Ngô Khảo Ký lật đật leo xuống được tường thành tụ tập kỵ binh vội vàng phóng nhanh về phía Bố Chính.
Nhưng hắn đi không bao lâu thì trước mặt bùi mù một toán nhỏ kỵ binh ngược chiều xuất hệt…
“ Xuy Xuy…” Ngô Khảo Ký kìm cương ngựa, đám kỵ sĩ theo sau tăm tắm mà hạ tốc chiến mã.
Toàn là những tinh anh kỵ sĩ cận vệ cho nên động tác đồng loạt nhất trí.
Chẳng bao lâu đám kỵ mã trước mặt cũng lao tới, nhìn một màu quang minh khải giáp không cần hỏi cũng biết đây là nhánh quân người của vị Lý Thường Kiệt kia.
Quang Minh Khải giáp lúc này ở Bố Chính đã không ai dùng cả rồi.
Đám kỵ binh kia cũng như phát hiện ra người của Ngô Khảo Ký mà thả chậm tốc độ.
Người trên ngựa, thân cao ngất lưng thẳng nhu trường thương, khôi giáp lấp lóe lại chẳng thể lấn át được vẻ oai phong của lão.
Người này là đỉnh cấp giá trị nhan sắc của nam nhân nhà họ Ngô.
Lý Thường Kiệt.
Ngô Khảo Ký không thể lẫn đi đâu được, hắn tuy ít gặp vị bá bá nay nhưng nếu nói nhận không ra thì không thể nào.
Giá trị nhan nhà họ Ngô rất lạ, nhìn qua sẽ phát hiện được ngay.
Ngô Khảo Ký vội vàng nhảy xuống ngựa chắp tay vái dài…
“ Đại bá đi đường vất vả..”
“Hừm”
Người đàn ông trung niên mặt như quan ngọc nhưng lạnh lùng vô cùng hừ lạnh..
“ Cái quái gì đây, hạ mã uy? Có cần thiết phải làm vậy? Ai không biết lão nhân gia ngài là quyền thần đứng đầu một quốc, còn nhất thiết phải hạ mã uy tiểu tốt như ta” Ngô Khảo Ký hung hăng thầm nghĩ trong lòng.
“ Ngươi nhưng mà là Khảo Ký đi?” Lý Thường Kiệt giọng không mấy vui vẻ cất lên.
“ Vâng , cháu là….” Ngô Khảo Ký vẫn khom người… xem ra vị danh nhân này rất khó gần.
Lý Thường Kiệt giơ roi chỉ về phía Ngô Khảo Ký.
“ Nếu không phải thủ hạ của ngươi ở đây, sợ ngươi mất đi mặt mũi, lão phu đã quất ngươi vài roi… thứ gì không biết”
“….” Ngô Khảo Ký im lặng.
Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Cớ gì quất roi ta? Ta đắc tội lão? Đây chính là cả loạt câu hỏi trong đầy Ngô Khảo Ký lúc này.
Lạ đời mới gặp mặt đã đòi đánh người.
Lời lão cũng thốt ra rồi, thủ hạ cũng nghe thấy cả, nói đánh hay không đánh đều đã mất mặt rôi… Ngô Khảo Ký cười khổ.
………………………
giờ sáng nghị sự quân cơ phòng Đồ Chiêm Quan.
Quân tướng quan trọng của Bố Chính đã có mặt đầy đủ.
Ngày hôm nay phá lệ mọi người khép nép, rém rút vô cùng.
Không thấy Trùm cuối Bố Chính còn phải lom khom đứng hầu sao? Đám quân tướng ngồi ghế mà nóng mông, họ ngồi, chủ tử đứng.
Cái này làm sao cho phải.
Chùm cuối Bố Chính đứng vì phải hầu Chùm cuối Đại Việt , thằng nào to hơn biết ngay.
“ Các ngươi đám quân tướng này chỉ biết a dua nịnh nọt chủ tử… hắn làm bậy các ngươi không khuyên can lại còn vào hùa….
