Cánh đồng hoang nơi tiểu bình nguyên, ánh trang nhuôm một màu vàng lợt lạt có phần lạnh lẽo, nhưng càng lạnh hơn khi ánh trăng chiếu sáng lập lòe nhưng mũi đao thương đang như rừng tua tủa.
Thời tiết quá ủng hộ quân Bố Chính , ánh trăng đủ sáng tỏ dẫn đường, tuy rằng không thể nhìn kỹ mặt mũi nhau nhưng m vẫn có thẻ e trông thấy bóng người lấp lóe mà đi theo đội hình.
Quân sĩ Bố Chính như một đoàn quân yêu ma từ địa ngục xuất hiện, họ im lặng tuyệt đối tiến tới, Đôi khi vang vang đâu đó tiếng sĩ quan quát bảo binh sĩ không đi lạc đàn.
Còn lại chỉ có tiếng bước chân nặng nề, tiếng người thở gấp, tiếng khôi giáp xột xoạt loảng xoảng va vào nhau.
Ngồi trên một thớt chiến mã Lý Thường Kiệt cau mày…
“ Ngô Khảo Ký quân của ngươi đã cho huấn luyện hành quân đánh đêm?” Lý Thường Kiệt không thể tưởng tượng nổi binh sí Bố Chính hành quân đi trong đêm lại có thể chuẩn chỉnh đến vậy.
Ông ta không tin đây là lần đầu tiên họ hành quân trong đêm, quá giả dối.
Vì Lý Thường Kiệt há không biết hành quân trong đêm có bao nhiêu khó.
Thiên tử quân, Ngô gia quân cũng có lực lực lượng chuyên đánh đêm và luyên tập hết sức vất vả.
Nhưng trình độ cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Điều này quá vô lý.
Lý Thường Kiệt còn nhớ như in lúc ông ta đề nghị đánh đêm và đánh ngay tối nay, chúng tướng quân và cả Ngô Khảo Ký đều e ngại không thôi vì họ chưa luyện tập quy mô hành quân đêm bao giờ.
Biểu cảm đó không thể là giả được.
Nhưng một đội quân chưa bao giờ luyện tập hành quân đêm tại sao có thể nghiêm cẩn như lúc này.
Đầu Lý Thường Kiệt là toàn dấu hỏi to đùng.
Đến nỗi vì tinh thần quân sĩ Bố Chính không quá tự tin đánh đêm mà Lý Thường Kiệt còn phải nói “ Ta không quen đánh đêm thì địch càng không quen, ta có chuẩn bị mà tới ấy là đã chiếm thiên thời” nói đến đây đám quân tướng Bố Chính mới thở phào một hơi tự tin hơn mấy phần.
Nhưng nhìn đám quân sĩ đang nghiêm mật hành quân trong đêm Lý Thường Kiệt cảm giác mình bị cả Bố Chính lừa, cùng nhau đóng kịch lừa lão.
Cái này hơi quá đà rồi, khinh lão Lý ta quá thể.
Lý Thường Kiệt ánh mắt bất thiện quay qua Ngô Khảo Ký hỏi tiếp “ Tại sao không trả lời” ..
Tay lão run run chuẩn bị cho tên này một gõ nhưng phát hiện ra hắn đọi mũ sắt, gõ rồi hậu quả biết nhau liền.
Run run tay bỏ xuống.
Lý lão đầu từ khi đến Bố Chính lập thành thói quen gõ đầu trẻ, gõ đến nghiện.
Ngô Khảo Ký phát hiện ra hành động này của Lý Thường Kiệt hắn cũng theo bản năng giơ tay che đầu thì phát hiện mình đội mão sắt mà.
Vậy là Ký ta mới cười đểu dứ dứ cái đầu về bên phải.
Đại bá ngươi hung, ngươi thử gõ ta một phát?
Boong… Boong….
Vang vang vang…
Choáng… ù tai….
Hoa mắt…
Mẹ kiếp ngươi khinh thường lão là già.
