Phía đông bắc vịnh Bắc Hải.
Đã giờ chiều bầu trời đông nhanh tắt nắng nên tối đen như mực, khung cảnh ảm đạm bao chùm.
Chỉ có một vùng biển nhỏ nơi đầy ắp chững chiến hạm lại đang sáng tỏ như ban ngày.
Những chiếc chiến hạm của hải quân Tống đang rải rác trên một vùng biển dặm mà bốc chay nghi ngút như những ngọn đuốc khổng lồ trong đêm tối.
Ngô Khảo Ký nhíu mày tâm tình khó tả.
Hắn đánh thắng trận, hắn tận diệt quân thù nhưng chẳng vui vẻ gì.
Vì quân Tống đã cho Ngô Khảo Ký thấy được rằng, chuyện xuyên không mà hắn đọc trước đây về người Hoa Hạ là giả dối.
Hoa hạ Nam nhi sức chiến đấu siêu cường, siêu dũng mãnh và có tinh thần hung hãn quyết chiến không sợ chết.
Không hề giống như trong sử sách ghi chép về lính Bắc bạc nhược này nọ, càng không giống như những truyện xuyên không mô tả đối phương người Bắc toàn kẻ vô não.
Ngô Tông Lập tuyệt đối là một chiến tướng đáng kính trọng, và cũng là một vị hải quân tướng Tống rất thiện chiến, trước tình thế bị áp chế mọi mặt như vậy hắn vẫn có thể chỉ huy hạm đội Bắc Hải gây ra thiệt hại không hề nhỉ cho quân Bố Chính.
Vẫn là câu nói đó, không thể khinh thường trí tuệ cổ nhân, không thể coi rẻ tình thần dân tộc của người Hán hay bất kì quốc gia nào khác.
Vẫn là cách nói đó, nếu quân phương Bắc là kẻ xâm lược và phải chiến đấu trên đất khách thì có thể tinh thần họ bạc nhược.
Nhưng nếu chiến đấu bảo vệ quê hương hay lãnh thổ mà họ coi là thuộc về Tống triều thì bọn này sẽ hung hãn kinh người.
Cũng may mắn tinh thần chiến đấu của lính Mã lai cao không kém.
binh Mã Lai định cư Bố Chính đã thể hiện một bộ mặt chiến đấu ấn tượng.
Còn binh mượn của Medang thì biểu hiện tầm thường đôi khi còn là tiếc mạng cho nên rất dè dặt chiến đấu.
Cũng may Ngô Khảo Ký đã lường trước điều này cho đên xắp xếp đám Mã Lai Bố Chính chính diện áp sát quân địch nếu không sự việc chưa hiểu sẽ đi đến đâu.
Tinh thần chiến đấu của quân Mã Lai Bố Chính nâng cao vì họ có lý do để chiến đấu.
Quê hương của họ vùng Palembang đã bị Medang xâm chiếm một cách toàn diện, họ có trở về cũng chỉ là một thân nô lệ không có ngày cuối.
Nhưng ở Bố Chính họ đã có một cuộc sống có thể nói là tôt đẹp nhất từ trước đến này, mặc dù cũng trải qua chiến tranh, nhưng với thân phận nô lệ họ còn cảm thấy đời sống khá hơn cả tự do thân phận ở Palembang.
Điểm quan trọng đó là vị chủ nhân của họ là người giữ lời.
Những chiến binh Mã Lai Bố Chính lập chiến công thì thời hạn làm nô lệ giảm xuống chóng mặt.
Thậm chí trong cuộc chiến với Chiêm thành có những người biểu hiện tốt đã thoát khỏi thân phận nô lệ và trở thành quan chức ở Bố Chính.
Đây chính là điều không tưởng đối với đám người Mã này.
Điểm đặc biệt đó là ở Bố Chính không có sự phân biệt đối xử.
Mặc dù lĩnh chủ là người Việt nhưng tộc Việt ở đây không hề có ưu đãi rõ ràng nào, hay nói cách khác mộ chủng tộc ở vùng đất này đang được đói xử bình đẳng.
Hoặc giả ít nhất bề ngoài là đang được đối xử bình đẳng.
Mọi hành động được coi là phân biện chủng tộc ở Bố Chính đã có một bộ luật riêng khá chi tiết để kiện tụng và phán sử.
Nếu phạm tội phân biệt chủng tộc sẽ bị phạt rất nặng.
