Vì phải mang theo tất cả lợn dê bò gà gia súc cùng thực phẩm lương thực thu được ở Đặng Gia thành , cho nên khi đội quân cuối cùng của Bố Chính nhập quan lúc đó cũng đã là giờ trưa.
Quân sĩ đã dã rời và không thể tiếp tục chiến đấu.
Lý Thường Kiệt cùng ngàn quân đã đi trước đến Chính Hòa và đặt đại bản doanh ở nơi này chuẩn bị công việc tác chiến với gần vạn phỉ quân bên kia sông Linh Giang.
Ngô Văn Võ đã thành công đả thông thông đạo nối liền hai miền nam bắc Linh Giang do đó thông tin từ Tòng Chất và Bố Chính liên tục được đưa về.
Đúng như dự đoán, hai nơi này bị công kích dữ dội những vẫn đứng vững trong những giây phút khó khăn.
Nhất là Bố Chính với số lượng quân khá nhiều cho nên không những đứng vững mà còn gây được nhiều thiệt hại cho quân địch.
Lý Thường Kiệt rất bình tĩnh, ông không vội vàng tiến hành các hoạt động quân sự khi chưa đủ thông tin.
Có những lúc binh quý thần tốc, nhưng có những lúc quân sự lại cần một chữ ổn.
Nói chung nghệ thuật quân sự là phải tùy vào tình hình cụ thể.
Mà ở đây có định hải thần trâm là Lý Thường Kiệt Thái Úy trùm quân sự Đại Việt cho nên chúng quân sĩ không quá lo lắng.
Họ chỉ lo lắng một điều, chủ công mất tích.
Tin tức liên tục được đưa về Chính Hòa.
Ba vạn người Anak Đê bị nhây đến hoảng cho nên đã trốn lên núi Am, trong thời gian ngắn quân Đại Việt khó lòng mà làm gì với đám này.
Hơn năm mươi chiến hạm của người Chiêm mắc kẹt ở bãi lày bên trái bờ biển Chính Hòa.
Lý Thường Kiệt đã cho điều binh khỏe mạnh ở Chính Hòa ra thủ nơi này phòng ngừa quân Chiêm có thể chó cùng dứt dậu mà ban ngày đổ bộ chơi liều.
binh ở đây quá mỏng để thủ đến lúc quân Bố Chính từ Chính Hòa có thể đến nơi cứu viện.
binh khỏe mạn ở Đồ Chiêm Quan cũng được điều đi dãy thành lũy chân núi Am nhìn chằm chằm quân Anak Đê trên núi.
Tuy nói vượt qua các hồ lớn để tấn công nội địa Bố Chính là quá khó nhưng không thể không phòng thủ.
Lúc này Đồ Chiêm Quan rất an toàn cho nên chỉ cần quân mệt mỏi thay nhau thủ là đủ.
Kểm kê lại quân số thì sau trận chiến hôm qua Bố Chính chết gần người, trong khi đó quân Chiêm tại Đặng Gia thành chết tầm người bị bắt ngàn số còn lại chạy tứ tán khắp nơi mà Bố Chính chưa có thời gian săn lùng.
Ngoài người tử thương Bố Chính còn có hơn người bị thương nhiều ít không đều nhau, bệnh xá ở Chính Hòa đã chật ních không còn chỗ.
Lang băm đang hoạt động hết sức để cứu trị bệnh nhân.
Thương vong của quân Ngô Khảo Ký là chưa thể tính toán vì họ bị mất liên lạc hoàn toàn.
Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Lý Thường Kiệt vẫn cử ra một đạo quân người coi như còn sức lực nhất kết hợp cùng thồ tượng dẫn theo rất nhiều nài tượng người Môn tỏa ra tiểu Bình Nguyên để thu thập voi chiến từ trại voi thoát ra.
Trên đường đi Lý Thường Kiệt đã phát hiện ra hiện tượng này, có rất nhiều voi chiến lang thang trên cánh đông, riêng trên đường về quân Đại Việt đã thu phục được con.
Thử hỏi chỉ một đoạn đường km đi thẳng đã có tới con voi chiến thì cả cánh đồng sẽ là bao nhiêu.