Lão tay không bóp nát thân tre khi phụ thân ngươi còn nghịch bùn… Lý Thường Kiệt thu tay gương mặt thỏa mãn tủm tỉm cười mà thầm nghĩ.
Ngô Khảo Ký choáng, hắn bị gõ không đau nhưng mũ sắt là vang, rung , choáng ghê gớm.
Mẹ kiếp tay của lão già này bằng sắt… ôi… Ngô Khảo Ký than thở.
“ Cháu không biết… chỉ luyện tập bọn này ban đêm tập hợp bất ngờ theo còi lệnh , và luyện tập phòng thủ chiến ban đêm.
Chưa từng luyện dạ hành.” Ngô Khảo Ký méo mó ngoan ngoãn trả lời.
Hắn cảm giác thân thủ của vị Lão đầu này quá khủng bố, hắn chẳng bao giờ tránh được, cho nên tốt nhất ngoan điểm tránh nỗi khổ xác thịt.
Ngô Khảo Ký nào biết quân của hắn thiện dạ hành, nếu biết hắn đã tổ chức đánh từ lâu khỏi cần bàn bạc nhiều.
Thật ra Ngô Khảo Ký không biết, mọi thứ đều có nguyên do của nó.
Thứ nhất quân của hắn ăn sướng như vua, thịt cá không thiếu iot là đủ protein càng là không thiếu.
Thứ này ngăn cản bệnh quáng gà rất tốt.
Thứ hai nguyên nhân chính vì chính sách của Bố Chính gây nên.
Giờ hành chính bị chuyển thành giờ tối trong những tháng nóng bức, đừng nói quân đội mà cả cái Bố Chính này quên với việc sống đêm như mấy con cú đêm rồi.
Thêm vào nữa chế độ luyện tập quân ngũ của Bố Chính giống như quân đội hiện đại.
Ban đêm rảnh không có gì làm là hú còi lệnh bắt toàn đội dậy chạy một vòng chơi.
Cứ hành nhau đến vậy thì quan Bố Chính lạ với việc ban đêm hoạt động?
Quân triều đình luyện đánh đêm là luyện chủ động, cũng chẳng kéo dài gì, có chút kinh nghiệm là được.
Còn quân Bố Chính là sống như vậy thành bản năng, tuy họ không chính thức hành quân quy mô ban đêm nhưng đi đêm thành bản năng của họ.
Cho nên có thể nói, đây mới chính là thế mạnh vượt trội của quân Bố Chính mà do sự vô tình của Ngô Khảo Ký trong các chính sách mang lại.
Vô tình đến nỗi chủ tướng không biết, quân sĩ không biến Trùm cuối Bố Chính cũng không biết luôn là họ có thể đánh đêm rất tốt.
Đây là một đội ngũ kì hoa.
Tất nhiên trong này có quân Địa Lý Ma Linh lơ tơ mơ đánh đêm, một tháng qua chưa đủ để họ làm quen vọi việc, nhưng đèn bão, cùng các lão binh Bố Chính đã giúp đỡ họ không bị lạc đàn trong đêm.
Vậy ra Lý Thường Kiệt hỏi thì Ngô Khảo Ký cũng méo biết trả lời sao.
Mà không trả lời thì bị hiểu lầm là chơi lão cho nên ăn đập.
Số khổ.
“ Ngô Khảo Ký này… cái đèn bão này..” Lý Thường Kiệt lại có phần hơi khó xử..
Thứ này đuốc có thể so sánh? Đèn lồng có thể so sánh?
Đi giữa cánh đồng trống không, gió thổi vù vù nhưng nhìn xem, ngọn lửa trong đèn nhảy cũng không nhảy một tiếng.
Quan trọng là thứ quỷ này không gây tổn thương cho người dùng.
Nhìn thấy sao, đèn treo sát bên hông ngựa, đèn lại càng treo la liệt quanh lưng voi, thậm trí có thằng ôm đèn trong người mà không sợ ngọn lửa.
