Càng lên phía bắc thời tiết càng trở lạnh, từng cơm hàn phong rậm rạp như khiến đầu não bị cứng tê.
Nhưng chính vì lạnh là đầu óc tâm thần như nguội lại.
Ngô Khảo Ký cảm thấy thời gian qua hắn quá cấp tiến, quá bân rộn , không có thời gian thực sự ngồi lại truy sét bản thân.
Hắn lúc này đi chậm về Liêu Đông cũng chỉ mới vượt qua Trường Thành không lâu.
Chỉ một bức Tường Thành nhưng Quan ngoại và Quan nội quả thực hoàn cảnh khác biệt bô cùng.
Nơi đây trời xanh thăm thẳm không như rộng lớn hơn, nơi đây bãi cỏ xanh như trải dài vô biên vô tận, Tâm hồn thả ra thư thái, tự do tự tại không còn sầu lo vướng bận trần tục.
Đến lúc này Ngô Khảo Ký có thể hiểu phần nào tâm tình của người thảo nguyên.
Người thảo nguyên chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ bức bối khó chịu nếu sống ở Quan nội, rời xa thảo nguyên, rời xa văn hoá , lề lối của thảo nguyên thì họ không còn là các chiến sĩ dũng mãnh của thảo nguyên rồi.
Ngô Khảo Ký bước xuống cỗ xe ngựa đặc chế của mình, hắn không quá vội vã đến Liêu Đông cho nên chỉ ngồi xe ngựa cho thoải mái.
Xe ngựa của Ngô Khảo Ký là có ổ trục thép, có giảm sóc cho nên mặc dù đường xá thời này thật không chịu nổi nhưng ngồi xe ngựa vẫn thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều.
Tiết kiệm sức lực, có thể tranh thủ làm việc trên xe, có thể nghỉ ngơi hay ngủ.
Không nhất thiết phải đày đọa bản thân cưỡi ngựa đi đường đúng không?
“Các ngươi đi phương nam tránh rét?” Ngô Khảo Ký lân la đến một bộ lạc người du mục đang cắm trại ven đường.
Bộ lạc này khá nhỏ, tổng cộng chỉ đâu đó một hai trăm người, cũng có đàng ông trưởng thành nhưng đa phần là phụ nữ cùng trẻ em.
Ngô Khảo Ký là đang hỏi một đứa bé thảo nguyên người mặt mũi lấm lem đang ngồi bên đường đan roi da.
“ Đúng rồi, năm nay chúng ta được Đại Vương thông báo vượt tường thành vào Quan nội tránh rét đâu” Thằng bé thảo nguyên trưởng thành sớm, không có e ngại người lạ mà trả lời.
“ Ngươi cũng biết Đại Vương? Cái này cho ngươi” Ngô Khảo Ký cười thân thiện hỏi, đồng thời cho thằng này một cái bánh mì quết đường mạch nha.
“ Đại Vương là Vua của cả thảo nguyên cái này ai không biết, ngươi không biết sao?” Thằng bé rất hồn nhiên cầm lấy bánh mì, miệng trả lời nhưng mũi hửi hửi hương thơm từ trên đó.
Cắn, nhấm nháp, nuốt… một cảm giác tê tái sung sướng thẫm đẫm tinh thần.
Đường mạch nha, một trong những sản phẩm độc quyền của Bố Chính, trong khi đường mía tinh khiết cũng là một sản phẩm độc quyền khác của Bố Chính thì đường mạch nha với hương thơm đặc chưng cùng vị ngọt thanh đạm không thể nào mất đi chỗ đứng.
“ Ngon quá ngon quá….”Thằng bé ăn lấy ăn để.
“ Từ từ nghẹn, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời đúng ta lại cho ngươi thêm mấy chiếc bánh như thế này” Ngô Khảo Ký gạ gẫm, hắn đang muốn tìm hiểu một chút phong tình của người thảo nguyên cùng thái độ của họ đối với Ngô Khảo Tước.
“ Hỏi đi ngươi hỏi đi..” thằng bé nhảy lên vội vàng đáp lời.
“ Người quý tộc, ngươi hỏi ta đi, Bát Đài là cái thằng ngu nổi tiểng ở bộ lạc hắn thì biết gì, ngươi hỏi ta đây này” Một đứa trẻ khác thấy thơm bơ thì lao đến.
Một đến, hai đến sẽ có rất nhiều đến, thoáng chốc cả đám trẻ con đều tụ tập quanh Ngô Khảo Ký.