Thứ này là tài sản quý trong chiến tranh, dĩ nhiên Lý Thường Kiệt sẽ không bỏ phí.
Đám voi chiến này tuy hung hãn nhưng các nài tượng luôn có phương án thu phục bọn chúng.
Ví như dùng âm thanh, dùng thức ăn dụ dỗ v.v… Những con voi này lang thang trên cánh đồng hoang không gì bỏ bụng cho nên rất dễ dùng thức ăn để dụ lấy.
Trong khi Lý Thường Kiệt đang lên kế hoạch chiến đấu với đám thổ phỉ bên kia sông thì đoàn chiến hạm của quân triều đình Đại Việt đã tới rồi Ngệ An.
Nhưng họ vẫn đang tìm cách liên hệ cùng Bố Chính để có thể phối hợp hành động.
Quân triều đinh đang không biết Bố Chính , Tòng Chất lúc này đang bị bao vây vòng trong vòng ngoài.
Nói đế Bố Chính cũng may có Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên bọn quan viên liều mình ngăn cản thì Lý Từ Huy mới không xuất thành ứng chiến, nếu không thì ngày hôm nay chưa biết tình hình sẽ đi đến nơi nào.
Quân thổ phỉ người mương cực đông với liên minh của trại lớn và động, quân số lên tới , vạn.
Thêm vào đó đám hải tặc cùng một số lượng ít quân Chiêm đổ bộ theo sông Ron vào Tòng chất là ngàn.
Từ đó nâng tổng số quân địch có bên bờ bắc sông Linh giang lên con số hai vạn người.
Thực tế nếu vẫn y theo kế hoạch cũ của Ngô Khảo Ký thì đảm bảo Bố Chính rất khó rất khó trụ nổi.
Thành Tòng Chất thì không có gì đáng nói.
Quân hải tặc đột nhập nơi này chỉ có một mục đích là bao vậy tránh cho Tòng Chất và Bố Chính có thể tương hỗ lẫn nhau.
Hải tặc một là không thiện công thành hai là họ không hề có khí cụ công thành trì cao đến m và được xây dựng chắc chắn như Tòng Chất.
Cho nên ngàn tân binh và ngàn Malai binh ở nơi này rất dễ dàng dùng nỏ thép mà đẩy lui những cuộc tấn công lẻ tẻ của chúng.
Vô hình chung các tân binh từ chỗ hồi hộp sợ hãi lại có thêm tự tin chiến đấu.
Nhưng thành Bố Chính không đơn giản như vậy.
Lý Thuận cầu xin Lý Từ Huy cung cấp khí giới cho Sở mật vụ thành lập lực lượng võ trang giúp bảo vệ thành, và lực lượng này thực tế đã lập công lao hãn mã.
Nhưng câu chuyện này không đơn giản ở chỗ chỉ thành lập nên một lực lượng võ trang như vậy.
Sự việc tưởng như cỏn con này đã ảnh hưởng tới toàn bộ tương lai phát triển của Bố Chính.
Và ảnh hưởng tới tất cả quan viên có mặt ngày hôm đó tại Phủ Nha Bố Chính.
Quay trở lại tiếng đồng hồ trước đây.
Lý Từ Huy tập trung toàn bộ quan viên quan trọng tại Bố Chính cùng một số quân tướng thân tín của Ngô Khảo Ký còn có mặt nơi này để bàn việc quân.
Thám tử lúc này đã cấp báo có cả vạn người đang từ cánh rừng phía Tây Bắc đổ ra và tiến về Bố Chính.
một số chốt kiểm soát mà quân Bố Chính lập trên đường chỉ kịp đốt tín hiệu cầu cứu sau đó là bị tiêu diệt.
Tốc độ hành quân của đám cường đạo này cực nhanh.
Lý Từ Huy bản ý muốn dẫn nữ binh cùng lính Anak Đê ngăn chặng quân địch vì bên ngoài thành Bố Chính còn có rất nhiều các cơ sở sản xuất như lò gạch, xưởng nghiền đá thô, hay xưởng sơ chế cao lanh.
Tất cả đều ảnh hưởng tới sự phát triển của Bố Chính sau này.
Nhưng tất cả các quân viên đều biến sắc liều chết khuyên can.