“ Thứ này đắt..” Ngô Khảo Ký dễ tính chứ không dễ dãi, chế đèn không phải dễ, thợi gò đồng của hắn không có nhiều.
chế thứ này bằng thép thì không có thời gian, thợ rèn thép còn phải bận vũ khí khí tài sau đó là các máy móc liên quan phát triển.
Tay lão già run run lẩy bẩy.
“ Ấy ấy… thứ này Đại bá cho thợ đồng tự chế tạo, ta cho mẫu, còn lồng đèn thủy tinh ta cấp.
Ta cấp… Lão… à đại bá buông tay xuống trước…” Ngô Khảo Ký giật mình.
Hắn cảm thấy mình giống cây ATM cực kỳ độ, ai đến Bố Chính cũng phải rút của hắn một chút mới yên.
Lý Từ Huy có quỹ riêng Ngô Khảo Ký biết, ba thằng em kết nghĩa thi nhau bò rút, hung ác hơn thả ta ngoài ba con thị nở làm dâu nhà người ta.
Chưa thấy mang gì về cho nhà mẹ đẻ là Bố Chính, đám dâu này còn quay về nhà mẹ đẻ rút tiền tợn hơn con rể… Má nó không thể nhịn nhục.
Nhưng lần này Trùm cuối Đại Việt đến đây, tốc độ rút tiền bằng hết cả đống kia cộng lại.
Ít nhất tên nghĩa đệ còn là nợ tiền trả dần, còn vị Trùm cuối này chưa thấy bao giờ mở miệng ra nói đến hai chữ ngân lượng…
Ngô Khảo Ký phiền lòng vô cùng.
“ Khá tốt … lão phu xem trọng ngươi… làm thân nam nhi phải thoáng… đừng như cháu dâu..” Lý Thường Kiệt nhoẻn miệng cười thúc ngựa đi lê một vài bước.
“ Lý Từ Huy nàng làm gì.?” Ngô Khảo Ký ý thức được việc có gì khuất tất.
“ Không có gì, nàng bán lượng bạc một bộ Ba Lý Xa cho ta a..” Lý Thường Kiệt hững hờ đáp.
“…” Ngô Khảo Ký câm nín… Lý do hắn đã hiểu.
Vợ làm liều chồng chịu trận.
Trách ai bây giờ đây.
Binh chia ngã, Ngô Khảo Ký tách ra hắn dẫn đi ngàn quân trong đó có lão sương binh Bố Chính và tên da trắng nô lệ binh.
Khồng có cách nào khác chỉ có Ngô Khảo Ký mới có thể lãnh đạo đám quân này, ngôn ngữ không thông a.
Đạo quân thứ hai tinh nhuệ Kỵ Binh cùng chiến tượng tượng thồ hàng vòng về hướng Đông Bắc do Ngô Văn Võ cầm đầu.
Trung quân và cũng là đám nhổn nhổn nhiều binh chủng, nhiều chủng tộc hợp lạ tới vạn quân thẳng tiến Đặng Gia thành do trùm cuối Lý Thường Kiệt lãnh đạo.
………….
Đánh đêm trên bộ là một thứ gì đó rất xa lạ với người Đông Nam Á.
Tất nhiên là đang nói đến những cuộc tấn công quy mô.
Nói thật tại Đông Nam Á đánh ban đêm thường là đánh trên sông.
Lý do? Sông nó chỉ có một đường đó thôi, nhảy trái nhảy phải thoát không nổi.
Còn đánh đêm trên bộ tỉ lệ đi nhầm đường con mẹ nó cao vô cùng.
Trong lịch sử có chuyện rõ ràng dẫn quân đến thành A để tấn công, đi mãi đi mãi không có tới nơi, đến sáng phát hiện đã đến thành B cách km.
Chuyện này là bình thường khi thời này chẳng có hệ thống đường quốc lộ hoàn chỉnh, không có đèn đường, không có GPRS.
Thường thì đánh đêm sẽ dựa vào các mốc địa giới như con sông, đi men theo sông nếu là đường bộ nếu không thì thủy chiến cho nó nhanh.
