Ngày tháng .
Thành Quế Lâm thủ phủ của Quảng Nam Tây Lộ.
Tô Giám Lưỡng Quảng Đô Giám tướng quân đang cầm trong tay một tấm thiếp thư mà trầm trồ.
“ Thật đẹp mắt chữ … rất khá văn phong…kẻ này không đại tài nho sĩ nhưng, thật không thể hiểu nổi tại sao cứ khăng khăng binh nghiệp…” Tô Giám cười khổ mà tình tấm thiếp thư lẩm bẩm.
Tô Giám tự Tuyên Phủ thực chất cũng là một Nho sĩ xuất thân tiến sĩ, dòng đời xô đẩy khiến ông lệch qua hướng võ tướng và lãnh chức Cung Bị Khu Phó Sứ, Lưỡng Quảng Đô Giám quản lưỡng lộ binh giáp hai Lộ Quảng Nam Tây và Quảng Nam Đông Lộ.
Thật không thể ngờ số phận run rủi ông ta lại gặp được một kẻ có số phận gần như mình, người này tên Tống Kiệt.
Thư pháp cực tốt, văn phong không thể chê trách về từ phú thì một tiến sĩ như Tô Giám cũng mặc cảm không bằng.
Nhưng kẻ này xuất thân binh gia tầng lớp thấp nhất người gốc Mân.
Tô Giáp phát hiện quý tài muốn thay đổi thân phận tên này cho nên viết thư tiến cử.
Nhưng tên Tống Kiệt này lại khăng khăng quyết ở lại Quảng Tây, cái gì mà nói Ung Châu sắp lâm nguy, Đại Việt tấn công Đại Tống… Tô Giám lắc đầu cười trừ, người có tài ai chẳng có chút cuồng, nhất là người trẻ tuổi.
Đáng tiếc nhất một điều Tống Kiệt có thương ở chân bị tật đi khập khiễng, người như vậy không thể vào triều làm quan chỉ có thể làm quan địa phương.
Tô Giám thiết nghĩ nếu kẻ này không có tật thì với tài hoa của hắn chắc chắn sẽ tiến xa trong triều.
“ Bẩm đại nhân, Thập trưởng Tống Kiệt xin cầu kiến…” Lúc này binh sĩ canh gác đi vào thông báo..
“ A hả… nhắc người người đến… Ngươi cho hắn vào đi..” Tô Giám khoát tay.
“ Tiểu binh Tống Kiệt ra mắt Bị Khu Phó Sứ đại nhân” Tống Kiệt tập tễnh đi vào chắp tay hành lễ thân hình cao ngất không kiêu không nịnh thái độ nghiêm trang mà hành lễ.
Tống Kiệt có một gương mặt dễ nhìn, cặp mắt xếch sáng lông mày kiếm mũi cao môi mỏng gương mặt dài.
Nói đúng thì tên này rất dễ nhìn và đầy vẻ văn nhã không giống lắm một người gốc Mân.
“ Hài….
Tiểu Kiệt ngươi đến cũng đúng lúc.
Cũng hay ngươi thua cuộc rồi, lần này nghe Lão phu… cầm lấy thư tiến cử đi về Biện Kinh.
Ở nơi đó mới là ngươi tương lai vùng vẫy.” Tô Giám không đầu không đuôi mà nói một câu.
“ Thua cuộc… khởi bẩm đại nhân…” Tống Kiệt ngơ ngẩn không hiểu.
“ Binh đóng các trại đã hơn ngày, một bóng Việt tặc cũng không thấy đâu, ngươi khăng khăng trong tháng quân Đại Việt sẽ đánh đến Ung Châu, giờ thì sao? Thôi thôi lão phu không chấp nhặt với ngươi nữa… nhanh nhanh thu dọn hành lý đi Kinh Thành.
Thư tiến cử Lão Phu đã chuẩn bị sẵn…” Tô Giám đuổi tên này như đuổi tà, thực chất là ông ta rất quan tâm hắn và muốn tên này phát triển ở Kinh Thành, chỉ nơi đó tài hoa của hắn mới có thể thỏa sức vùng vẫy.
“ Đại nhân, tiểu binh không đi được.
Ân cứu mạng của Đại nhân tiểu tử không thể phụ.
Nếu tiểu tử đi rồi đại nhân… Ung Châu lầm than..
xin đại nhân tin lời tiểu” Tống Kiệt quỳ xuống mà kêu lớn.
Tống Kiệt không phải không muốn đi mà là không đi được.
Hắn chỉ cần rời xa Tô Giám lập tức gặp nguy hiểm.
Mà hắn biết thừa nếu để đúng lịch sử diễn ra thì Tô Giám phải chết không có đường thoát.
Rời đi chắc chắn rơi vào tay kẻ thủ ác.
Ở lại dựa vào bản thân biến trước tiên cơ cố gắng thay đổi vận mệnh may ra còn đường sống.
Hắn vì quá cuống mà chút nữa nhỡ mồm nói rằng tính mệnh Tô Giám sắp tới có nguy hiểm nhưng rất may kịp thời chuyển hướng.
“ Tại sao ngươi cứ khăng khăng như vậy.
Nước Chiêm đã nghe theo đại Tống mà đánh Đại Việt , giờ đây Đại Việt sứt đầu mẻ trán lấy đâu ra hơi sức mà dám nghĩ tới việc tấn công Đại Tống ta.” Tô Giám có chút không hài lòng.
Ông quý tài Tống Kiệt và cũng để tên này chết tâm ông ta đã cược với hắn một phen.
Tống Kiệt khăng khăng người Đại Việt sẽ tấn công Tống nội trong tháng .
Cho nên Tô Giám chiều ý tên này điều một số quân chính quy đến các trại vùng biên gia phòng cố thủ.
Nhưng chờ đến hơn ngày không được gì, mỗi lần động binh thì tốn rất nhiều tiền của.
Ngay ngày hôm qua ông ta đã cho khoái mã truyền tin rút quân về.
Lúc này tăng bị biên giới cực kỳ tốn kém, để lâu thì ngay cả Tô Giám cũng không chịu nổi.
.