Tội các ngươi đáng chết…” Lý Thường Kiệt phá lệ tức giận, mày kiếm dựng ngược vỗ bàn mà quát.
Cả đám quân tướng run như cầy sấy không dám ho he một tiếng, nhưng họ có bất mãn trong lòng.
Họ làm gì a dua nịnh nọt, họ cũng cống hiến cũng có lúc phản đối chủ tử.
Và Chủ tử của họ là người biết lắng nghe và điều chỉnh.
Không khí ở Bố Chính đó là học tập bổ xung tôn trọng lẫn nhau… vị Lý Thái Úy này có vẻ… hơi… lấy thế quan lớn đè người.
“ Đại bá…” Ngô Khảo Ký cũng nhịn không nổi mà muốn lên tiếng.
“ Im miệng… chưa cho ngươi nói chớ mở miệng..” Lý Thường Kiệt nghiêm khắc.
Câu này Ngô Khảo Ký nghe quen quen, là câu hắn hay nói cho Ngô Khảo Tước không ngờ có một ngày hắn cũng được nghe rõ.
“ Các ngươi bố trí binh lực nghĩ là vạn vô thất thất? Ta có ít nhất cách có thể chọc phá phòng tuyến của các ngươi…” Lý Thường Kiệt nói không phải dọa nạt, ông ta bắt đầu giải trình một số kế hoạch có khả năng phá vỡ hệ thống phòng ngự của Bố Chính .
Ngô Khảo Ký càng nghe càng tái mặt.
Tất nhiên Lý Thường Kiệt dựa theo trang bị thường mà ông ta biết về Bố Chính để tổ chức những cộc tấn công giả định này.
Và quân của ông ta dùng là quân Đại Việt chứ không phải quân Chiêm.
Nhưng nếu thực sự quan Chiêm có thể nhìn ra những cách này thì Ngô Khảo Ký chỉ có thể dùng số lượng lớn lựu đạn để đẩy lui họ.
Lựu đạn là thứ hắn chưa dùng lần nào trong cuộc chiến này và cũng là thứ Lý Thường Kiệt chưa nhắc đến.
Nhưng vấn đề là nếu lúc địch tấn công là trời mưa thì lựu đạn cũng không dùng được, do đó yếu tố dựa vào lựu đạn để làm con át chủ bài cực kì hên xui.
Thứ đến đó chính là có đẩy lui được quân địch thì tổn thất của Bố Chính cũng nặng nề vô cùng tận.
Điểm yếu của Bố Chính được Lý Thường Kiệt trong giây lát phơi bày tất cả.
Thứ nhất các binh chủng được trang bị tôt nhưng quá tạp, quá nhiều loại binh chủng với các các sử dụng khác nhau nhưng lại chưa hề có một sự gắn kết hay có một phương án phối hợi cụ thể trong chiến trận.
Đó chính là thiếu về mặt chiến thuật.
Do đó Bố Chính có thể đánh những trận chiến quy mô nhỏ với sự hiệp đồng của đến binh chủng thì có thể điều khiển tốt.
Nhưng nếu là tổng lực chiến đấu thì việc điều phối nhiều binh chủng với chức năng chuyên biệt này sẽ gặp vấn đề ngay lập tức với hàng sĩ quan non trẻ chưa kinh nghiệm này.
Điểm yếu thứ hai là về mặt chiến lược.
Quân Bố Chính có đên vạn nhưng vì sự cầu toàn muốn phòng thủ mọi mặt cho nên như một nắm cát rời rạc, Nếu vạn binh này tụ tập thì vạn binh của Chiêm Thành cũng không dám quá sức manh động.
Nhưng vì vạn binh này chia lung tung các nơi phòng thủ cho nên quân Chiêm hoàn toàn có thể dồn lực đục thủng một chỗ và bất kỳ chỗ nào bị đục thủng đều là cực nguy hại.
Sở dĩ quân Chiêm chưa vội tấ công cũng vì sự may mắn của Bố Chính khi họ chiến thắng hai trận khiến quân Chiêm mất đi số lượng lớn lực lượng nòng cốt và cần bổ xung.