Đường sông khó lạc, à hà dĩ nhiên là đường sông ở chỗ nào đơn giản thôi, cỡ Chân Lạp lúc này mà đánh đường sông cũng lạc há mồm.
Cho nên không thể ai nghĩ quân Bố Chính đánh đường bộ ban đêm, vì tiểu binhg nguyên là một nơi trống hốc trống hoác không hề có cái gì để làm mốc.
Núi không có, đồi đất không sông càng là không có, mương rạch nhỏ thì hình bàn cờ cái nào cũng giống cái nào.
Thám báo đi quá km khỏi trụ sở trong trời đêm còn bò về không được chứ đừng nói là hành quân chuẩn xác đến vị trí cần.
Nhưng điều không tưởng ấy tại Bố Chính lại đang diễn ra, ba nhánh quân của họ âm thầm trong đêm gần như chính xác mò tới được vị trí cần mò mẫm.
Đơn giản vì có la bàn và lân quang.
Từ giờ sáng từ khi vạch ra kế hoạch đánh đêm thì các phương pháp hành quân đã được bàn bạc.
Vấn đề định hướng đi sao cho chuẩn xác trên cánh đồng trống mênh mông là một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Noai này các làng mạc bị phá tan hoang và không có bất kỳ mốc nào làm định hướng.
Nên nhớ chỉ cần đi lệch -km thì có thể đi tuốt đến tận Địa Lý khu vực luôn mà đừng nghĩ tới việc đánh thành trì cho mệt mỏi.
Phương án của Lý Thường Kiệt đưa ra đó chính là dùng thám báo dải ra và cắm chốt làm hoa tiêu.
Nhưng phương án này vẫn có xác xuất lướn đó chính là thám báo bị tiêu diệt hoặc chính thám báo bị lạc.
Nếu tung quá nhiều thám báo thì sẽ chẳng khác nào nói… E chú Chiêm tối nay chú ngủ Anh qua hấp Vợ chú.
Phương án Ngô Khảo Ký đưa ra còn triệt để hơn nhiều, đó chính là dùng photpho đánh dấu kết hợp cùng số lượng nhỏ thám báo đồn trú tạo nên song trọng đảm bảo.
Thêm vào đó là la ban định hướng.
Trừ khi tướng dẫn quân không quá ngu thì sẽ không lạc.
Mà Lý Thường Kiệt chắc chắn thông minh hơn Ngô Khảo Ký mà Ngô Khảo Ký tự nhận mình thông minh cho nên hai đạo này lạc không được.
Đạo thứ do Ngô Văn Võ chỉ huy thằng này không biết có ngu hay không nhưng hắn đánh là đánh trại người Anak Đê bên núi Am, chỉ chạy dọc núi Am là tới, có ngu vẫn có thể chính xác tới được.
Trung quân Bố Chính có tới vạn quân,dây là vạn quân chủ lực, cùng với voi chiến voi thồ, Thực sự là hùng vĩ mênh mông mà tiến lên trong đêm.
Các thám báo ban ngày đã đánh dấu lân quang, ban đêm họ dựa vào la bàn lân quang để có thể dẫn đường cho quân đội.
Nói thật họ không thể hiểu được nước tiểu của cả vạn người cùng vạn gia súc lại có thể nấu ra cái thứ bột có thể phát sáng trong đêm, thật kì quái với ánh sáng xanh lơ ma mị vô cùng…
Như định vị GPRS các đội quân của Bố Chính lần lượt tiếp cận mục tiêu trong vòng km thì mới bị phát hiện.
Cá biệt đạo quân của Ngô Văn Võ nấp ngay cạnh doanh trại người Anak Đê mà chẳng có chút nào đám này hay biết.
…………………………
Đặng gia thành, Harivarman IV vua xứ Chiêm đang ôm ấp hai người mĩ nữ trần trụi êm đệp giấc nồng thì bị đánh thức bởi những âm thanh ầm ĩ.
Hăn hơi cau mày khó chịu mà trở mình..
“ Bệ hạ không hay….