Đến lúc này động tĩnh nơi đây đã khiến đám chiến sĩ bộ lạc chú ý.
Bọn họ thúc ngựa đến nơi này.
Nhưng nhìn thấy phục sức của Ngô Khảo Ký, lại nhìn thân binh thân vệ của Ngô Khảo Ký người nào người đó uy vũ cao lớn giáp sắt kín thân thì đã hiểu đây là một nhân vật quan trọng, thế nên cả đám chiến sĩ bộ lạc tung mình xuống ngựa, tay phải để lên ngực mà cúi đầu thật sâu làm lễ.
“ Xin kính chào vị đại nhân này, xin lỗi đám trẻ đã làm phiền ngài” Vị chiến sĩ dường như là người đứng đầu nơi này lên tiếng.
“ Không có phiền hà gì, thảo nguyên chiến sĩ không cần câu nệ lễ tiết như vậy, nào tất cả tụ tập lại mở một cái lửa trại tiệc..” Ngô Khảo Ký hào sảng quát lớn.
Đám thân binh ngay lập tức mang đến rượu thịt cùng bánh mì cũng như nhiều đồ gia vị.
Ngô Khảo Ký luôn không bao giờ ngược đãi bản thân vậy.
Người thảo nguyên hào sảng, thoải mái, chẳng mấy chốc lửa trại đã có hình, thập chí đám này bộ lạc nghèo còn sẵn sàng thịt một con dê béo đưa lên nướng.
Có thể thấy người thảo nguyên hiếu khách ra sao.
“ Ngô Biển, ngươi đến sau xe hàng, chọn hai bộ giáp sắt tấm, mấy thanh đao tốt đem đến tặng cho bọn họ” Ngô Khảo Ký ra lệnh.
“ Oa Khát Đài đại nhân, cái này bán hết cả gia súc của bộ lạc của chúng tôi cũng không đủ để đổi, chúng tôi không dám nhận” Thủ lĩnh tạm thời của nhóm bộ lạc này nhảy dựng lên sợ hãi.
Đồ sắt thép ở thảo nguyên cực quý cực đắt, nhất là chiến giáp hay chiến đao chất lượng cao như vậy.
Tên cầm đầu bộ lạc này dĩ nhiên không biết đánh giá thế nào là đao tốt nhưng ma đao này giáp này bề ngoài còn cao cấp hơn cả chục lần trang bị của một vị Bách Phu trưởng trước đây hắn đã có lần thấy qua.
Một bộ giáp như vậy không có hai mươi lăm con trâu là đổi không được, Chiến Đao càng là từ ba mươi đến bốn mươi con trâu.
Thứ này mấy bộ giáp, mấy thanh chiến đao đủ bán toàn bộ gia súc của bộ lạc hắn sau đó nhân hai lần ba lần mới đủ trao đổi….
“ Ta ăn dê của ngươi thì ta tặng quà ngươi, không cần nghĩ nhiều, thảo nguyên chiến sĩ không cần học lũ trung nguyên khách khách khí khí tính đúng không?” Ngô Khảo Ký cười lớn bưng lên bắt rượu đế đưa lên miệng.
“ Cảm ơn đại nhân, cảm ơn Oa Khát Đài đại nhân”
“ Cảm ơn đại nhân”
Cả bộ lạc như đồng thanh la lớn, ầm ầm cả một khu.
Ngô Khảo Ký chỉ cười nhấp một ngụm rượu nhỏ, rượu này là rượu nặng của Bố Chính không thể nhấp hơi lớn.
“ Uống đi” Ngô Khảo Ký cười cười ra lệnh.
“ Nhớ uống ngụm nhỏ thôi”
Đám tráng niên bộ lạc hơi ngạc nhiên, vị đại nhân này vừa hào phóng lại hào sảng nào ngờ tửu lượng thấp, đã thấp lại còn ép người khác không được uống hơn hắn, có phải có chút nhỏ mọn không.
Người thảo nguyên là vậy, yêu ghét, tâm tình đều để lên mặt, bọn hắn yêu là yêu, ghét là ghét không cần quanh co.
Ngô Khảo Ký cũng biết vậy nên chỉ cười cười không nói.
Để xem các ngươi cám khinh bỉ bản vương tửu lượng không được? Ngô Khảo Ký cười ác khí trong lòng.
“ Ực ực… khặc khặc khặc…”
Phun, ho, thậm chí điên cuồng há miện lè lưỡi thở hồng học như chó cũng có.