Ngay cả Lê Văn Toản Vũ Tường Yên cũng chặn ngay tại cửa nha môn liều chết khuyên.
Bọn hắn không cho Lý Từ Huy ra ngoài dẫn quân trừ khí giết bọn hắn mới cỏ thể đi ra.
Lê Văn Toản , Vũ Tường Yên như tả hữu thừa tướng ở Bố Chính.
Đã thể hiện thái độ thì quan viên Bố Chính cũng chặn ngay cửa, liều chết không cho Lý Từ Huy xuất ngoại.
Lê Văn Toản nói thẳng, Bố Chính thiếu là người, là nhân lực, chỉ cần Bố Chính còn người, cái gì cũng xây lại được, vả lại những thứ “quan trọng” của Bố Chính đều trong nội thành không thể sơ sót.
Lý Từ Huy hết cách đành phải chấp nhận nghe theo yes kiến quan viên.
Nàn hiểu rõ Ngô Khảo Ký coi trọng hai tên Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên cho nên ý kiến hai tê này nàng khá tôn trọng.
Đúng lúc này Lý Thuận nhảy ra.
“ Bẩm Chủ nhân, tiểu nhân xin thành lâp một lực lượng vũ trang chính quy cho Sở Mật Vụ để có thể giúp ổn định tình hình bách tính trong nội thành..”
“ Ổn định bách tính là việc của Lại bộ Nha Môn, các bổ khoái cùng nha dịch lo chuyện này.” Các quân văn rất mẫn cảm.
Ngay trong lúc giàu sôi lửa bỏng trước mặt nhưng đã đụng chạm đến lợi ích thì vẫn có thể gây nên cự cãi kịch liệt.
Thực tế lúc này các cơ cấu của cả Tống, Việt trong triều đình đều có sự trùng lặp dẫm chân nhau.
Nhất là Đại Việt đang trong quá trình loay hoay tạo dựng nên một cơ cấu chính quyền hoàn chỉnh có bản sắc riêng.
Nhưng cơ cấu lại quá vay mượn từ Tống triều cho nên nói thẳng một câu Lý Triều thời gian đầu của lập quốc vẫn là đang trong quá trình tìm hiều, xây dựng và cố hoàn thiện bộ máy triều đình của riêng mình.
Nhưng vì là đang trong quá trình xây dựng cho nên có nhiều bất cập lắm.
Văn quan cùng Lý Thuận lúc này đã có xung đột lời qua tiếng lại.
Lý Từ Huy thì sốt ruột muốn chuyện này được giải quyết nhanh.
Vậy là bao nhiêu kiến thức phim ảnh kiếp trước của nàng vận dụng cả lên.
“ Không nói nhiều nữa, Sở Mật Vụ dĩ nhiên không thể thành lập lực lượng vũ trang chuyên môn.”
“ Cho nên Sở Mật Vụ từ này xóa tên tách ra làm hai bộ.
Thứ nhất là Đông Xưởng do các thái giám lãnh đạo với nhiệm vụ….
và do Trực tiếp thành chủ chỉ huy, được ở lại bên thành chủ hoặc ta để hầu hạ cũng là để dễ đưa lên thông tin.
Bộ thứ hai đó là Cẩm Y Vệ với chức năng..
do Phùng Tung, Đặng Ngãi , Hoa nương lần lượt là Thiên Hộ, và hai Phó Thiên Hộ, ăn chức theo quân đội chỉ có Ngô Khảo Ký thành chủ có thể điều động..
Tiếp theo Ty lại Nha Môn đổi thành Lục Phiến Môn chuyên lo các án liên quân dân sự, hoặc quân viên dưới tòng bát phẩm….”
“ binh chia cho Đông Xưởng , Cẩm Y Vệ bắt đầu hành động giữ gìn trật tự nội thành Bố Chính.
Nói xong rồi Lý Từ Huy cũng không cần biết quan viên có đồng ý hay không mà phăm phăm bước ra ngoài.
Nhưng nàng không biết rằng lời nói của nàng như ngũ lôi oanh đỉnh đối với cả đám quan viên và quân tướng đứng trong phòng này.
Họ chôn chân chêt tại chỗ, không dám di động cũng không dám thốt lên câu nào, chỉ có tiếng hít thở dồn dập.