Không hay… quân Đại Việt tập kích.
Số lượng rất đông đã gần tới chân thành trì…”
Harivarman IV bật dậy như một chiếc lò xo, hắn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Gương mặt hắn hết sức bất ngờ nhưng không hoảng loạn, càng trong tình cảnh nguy cấp sự điềm tĩnh của hắn lại càng bộc lộ rõ ràng.
Vua của Chiêm, một kẻ dẫm lên máu, đập tan loạn lạc mười mấy tộc Chiêm để lên ngôi không phải bình thường người.
“ Quân địch có bao nhiêu?” Harivarman IV to giọng quát lớn, hắn quát lên vừa để trấn tỉnh bản thân vừa để trấn an quân tướng xung quanh lúc này đã tụ tập đầy nơi này.
“ Bẩm bệ hạ, quân địch không rõ số lượng vì họ không dùng đuốc để thắp sáng.
Nhưng chiến tượng có lẽ có cả trăm, quân đội thì rất đông, tiếng bước chân vang vọng cả dặm.” một tên thám báo tinh nhệ lên tiếng.
“ Kro-bây ngươi ngay lập tức dẫn thiên tử quân quân trấn áp lũ Sanock ngay lập tức ai còn mang vũ khí giết không tha.
Sau khi trấn áp quân Sanock thì dẫn quân canh chặt cửa thành Nam chờ Trẫm ở đó không có lệnh từ chính Trẫm không được di chuyển”
“ Cô-krơ ngươi dẫn ngàn binh trấn áp lũ tù binh mà người Bố Chính thả về…”
“ Som- Bô ngay lập tức thông báo cho trại Voi đưa Tượng Binh đến ứng cứu..”
“Mon Nandash ngay lập tức tập hợp binh mã ra thành ứng chiến, để chiến tượng xông lên tước phá đội hình địch, chiến tượng chết không sao.
Cần nhất là gây loạn cho chúng trong đêm tối.
Chỉ cần chúng loạn thì không còn ngu cơ nhiều..”
“ Thom, thông báo cho tượng nguồn sông Cổn hành động sớm … thả thuyền đánh về trung tâm Bố Chính.”
“ Bô Pha thông điểm hỏa báo cho thủy quân ngoài khơi, sớm tấn công vào bãi biển Chính Hòa- Tòng Chất “
Đúng lúc này bên ngoài xông vào một tiểu tướng máu me be bét toàn thân.
“ Bẩm bệ hạ không xong, quân Sanock làm loạn đã chiếm cổng thành phía Đông..”
“ &T(Y)Y^^&%” Harivarman IV văng một loạt tiếng chửi bậy tiến Khmer- Chăm.
“ Kro-bây ngay lập tức đưa quân đi trấn áp đám này, giết được thì giết không giết được thì đẩy chúng ra ngoài thành Đông.
Toàn quân theo ta ứng chiến thành Bắc….” Harivarman IV hét lớn, chúng tướng sĩ Chiêm quân ầm ầm dạ vang rồi bám theo..
“Chênh-No ngươi chuẩn bị một nhánh quân ở cổng thành Tây chuẩn bị đón Trẫm chạy bất kỳ lúc nào” Harivarman IV thì thầm vào tai một thân vệ.
Chênh-No ngạc nhiên đến kinh người, nhìn dáng vẻ hùng hổ của bệ hạ như quyết một trận thư hùng không ngờ lại là chạy….
Nhưng hắn thân là người trung thành thân vệ , việc của hắn là chấp hành mệnh lệnh mà không phải là thắc mắc.
Không thể không nói vị này “Chiêm Hoàng” là một người lãnh tỉnh máu lạnh, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhưng ông ta vẫn bình tĩnh không loạn.
Người này không thua bất kì danh tướng Hoa hay Việt nào.
Hắn kế hoạch bị vỡ tan tanh nhưng hắn cũng trong giây lát điều quân bật lại tanh tách… không hiểu hắn sẽ bật như thế nào trong hoàn cảnh nàu?.