Nếu để cho Lý Thường Kiệt chỉ huy quân Chiêm thì e rằng Bố Chính đã không có cơ hội thở dốc.
Nghe đến đây Ngô Khảo Ký tái mét mặt mũi, chúng tướng càng là xấu hổ cúi đầu.
“ Thêm một điểm nữa, khi ngươi gửi cho ra hay đã khống chế ngàn tù binh của Chiêm.
Ta đã nghĩ ngươi cái thằng nhóc này sẽ nhanh chóng chung kết chiến sự.
Không ngờ ngươi kéo dây kéo dưa đến lúc này…”
“ Ngươi nghĩ người ngày ngày hút hít thứ kia có thể qua mắt được tất cả Chiêm Quân sĩ quan lãnh đạo?”
“ Ngươi nghĩ rằng người này không ai có thể cạy miệng, chỉ cần bắt vài tên yếu bóng vía tra tân một hồi sẽ rõ mọi chuyện…”
“ Cho nên đám quân sanock và thường binh bị ngươi khống chế chắc chắn đã lộ từ lâu…”
“Ngươi cái thằng ngốc này… Ngô gia binh pháp đọc để vứt xó… Cái gì là binh quý thần tốc ngươi có hiểu..”
Nói đến đây Lý Thường Kiệt không kiềm chế được tức giận mà gõ mạnh lên đầu Ngô Khảo Ký.
“ Ai ui… đại bá nhẹ tay điểm?” Ngô Khảo Ký la lên , nhưng hắn cũng thầm kêu may mắn, con mẹ nó lại khinh thường trí tuệ cổ nhân..
Đánh chết cái nết không chừa…
“ Đại bá … nhưng đám sanock ngày ngày vẫn được sử dụng trên cánh đồng tiểu bình nguyên giao chiến cùng thám báo của chúng ta..
từ đây thám báo vừa nhận được tình báo của địch vừa cung cấp thuốc phiện cho tấm sanock kia…” Ngô Khảo Ký thắc mắc, cũng là câu hỏi chung của chúng tướng.
“ Đám Sanock này một là đã bị Chiêm Thành phát hiện và khống chế , hai là chúng sử dụng quân Sanock này làm chướng nhãn pháp lừa thông tin các ngươi mà thôi.
Ta tin tưởng trước khi hành động thì đám binh Sanock này sẽ bị khống chế lại ngay lập tức..
hoặc giả họ đã bị khống chế rồi…” Lý Thường Kiệt âm trầm tiếc nuối.
Một cơ hội tốt như vậy đáng lẽ có thể tận dụng triệt để lại vì thói cầu toàn của Ngô Khảo Ký đánh mất thời cơ.
“ Ta…” Ngô Khảo Ký xanh lòng hối hận.
“ Đáng lẽ ra ngay ngày đầu ngay hai khi quân sanock về tới doanh Chiêm thì phải tổ chức ngay quân biến, và Bố Chính tập trung hết lực lượng đánh thốc vào phá tan chủ lực địch… đó mới là chính pháp.
Binh quý thần tốc.
Như cách các ngươi làm, càng để lâu càng dễ bị lộ…haizzz” Lý Thường Kiệt than ngắn.
Ông ta quá tiếc nuối cơ hội này.
Cuối cùng thì công việc vẫn đến tay vị lão thành quân sự.
Bố Chính quyền chỉ huy rơi vào tay Lý Thường Kiệt và ông ta tiến hành bố trí lại toàn bộ binh lực.
Chỗ cần bỏ thì bỏ , chỗ cần tụ thì tụ.
Thoáng chốc một loạt quân lệnh ào ào truyền đi các nơi.
Hai kế hoạch được vạch ra.
Kế hoạc tương kế tựu kế vờ như không biết dụ địch xâm nhập tiêu diệt bộ phận.
