào bất hợp lý.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao rồi nháo loạn cả lên..
“ Chủ công… mau tập hợp quân sĩ, địch đánh đến ….
Nơi rồi…”
“ Chủ công… mau tập hợp quân sĩ, địch đánh đến ….
Nơi rồi…”
Tiếng hô càng lúc càng lớn từ cổng phủ dần dần rõ ràng.
Ngô Khảo Ký tái mét mặt mày, quân sĩ hắn phân nửa đã nghỉ Tết, đúng lúc này địch tập.
Là Tống quân nay Chiêm Thành quân.
Con mẹ nó không đúng, rõ là không đúng thời điểm, hắn có hiểu lịch sử chứ không phải không hiểu.
Ai là ai dẫn quân đánh Bố Chính.
Ngô Khảo Ký cũng hoảng loạn, lúc này là lúc binh lực của Bố Chính đang sơ tán nhất.
Điểm chết tiệt chính là sương quân vẫn đóng ở Hương Vân Huyện.
Một nửa thì nghỉ ngơi, thực tế trong tay của hắn chỉ còn - quân là có thể ngay lập tức tập trung lại.
Ngô Khảo Ký giật mình lăn lộp cộp xuống giường, hăn lồm cồm bò về phía nơi để trọng giáp cùng chiến kiếm.
Không đủ thời gian mặc Lorica Hamata.
Hắn chỉ kịp mặc nguyên bộ đồ ngủ khoác lên tấm áo lót trong của Lorica Segmentata rồi trang lên mình Lorica Segmentata chiến giáp.
Đội mũ xỏ giày hắn cũng không có thời gian đeo bảo hộ tay.
Cầm lên Gladius hắt lao ra khỏi phòng quát gọi cận vệ tập hợp.
Cả đám người giáp mão leng cheng phóng nhanh tới tiền đường.
Lúc này đã gặp một tên thám tử thân thể phong trần bệ rạc xộc xệch từ phía ngoài lao nhanh vào.
“ Chủ công….mau … tập hợp quân…” Hắn quỳ rạp xuống thở dốc như chưa bao giờ được thở.
“ Ai tấn công Bố Chính?” Ngô Khảo Ký quát hỏi….
“ Là triều đình… à không là công chúa…” tên thám tử quá mệt hắn nói không nên lời chỉ có thể đứt quãng mà nói.
Ngô Khảo Ký nhận ra tên này, hắn là một cái thân binh rất nhanh nhạy được Ngô Khảo Ký cử đi kinh thành cùng một nhóm tạo nên nhóm thám tử thu thập tình báo.
Chuyện phải rất quan hiểm thì thên này mới phải đích thân trở về.
Chuyện gì đây, triều đình muốn thảo phạt hắn, dẫn binh lài là một vị nữ tướng hoàng thất.
Ngô Khảo Ký ta sơ hở ở chỗ nào để có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục này.
“ Bao nhiêu quân tấn công Bố chính, đi đường nào, bao lâu đến.” Ngô Khảo Ký hỏi trọng điểm, gương mặt hết sức âm trầm.
Tên thám tử thấy hơi lạ, nhưng đói,mệt , kiệt sức khiến hắn không thể tường tận mà nói chỉ có thể y theo ý của Ngô Khảo Ký mà trả lời.
“ quân… thủy bộ binh… thiên tử quân… đi đường biển… - ngày sẽ tới nơi” Nói đến đây tên thám tử kiệt sức mà ngất đi.
Là thiên tử quân? Vậy mà trực tiếp là thiên tử quân, vậy là không còn đường lùi.
Đầu óc của Ngô Khảo Ký xoay chuyển nhanh chóng nhất có thể.
Tập hợp lực lượng nhanh nhất đánh tan đám quân này.
Sau đó dẫn theo công tượng, thân binh những ai trung thành chạy đi Tam Á Hải Nam.
Chưng hết thuyền chài thuyền buôn để trở gia quyến..
Lương thực phải trù tình mang đủ.
Ngô Khảo Ký lướt qua đầu một loạt kế hoạch, lúc này hắn bỗng trở nên tỉnh táo và tinh minh vô cùng).