Tất nhiên đây chỉ là mị dân hóa bề ngoài, các chức vụ quan trọng ở Bố Chính đều là người Việt nắm và sẽ luôn là vậy.
Thêm vào đó tiếng Việt là tiếng chính thức được công nhận là chính thống ở Bố Chính và nếu muốn làm quan thì phải thông tiếng Việt.
Nhưng ở một thế giới mà no đói lương thực, rét lạnh áo quần vẫn đang là nỗi lo thường trực của dân chúng thì một Bố Chính với chính sách bình đẳng dân tộc tương đối chính là thiên đường của dân nhập cư như người Mã Lai Bố Chính.
Chính vì cái khao khát thành người tự do và được sống trong môi trường đáng sống ở Bố Chính đã làm cho tinh thần chiến đấu của Mã Lai Bố Chính cực kỳ cao.
Không hề thấp hơn tư tưởng bảo vệ lãnh thổ của người Tống.
Nhớ lại hải chiến trên biển Ngô Khảo Ký cũng hết sức rung động.
Người Tống dùng nỗ lớn phản công, tầm bắn không thua Bố Chính chỉ là thiếu độ chuẩn xác cùng số lượng.
Cho nên chỉ một vài mũi tên lam cho các cho chiến hạm Bố Chính gặp tổn thất.
Ví như một hai mũi tên lửa của người Tống bắn vào cánh buồm thì sẽ được các thủy thủ nhanh nhẹn của Mã Lai leo chèo dập tắt không quá khó khăn.
Nhưng quyết tâm liều chết của người Tống không tầm thường.
Hạm đội Bắc Hải được ra lệnh tản ra hai cánh , ép Đại Việt chiến hạm phải cận chiến chiến đấu.
Bắc Hải quân biết không thể trốn chạy với tầm bắn và độ chính xác vượt trội của người Đại Việt nên họ liều chết xông đến phá vỡ mãi chèo của quân Đại Việt.
Dĩ nhiên các thủy thủ Mã lai Bố Chính phải rẽ nước né chánh và giữ khoảng cách.
Chính chiêu loạn bổng đả uyên ương này của người Tống khiến hạm đội Bố Chính phải chia quân theo, do đó chiến hạm trung tâm của hạm đội Bắc Hải thừa cơ đâm thẳng muốn thoát vòng vây.
Cuộc chiến đấu vừa truy vừa đánh kéo dài hơn tiếng đồng hồ với chặng đường hơn dặm chạy gần đến eo biển Hải Khẩu.
Eo biến Hải Khẩu cũng có quân Tống đồn trú số lượng không rõ cho nên hạm đội Bố Chính bắt buộc phải tìm cách kết thúc sớm trận chiến.
Khoảng cách thu hẹp lại còn m để thuận tiện cho các ụ pháp Ballista ném dầu, nhưng khoảng cách nãy cũng là thuận lợi cho đại nỗ của người Tống phản kích.
Hai bên đối xạ hỏa chiến, tuy ngươi thiệt thòi luôn là Tống quân vì hũ dầu của quân Bố Chính quá lợi hại, thế lửa rất mạnh.
Còn mũi tên lửa từ quân Tống thưa thớt không gây nhiều nguy hiểm cho quân Đại Việt.
Nhưng kể cả như vậy hạm đội Bố Chính những chiến thuyền trong tầm bắn đại nỗ của quân Tống cũng phải hạ buồm tránh hỏa hoạn.
Từ đây trở về cuộc đua của tay chèo cùng các guồng đạp xuay của hai bên.
Chiến hạm Bố Chính vẫn di chuyển linh hoạt và nhanh hơn vì họ có cấu trúc thuyền đáy nhọn lướt sóng tốt, cộng thêm hình thể thuyền hình giọt nước dài khí động học.
Nhưng mọi chuyện không phải là hoàn hảo.
Đã có chiến hạm Tống sau cơ liều chết đã thành công áp sát chiến hạm Bố Chính và thành công húc gãy mãi chèo một bên của những chiến hạm này.
Buồm không thể dương, mái chèo một bên bị húc gãy, vô số chèo thủ bị thương nặng nhẹ, những chiến hạm này của Bố Chính mất đi năng lực di động.
Chiến hạm Bắc Hải phần đa đã bốc cháy nghi ngút không thể cứu vãn cho nên họ liều chết phản công với tư tưởng giết một hòa vốn giết hai là lời.