Ở kế hoạch này ánh mắt cay độc của Lý Thường Kiệt đã nhìn thấu quân Chiêm sẽ tập trung nơi nào và có thừa khả năng đánh họ một đòn đau.
Nhưng kê hoạch này có tệ đoan đó chính là miếng mồi thơm ngon nhất mà Bố Chính dày công chuẩn bị thịt sẽ bay mất.
Ngô Khảo Ký rất không cam lòng
Phương án thứ hai đó chính là Kỳ mưu, binh đi nước hiểm, “ Loạn bổng đả uyên ương” đánh không theo chương pháp khiến cho bố trí quân địch cũng không dùng được, kế hoạch quân ta cũng không dùng đến mà là dùng kỳ binh đạt mục đích ăn miếng mồi ngon.
Nhưng cách này khá mạo hiểm.
Nhưng Ngô Khảo Ký khăng khăng muốn dùng cách này và muốn Lý Thường Kiệt lãnh đạo giúp hắn để đạt mục đích.
Ngay trong buổi sáng Ngô Khảo Ký bị đuổi về Bố Chính lo công việc chuẩn bị.
Còn về Lý Thường Kiệt bắt đầu tụ binh chuẩn bị loạn bổng đả uyên ương.
Ngồi trên lâu thành Đồ Chiêm Quan Lý Thường Kiệt vừa ăn bánh , uống trà vừa tấm tắc rung đùi nói..
“ Đứa cháu này quả thật rất biết thưởng thức a… trà ngon, bánh ngon… Thiên Lý Nhãn rất tuyệt… Lý Trung, nhớ đấy đánh xong Chiêm gỡ mấy thứ này lắm lên chiến hạm cho Lão phu… Thứ này rất tuyệt a..” Lý Thường Kiệt rung đùi đắc ý sung sướng ngồi trên đầu thành thưởng thức bánh trà, cùng ngắm nhìn các thám báo chiến đấu phía dưới tiểu bình nguyên.
Đám quân tướng Bố Chính đi theo hầu im phăng phắc không dám ý kiến gì.
Cuối cùng vị này vẫn là tể tướng đương triều, lại là bác ruột của Trùm Cuối Bố Chính.
Người ta là ông Trùm trong các thể loại Trùm cho nên người ta có quyền.
Cơ mà vị này lão gia có hơi… tự nhiên quá nha.
Đầu buổi tới giờ thấy gì tốt cũng không chút e ngại đánh dấu cho thủ hạ chuẩn bị hốt đi.
Đây là món thứ rồi.
Tên thân vệ của Lý Thường Kiệt tên lý Trung cũng khôn hàm hồ chút nào dạ vang một tiếng khiến quân tướng Bố Chính giật mình đánh thót.
Nói đến Thiên Lý Nhãn của Lý Thường Kiệt nói chính là chiếc Kính viễn vọng cự đại được đặt trên lầu cao của Đồ Chiêm Quan.
Thực tế thì chế thứ này dễ hơn nhiều chế ống nhòm cầm tay nho nhỏ.
Đơn giản vì thấu kính càng lớn thì việc ảnh hưởng của các gợn sóng thủy tinh đúc càng giảm nhiều.
Do đó chất lượng hình ảnh cao lên mà không sợ lắm méo hình.
Nhưng thứ này vì dùng thấu kính lớn cho nên khá cồng kềnh, vác tay là không thể, chỉ có thể đặt cố định có giá đỡ mà thôi.
Nhưng đại Thiên Lý Nhãn quả thực tầm xa và độ phóng đại tốt hơn nhiều ống nhòm cầm tay tiểu thiên lý nhãn.
Cho nên đây chính là đại sát khí có thể nhìn lờ mờ thành Đặng Gia cách xa hơn km.
“ Lý Trung, thay chiến giáp của Bố Chính, sau đó xuống dưới một vòng bắt hết thám báo bên quân Chiêm về, không kể là sanock binh hay thân vệ của vua Chiêm, không bắt được thì giết…” Lý Thường Kiệt ra lệnh cho đám thân binh người của mình.