Cái quỷ rượu gì … quá nặng, quá cay, quá nồng, quá….
đã đời.
Thảo nào đại nhân kêu uống ngụm bé, tửu này uống không được ngụm lớn.
Bọn này thảo nguyên thề từ bé đến lớn chưa bao giờ uống loại rượu nặng đến vậy, nặng đến choáng váng ngay từ đầu tiên ngụm.
Trách nhầm đại nhân rồi.
“ Trác Mộc Kha, lấy bụng tiểu nhân mạo phạm đại nhân, trách oan đại nhân, ở đây ta xin lỗi”
Thảo nguyên người thẳng thắn, có lỗi thì xin lỗi, xin lỗi không được tha thứ thì đến bù.
Cả đám chiến sĩ bộ lạc rối rít xin lỗi.
“ Uống đi không cần nghĩ nhiều, ta không trách…”
Đến lúc này phong thái hào sảng, gương mặt anh tuấn lại thêm vóc người tặc thảo nguyên hơn cả thảo nguyên người đã làm cho đám thiếu nữ Trác Mộc bộ lạc hoa mắt.
Mị nhãn tung bay tứ phía ném cho vị Đông Hải Vương gia, có điều vị này dường như không quá quan tâm nhân tình thế thái mà cắm đầu ăn thịt uống rượu nói chuyện phiếm.
“ Hay lắm dám thảo nguyên chết tiệt” Ngô Khảo Ký âm thầm chửi.
Rượu vào lời ra, hắn khai thác được không ít thông tin chân thật ở thảo nguyên tầng lớp dân chúng.
Đám khốn nạn dám bịa đặt Ngô Khảo Ký là người Thảo nguyên chính cống do cao thiên trên trời cử xuống để cứu vớt cuộc sống khổ cực của dân du mục.
Không biết lời đồn này từ đâu ra, không biết ai cố tình hay vô tình làm điều này, nhưng nguồn gốc Đại Việt của Ngô Khảo Tước bị giảm tránh hoặc xóa sổ.
Thậm chí còn có Ngô Bộ Lạc cường đại ở Vường đình giống như Trát Mộc bộ lạc, Gia Luật bộ lạc, Hô Diên bộ lạc, Hoàng Bộ v.v..
Từ khi nào Ngô cũng là một Họ ở Thảo nguyên, từ khi nào Ngô đã thành quý tộc họ ở thảo nguyên? Biết vậy Ngô Khảo Ký chẳng cần lấy tên giả làm gì….
Mệt.
“ Oa Khát Đài đại nhân, Trát Mộc A Cốt Thát muốn đấu vật với ngài” Rươu vàu mấy tuần ai cũng ngà ngà say, cả Ngô Khảo Ký cũng không sai biệt.
Quá nhiều ánh mắt mị hoạc của các đóa hoa thảo nguyên dành cho Ngô Khảo Ký khiến hắn bị đám dũng sĩ trẻ thảo nguyên thách đấu.
“ A Cốt Thát vô lễ, lui xuống….” Trát Mộc Kha lớn tiếng quát, nhưng bị Ngô Khảo Ký giơ tay bảo ngưng.
“ Tới” Ngô Khảo Ký không nói nhiều mà đứng dậy, hắn thoát đi lớp áo choàng quý tộc thảo nguyên, cởi ra áo mỏng thiếp thân.
Hung thú hình người, hình người hung thú.
Cuối cùng thảo nguyên người cũng hiểu được thế nào là một cái hung thú thân thể.
Cơ bắp cuồn cuộn, tưng khe rãnh như thép đúc, như đao khắc, thừng thớ cơ hình giọt nước mĩ cảm xắp xếp thành một khối cơ thể hoàn mĩ nhục thân.
Cái gì là hình thể đẹp, cái gì là sức mạnh, chính là đây.
Ký ca trong ba anh em chính là võ công thấp nhất nhưng… sức mạnh thì vô địch.
Hắn chính là một cái hung thú không kẻ thứ hai dám nhận.
Chiến đi.
Ngô Khảo Ký cũng đã bận bịu quá lâu chưa có được khoảng thời gian thư giãn..
tận hưởng đi.
Đấu vật, Ngô Khảo Ký chưa sợ ai… trừ Lý Từ Huy vì mụ này chuyên dùng đòn bẩn vào chỗ hiểm.
Đại Việt cũng cực thịnh đấu vật, có nét tương đồng cùng thảo nguyên.
Chiến thôi.