Chủ Mẫu vừa nói gì?
Thành lập cơ cấu Cẩm Y Vệ giám sát quan viên và cả tướng sĩ từ cấp bậc thất phẩm đổ lên.
Chỉ nghe lệnh Ngô Khảo Ký.
THành lập cơ cấu Đông Xưởng do “thái giám” đứng đầu giám sát Cẩm Y Vệ.
Thành Lập Lục Phiến môn với chức năng rõ ràng là giám sát dân và những quan lại nhỏ hơn thât phẩm.
Ý tưởng này quá toàn diện nếu đứng trên khía cạnh của một “nhà nước” phong kiến.
Nó toàn diện hơn cả cơ cấu của Tống-Đại Việt lúc này.
Và việc sửa dụng các cơ cấu như “thái giám” chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ dã tâm là rất lớn, không chỉ đơn giản là chủ của một châu hay một lộ.
Đây là tâm tư dấu kỹ của hai vợ chồng nhà này, nay chỉ là tâm tư bộc phát của Lý Từ Huy trong hoàn cảnh khó khăn bức ép? Quan viên quân tướng ở đây đều như dính định thân thuật mà đứng chết nơi đó không dám động.
Nhưng đám người này biết Chủ công của họ chiều vợ ra sao, có lẽ điều này đã thành hiện thực nếu từ miệng Lý Từ Huy nói ra.
Nếu như vậy thì…????
“ Các ngươi mấy tên này còn không mau tránh đường cho bản cung dẫn quân lên thành tường?” Lý Từ Huy không hiểu mà trợ mắt hạnh quát mắng.
Lý Thuận lúc này thể hiện ngay sự liếm chó của hắn, hắn vật ra bò người trên sàn ôm lấy giày của Lý Từ Huy mà thề thốt “ Nương Nương, tiểu nhân thề chết cúc cung tận tụy phò trợ Nương Nương cùng Chủ Nhân..”
Nói đoạn hắn giữ nguyên tư thế nằm trên sàn nhà trừng cặp mắt hím là liếc nhìn các quan viên có mặt ở đây “ Các vị cũng nghe rõ mọi lời Nương Nương căn dặn, lúc này Lý Thái Úy vẫn đang tại Bố Chính việc thành lập Xưởng, Vệ, Môn không có nói ra được.
Ai ở nơi này lộ một chữ đừng trách Xưởng Công mỗ không khách khí”
Xưởng là Đông Xưởng, Công là công công, tên này vậy mà ghép hai chữ lại trở thành tên gọi của hắn và cũng là cái xưng danh gây khiếp đảm về sau ở Bố Chính, Ma Linh và Địa Lý cũng như một vài vùng lân cận.
Phùng Tung thấy được con mẹ nó Lý Thuận dành trước liếm chó thì bực mình vô cùng.
Nhưng khoản này hắn rõ ràng phản ứng chậm hơn Lý Thuận vì dù sao tên công công này là thái dám cho nên chuyện này hắn tất nhiên nhanh nhạy hơn.
Phùng Tung quỳ xuỗng dập đầu.
“ Cảm ơn Nương Nương nâng đỡ, Cẩm Y vệ Phùng Tung Thiên Hộ thề chết túc cung trung thành..”
Nói đoạn hắn cũng ngước mắt lên ánh mắt đầy đe dọa không có chút dấu diếm mà nhìn các quan viên nơi này.
Các quan viên có mặt nơi này biết họ đã bước vào một cái hố mà không thể rút chân ra được nữa, chỉ có thể dạ vang chuyện hôm nay sống để bụng chết mang đi.
Lý Từ Huy đầu đầy dấu hỏi, không hiểu mấy tên này nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Nhưng nàng tính tình thuộc dạng phổi bò, nghĩ không ra thì không thèm nghĩ.
Chỉ cầm lấy chiến kiếm dẫn theo thân vệ rập rạp tiến lên đầu thành.
Chúng quan viên nhìn nhau cười khổ, trong đầu họ có ba phần sợ hãi, bốn phần hi vọng, và ba phần hưng phấn.