Quân tướng Bố Chính giật mình, vị này Thái Úy nói việc bắt giết thám báo quân địch như lấy đồ trong túi vậy? Không phải quá khinh thường quân địch chứ.
Sanock binh không phải nói vì họ chính là mấy người nghiện bị Bố Chính khống chế, nhưng thân vệ của Vua Chiêm hàng thật giá thật chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ… đâu có đơn giản mà nói giết là giết bắt là bắt.
thiết kỵ ầm ầm xuất quan, cổng quan chưa bao giờ đóng.
Một trăm người này than mang hai lớp giáp lưới lưng đeo đoản cung sừng trâu cứng cáp, thân khoác chiến bào hoa gấm, người nào người đó lãnh khốc vô cung xông vào bình nguyên.
Họ thực tế đúng như Lý Thường Kiệt nhẹ nhàng nói vậy, như hổ vào bầy dê, như sư tử vồ hưu nai.
Kể bị họ nhắm đến, chạy không thoát.
Nếu Ngô Khảo Ký có mặt ở đây hắn sẽ hỏi..” Đại bá ngươi đem người thảo nguyên phương bắc bắt về làm thân binh?”
Đúng vậy, chúng tướng Bố Chính dùng ống nhòm tư nhân quan sát tình hình mà tái mặt.
Thân binh của Lý Thường Kiệt và đám người phía dưới không cùng đẳng cấp, chênh lệch quá xa.
Họ phi ngựa cực điêu luyện với độ ăn ý nhấp nhô theo chiến mã không hề chệch một nhịp giảm tải trọng cho chiến mã.
Họ cưỡi ngựa một bên né cung tên, họ điều khiển chiến mã chỉ bằng hai chân và thỏa sức dùng cung tên sát hại đối phương.
Các nhát bắn của họ có độ chính xác vô cùng cao và tiệm cận trình độ các chiến binh Nữ Chân, Khiết Đan hay Mông cổ.
Cung tên một khi thành thục cực đáng sợ vì tốc độ bắn nhanh vô cùng mà nỏ không thể so sánh.
Thứ đến trình độ kỵ mã siêu đẳng đã khiến cho đám thân binh của Lý Thường Kiệt trở hành chân chính bs chủ tiểu bình nguyên.
Đẳng cấp quá chênh lệch, đây chính là điểm mà các quân tướng Bố Chính nhận thấy.
người này võ nghệ, cung mã quá sức cao..
Lý Thường Kiệt gật gù ưng ý.
Nói đùa cả Ngô Gia, không cả Đại Việt tinh túy nam nhân mới chọn được chừng ấy người mười mấy năm đào tạo nam chinh bắc chiến bao trận.
Nếu không so bì lại được đám thám báo hỉ mũi chưa sách của Bố Chính thì Lý Thường Kiệt ông ta cũng không có mặt mũi trở lại đây.
“ Bẩm Thái Úy, bắt được giết , chạy thóa … Giáp này quả thực quá tốt.
không hề cản trở hành động như Quang Minh Khải , nhưng sức phòng ngự tốt hơn.
Tuy không đẹp mắt nhưng thực dụng vô cùng… Xin Thái Úy sau trận chiến thì thu lại một ít mang về…” Lý Trung sau một hồi tung hoành chiến địa thì quay về cúi người mà thưa.
Chúng tướng Bố Chính tái mặt… lai nữa, lại bóc lột, hết chủ lại đến tớ nhà các người….
Chưa kịp định thần thì Lý Thường Kiệt trầm ngâm… “ Vậy đi, không cần nhiều, mang ngàn đến ngàn bộ về Ngô gia đủ rồi, cháu ta có thứ này không dễ, làm người tướng ăn không nên quá xấu..”
“ Thái úy anh minh” Lý Trung thưa lớn.
“ Hít hà..”
Đám quân tướng Bố Chính chỉ biết hít hà thở dốc… - ngàn, tướng ăn không quá xấu.
Vậy nếu tướng ăn xấu chắc là đóng gói bê cả Bố Chính đi luôn?.