Rắc rắc… Ngô Khảo Ký vươn vai bẻ cổ lại khởi động tay chân, xương cốt như pháo rang bạo tạc, cơ bắp như đại trùng uốn lượn nhún nhảy trên cơ thể.
Nhiều dũng sĩ bộ lạc Trác Mộc nhắm mắt lại che chán.
“ Trát Mộc A Cốt Thát toi rồi”
“ Khổ thân thằng bé”
“ Tội tình gì đâu”
“ Tại A Đóa ngắm vị quý tộc kia đến chảy nước miếng”
“ Lần này tiêu tùng”
Tiếng bàn luận vang lên xì xào khiến Trát Mộc A Cốt Thát cũng cảm thấy… mình thảm rồi.
“ Nào dũng sĩ Trát Mộc bộ, đến đây”
Ngô Khảo Ký hạ thấp trọng tâm hơi cúi người, vai hắn như hai khối thép nguội giơ ra phía trước.
Trát Mộc A Cốt Thát nuốt khan nước bọt.
Uỳnh, bịch… Á…
“ Đứng lên làm hiệp nữa chưa đã nghiền” Ngô Khảo Ký cười lớn.
Huỵch… rầm rầm…
Vật nhau với một con trâu đực trưởng thành, đó chính là cảm giác của Trát Mộc A Cốt Thát lúc này… đơn giản là chịu ngược mà thôi.
Các đóa hoa thảo nguyên thì rụng sạch cả trứng rồi.
Ngô Khảo Ký tỉnh dậy đã sáng sớm….
Trong lồng ngực hắn là một thảo nguyên cô gái xinh đẹp, phải nói là xinh theo thẩm mĩ chung của nhân loại, cho dù là người thảo nguyên, người trung nguyên hay người Đại Việt đều không thể phủ nhận vẻ đẹp mang tính quốc tế hóa đúng không.
Có điều lạ lùng, cô gái này rất sạch sẽ, thơm tho, không hề giống các cô gái thảo nguyên khác lười tắm rửa.
Dĩ nhiên cô gái này trần truồng nằm trong lồng ngực Ngô Khảo Ký và hắn cũng chẳng mặc gì rồi.
Nhớ lại nhớ lại.
Một đêm dày vò.
Ngô Khảo Ký có say nhưng vẫn biết dùng lòng non của dê nhé… thứ này được hắn thủ sẵn trong người phòng trừ tường hợp như đêm qua.
Loại bcs đầu tiên của thế giới này xuất phát từ tay nghề siêu cấp tinh mĩ của nghệ nhân Nhật Bản, dĩ nhiên cách chế tạo là Ngô Khảo Ký hắn nhớ đông nhớ tây sau đó đặt hàng, không ngờ người Nhật có thể thực chế tạo được.
Lại nói đêm qua A Đóa chui lều đã bị hành hạ một phen, Ngô Khảo Ký trong cơn say rượu đã cưỡng ép nàng tắm mấy lần, một đêm ba canh giời thì có đến hai canh giờ là tắm sau đó là hành hạ nhau gần hai tiếng đồng hồ.
Làm chuyện ấy cùng một con hung thú hình người, có sung sướng những cũng thật kiệt sức.
A Đóa có lẽ đến trưa cũng dậy không nổi rồi.
Đúng lúc này thân binh của Ngô Khảo Ký từ bên ngoài hớt hải chạy vào.
“ Vương gia, tin cấp báo dặm từ An Dương”
Ngô Khảo Ký đẩy nhẹ A Đóa qua một bên, đắp cho nàng chăn ấm sau đó khoác nhẹ quần áo ra khỏi lều.
Đầu hơi đau nhưng tinh thần thoải mái a, sau nhiều ngày dồn nén cũng đã phát tiết theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Ngô Khảo Ký cầm lấy thơ thản nhiên mở ra đọc, hắn quên không để ý sắc mặt người đưa tin thực sự rất rất….
không tự nhiên.
Trong đầu Ngô Khảo Ký thì cấp báo dặm có gì coi, Đại Tống cắn được Ngô Khảo Tước chắc? Khả năng cao thằng này lại đòi hỏi thêm vật tư gì rồi.
Ngô Khảo Ký đọc… hắn đọc ….
Hắn lại đọc… hắn đã không tin vào mắt mình.
Giấc mơ.
Giấc mơ đáng sợ của hắn đã thành hiện thực.
“ Nhanh nhanh chuẩn bị mã… quay về An Dương” Ngô Khảo Ký thét lớn điên cuồng..