Ba cặp chiến hạm vướng nhau này bắt đầu diễn ra một chiến đấu tàn khốc máu lửa.
Cả hai bên đều là bọn hung hãn, một bên chiến đấu vì không còn gì để mất, một bên chiến đấu vì tự do , vì tương lai tuwoi đẹp quả gia đình và người nhà.
Những cỗ thạch thạch pháo nếm hũ dầu -m của người Tống hoạt động hết công xuất để thiêu đốt chiến hạm quân thù.
Cung thủ nỗ thủ hai bên dữ dội bắn giết nhau.
Thạch thạch pháo của Tống huy tầm bắn kém , độ chính xác bỏ đi, nhưng đối với cả hai bên đã gần như mất đi động lực di động đứng yên chiến đấu thì nó vẫn có tác dụng.
Chiến hạm Bố Chính bắt đầu bị thiêu đốt.
Quân sĩ Mã Lai vừa chiến đấu ngoan cường vừa phải dập lửa.
Các ụ pháo cố định cũng như di đông của Bố Chính trong cơn mưa tên của người Tống chỉ chăm chăm duy nhất là phá hủy thạch thạch pháo của quân địch.
Người Tống bị đốt đến không còn biết trời đất, nhưng khoảng cách đủ để họ dùng móc sắt kéo hai chiến hạm chạm nhau.
Một cuộc chiến đấu nhảy thuyền vôt tiền khoáng hậu diễn ra.
Quân Tống liều mang xông lên bong thuyền hạm đội Bố Chính với tư tưởng giết một hòa vốn, giết hai có lời.
Quan Mã Lai như những hung thú với tư tưởng mỗi đầu người giảm tháng thời gian nô lệ.
Hai bên va vào nhau máu tươi lênh láng trên sàn tàu.
Máu, lòng mề, chất nhầy, chất thải từ ổ bụng, những cái đầu người lăn lông lống trên sàng thuyền theo mỗi nhịp nhấp nhô của sóng biển.
Lửa, khói, âm thanh binh khí va chạm, tiếng la hét, tiếng rên rỉ đó là những gì đang diễn ra.
Mau tanh, hung hãn, không đường lui, không sợ chết, nơi này công có chỗ cho những kẻ yếu bóng vía.
Tất nhiên ưu thế vẫn là quân của Bố Chính, họ bị đốt không nặng, các chiến sĩ vẫn có thể khống hỏa cho nên tình hình không loạn, không có sức éo sau lưng nên họ chiến đấu có tổ chứ.
Trang bị tốt, khôi giáp đầy đủ, nỏ tiễn lợi hại, và đặc biệt kĩ năng chiến đấu trên sàn thuyền lắc lư thượng thừa thì người Mã chiếm ưu thế hoàn toàn.
Nên biết nếu người Mã leo thuyền Tống chiến đấu sẽ khác vì thuyền đáy bằng của tống rất ổn định , ít lắc lư cho nên ưu điểm quen chiến đấu ở mặt phẳng không cân bằng của người Mã sẽ bị triệt tiêu.
Trong khi đó người Tống đội hình tan nát, họ chỉ chiến đấu với một tinh thần liều chết, quyết ăn thua đủ mà thôi.
Có thể nói chiến bằng tinh thần.
Còn về thuyền của họ đã bị đốt đến thất tinh bát lạc, ngọn lửa hừng hức sau lưng khiến họ không thể tạo nên đội hình tấn công đúng nghĩa.
Họ chỉ dùng bản năng chên chúc mà lao lên, không lao thì sẽ bị lửa thiêu chết.
Hoặc có thể lựa chọn nhảy xuống biển, nhưng sẽ chết nhanh hơn trong thời tiết lạnh giá này.
Chiến đấu nhanh chóng kết thúc khi có các chiến hạm Bố Chính khác tiếp cận và trợ giúp cho chiến hạm bị nạn.
Nhưng nói cho cùng tổn thất của quân Bố Chính không nhỏ.
Bảy Chiến hạm khác của quân Bắc Hải bị bám đuổi và thiêu rụi trong năm dặm biển, cả một vùng biển sáng dực dỡ.
Rung động, hãi hùng, ngàn người đấu vạn người, chiế hạm đấu gần chiến hạm.
gây nên thiệt hại khủng bố cho ba trung hạm của Bố Chính cung tử thương, thương binh.
Không một người Tống đầu hàng, không một người phản chiến.