Đúng là Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lý Từ Huy vô tình đã chôn một quả bom cực lớn trong lòng Bố Chính mà ngay cả Ngô Khảo Ký cách xa cả mấy chục km lúc này chưa thể biết.
Đám nha khuyển Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ mới toanh ngay lập tức được trang bị vũ khí tốt nhất trong kho Bố Chính.
Nơi này hàng ngày vẫn liên tục được san xuất và tồn trữ vũ khí lại.
Giáp lưới, mũ thép, kiếm Gladius, đoản thương, đặc biệt là đoản nỏ Genoa mà các nữ kỵ sĩ của Bach thành vẫn hay dùng.
Thứ này lực bắn không mạnh, tên nhẹ nhưng tốc độ bắn cao, thích hợp cho chiến đấu trong nội đô.
Thời đại này rất lạ, người chỉ có thể đứng thẳng nói chuyện nếu trong tay bắm được binh quyền đây âu cũng là ảnh hưởng của tư tưởng cát cứ phân quyền vẫn còn khá nồng ở thời đầu của nhà Lý.
Lý Thuận , Phùng Tung mừng rỡ ra mặt, cả hai bên chúc mừng lẫn nhau.
Nhưng xét về mặt hình thức thì Lý Thuận có quyền giám sát Phùng Tung cho nên hắn uy phong hơn một mảng.
Nhưng nói về binh quyền thì Phùng Tung lại nhiều người hơn cho nên hắn không quá yếu thế.
Sự xảo diệu này chỉ là vô tình của Lý Từ Huy nhưng nó khiến cho các quan viên Bố Chính kinh hãi không thôi về quyền mưu của người phụ nữ này.
Đám quan viên phải thầm nhủ trong lòng, hết sức cẩn thận lời nói cử chỉ trước mặt Lý Từ Huy.
“ Phùng Thiên Hộ… sự việc đến nước này các vị Cẩm Y Vệ có dự tính ra sao, nói ra cả hai bên Xưởng- Vệ có thể tham khảo phối hợp..” Lý Thuận hết sức nhã nhặn, tuy hắn có chức năng giám sát Cẩm Y Vệ nhưng quân số hắn quá ít cho nên vẫn phải thăm dò đói phương.
“ Cảm ơn Xưởng Công quan tâm… Cẩm Y Vệ chúng tôi mới thành lập nên cũng chưa có kế hoạch gì nhiều, chỉ là dẫn quân đi tuần xung quanh nội thanh mà thôi” Phùng Tung không nói nhiều, hắn quyết định ăn mảnh.
“Hừ… Phùng Thiên Hộ có vẻ hơi không muốn hợp tác?” Lý Thuận bực bội
“ Xưởng công nghĩ nhiều… đúng là Cẩm Y Vệ không có kế hoạch gì đáng nói..”
giờ sáng.
Tửu Xưởng, Xưởng Luyện Thép đầy bóng người nhấp nhô.
Véo… phâp… choeng….
“ DCM mày…..
anh em giết…”
“ Khoan đã , là mũi tên của chúng ta…”
“ Phía trước là người nào sao tấn công người, chúng ta là quân Đông Xưởng..”
“ Cẩm Y Vệ bao chỗ này….
Ban đêm xuất hiện không rõ địch nhân hay người mình cho nên đắc tội, Đông Xưởng người không cần lo chỗ này chúng ta bao...” Trong bóng tối vang lên tiếng người đáp lại.
“ DCM Cẩm Y Vệ các ngươi nhớ lấy cho ta…” Phe Đông Xưởng hậm hực tìm lối khác.
“ Đồ không trứng..” Âm thanh nho nhỏ nhưng đủ nghe…
“ Con mẹ tụi bây muốn gây chuyện” Bên Đông Xưởng tái mặt, lãnh đạo của bọn họ người đều là thái giám cả.
“Bớt nhiều chuyện đi trước làm nhiệm vụ, chuyện này báo Xưởng Công sau”
Cả Đông Xưởng cùng Cẩm Y vệ đều xuấ phát từ mật thám người cho nên bọn hắn mũi thính hơn nhiều nha môn lại bộ.
Bọn hắn chẳng đi tuần gì cả mà tất cả tập chung ẩn núp nơi này chờ sung rụng..