Ngô Khảo Ký suy nghĩ, nếu mọi người Tống đều như vậy thì Đại Việt lấy cái gì để đánh Tống.
Nhưng hắn lại nghĩ về Trịnh Cao… tâm lý bình ổn một chút.
Người như Ngô Tông Lập ở Tống là nhiều, nhưng nếu còn những người như Trinh Cao ở Tống thì… cơ hội của người Việt vẫn còn đó.
Trận chiến tưởng chừng như đơn giản nhưng không hề đơn giản.
Động tĩnh của nó chắc hắn đã về tới Liêm Châu.
Do đó hạm đội Bố Chính chỉ còn cách cường công Thủy Doanh Bắc Hải mà thôi.
Lý Thường Kiệt chọn thời điểm tấn công vào cuối năm là có mục đích , cuối năm thuyền bè không ra khơi nhiều cho nên bí mật sẽ được tốt hơn, dễ tiếp cận đối phương.
Thêm vào đó tuy hơi ngược gió nhưng lại thuận dòng chảy cho nên tốc độ tiến quân vẫn đảm bảo.
Nhưng kể cả ít thuyền bè ra khơi thì với động tĩnh cháy như đêm hội BBQ ở Vịnh Bắc Hải thì không thể dấu ai được.
Với đốm lửa nàu có lẽ xa cả trăm dặm vẫn nhìn thấy chứ đừng nói vài chục dặm.
Cho nhên Bố Chính hạm đội lại một lần nữa phải họp bàn lại kế hoạch tấn công vào Căn cứ Bắc hải.
Một căn cứ hải quân có thể nói rằng rất kiên cố.
Đổ quân nơi khác tấn công dĩ nhiên có thể.
Có hai nơi có thể đổ quân, một là sông Nam Giang, hai là khu thương cản Hợp Phố.
Nhưng nếu làm như vậy thì đám quân Bắc Hải sẽ chắc chắn chạy trốn tới Quảng Châu.
Lúc này chắc hẳn đám người Liễu Châu đã có chuẩn bị kĩ càng.
Tất nhiên tin tốt là cũng có, lực lượng hải quan tinh nhuệ nhất của Tống ở vùng này đã tận diệt, có thể nói đó đã là thành công tương đối.
Trong lịch sử thì Lý Thường Kiệt đánh vào Khâm châu chẳng có một cuộc thủy chiến nào, như chỗ không người đổ quân Khâm Châu.
Đó à vì kế hoạch tấn công vào thời điểm Tết quân địch không phòng bị.
Thứ hai vì thủy quân Tống ém ở Liêm Châu cho nên vô dụng, không hề có cuộc hải chiến nào trong lịch sử ở vùng này vì quân Đại Việt đánh Liêm Châu bằng đường bộ.
Hay tin Liêm châu mất thì đám thủy binh Bắc Hải bỏ chạy luôn rồi.
“ Lục đệ, trận chiến quá xinh đẹp..
hải quân Bố Chính danh bất hư truyền a.” Thân Cảnh Phúc mặt mũi tái mét nhưng đã lấy lai một chút sức lực nhìn ngắm đám chiến hạm Tống bốc cháy tưng bừng trên biển.
Thân Cảnh Phúc không hiểu thủy chiến, hắn chỉ biết quân Bố Chính chỉ mất “chút xíu” thiệt hại đã có thể tận diệt quân địch thì cảm thán và khâm phục vô cùng.
Nhưng Ngô Khảo Ký thì đang đau lòng đến thối ruột.
Binh sĩ tinh nhuệ hơn hẳn, chiến hạm tốt hơn, vũ khí cường đại hơn cuối cùng hắn vẫn phải trả giá hơn trăm sinh mệnh cùng hư hỏng ba chiến hạm mới có thể chiến thắng.
Thời đại chiến tranh vũ khí lạnh đúng là vậy, không thể hi vọng không có thiệt hại gì mà chiến thắng.
“ Cản Phúc huynh, đã đến lúc dùng quân Giáp Động, huynh hãy thống kê có bao nhiêu binh sĩ Giáp Động có thể chiến đấu.
Ngày mai binh chia hai lộ, chúng ta tiến đánh lên bờ..” Ngô Khảo Ký dự định cùng binh Giáp Động, binh Bố Chính chết một ngươi thiếu một người.
Đại Việt đã cấm nhập cư Bố Chính cho nên vấn đề nhân lực luôn là vấn đề nổi cộm của Bố Chính.
.