Đặng Gia thành.
Ba anh em nhà Harivarman IV ngồi trầm ngâm suy nghĩ về sách lược đánh Bố Chính.
Họ đã tốn rấ nhiều công sức để lên kế hoạch tổng thể và không thể để bất kỳ một xơ sót nào ảnh hưởng tới nó cả…
“Chế Bì La Ma công việc lấp bãi lầy đã tới đâu rồi?” Harivarman IV quay qua hỏi Chế Bì La Ma tên này sau một tháng bị xử phạt đã quay lại tiền tuyến với nhiệm vụ trú đóng ở Núi Am và thực hiện lấp bãi lầy phía mé biển dài km rộng , km để quân Chiêm có thể thông qua.
“Thưa bệ hạ, chỉ còn tầm bước cuối cùng là tiếp cận tiểu thành trì của quân Việt, nhưng tiến bước rất khó khăn, Tiểu thành của chúng đã xây dựng xong và luôn có cung thủ từ trên cao bắn tên xuống.
Hàng ngày chúng ta thiệt hại rất nhiều công nhân..” Chế Bì La Ma méo mó trả lời.
“ Không có gì, tiếp tục bắt phu phen xung quanh vùng Địa Lý Ma Linh bù vào…” Harivarman IV không coi đây là vấn đề.
Thì ra quân lực bọn này mở rộng, dân phu tăng nhiều chính là tai chỗ bắt lính, Người Chiêm tại Địa Lý Ma Linh, lúc này vừa trái qua hạn hán, vừa bị cướp lương, và cuối cùng là đi lính, đi làm phu.
Họ đâu còn lựa chọn, ít nhất làm phu đi lính còn có miếng ăn.
Nhưng những người trẻ tuổi có sức lực mới được chọn, người già trẻ nhỏ coi như là xác định số phận.
“ Đại ca có nhất thiết phải đầu tư thêm người chết ở bãi lầy? cuối cùng nó cũng chỉ là nghi binh kế sách…” Chê Cảo em trai thứ ba của Harivarman IV lúc này đang thống lãnh thủy binh lên tiếng.
“ Thật giả giả thật không thể phân định, đừng nghĩ nơi đó là hỏa mù kế, thực sự nếu thuận lợi thì nơi đó cũng là chỗ rất tốt để đột phá vào Bố Chính…” Harivarman IV cười nói.
“ Đại ca nói phải , nhưng chúng ta phân binh như vậy không phải là cách, dù sau Bố Chính cũng có gần vạn binh mã..” Chế Bì La Ma lên tiếng.
Harivarman IV giơ tay ngăn lại.
“ Thông tin đó là sai lầm, ta tin chắc tên tù binh kia không bị mua chuộc thì cũng bị chướng nhãn pháp, tin tức từ chỗ khia đưa lại, Bố Chính tổng số dân vạn, người đi lính cũng chỉ có - ngàn không thể nhiều hơn.
Cho dù lúc này đúng là bọn hắn huy động toàn dân giai binh cũng chỉ vạn mà thôi”
“Tin tức từ chỗ đó tin được?” Chể Cảo hỏi.
“ Đáng tin, vả lại ta đã gặp thành chủ Bố Chính, kẻ này kiêu căng ngạo mạn coi thường quần hùng thiên hạ, không ít người muốn nhìn thấy hắn ngã a..”
“ Đại ca đội thủy binh của Lý Thường Kiệt ?”
“Bọn hắn đang ở Diễn Châu án binh bất động, tưởng rằng ta không nhìn thấy? Tên này chưng được vạn binh chiến thuyền muốn thừa cơ chúng ta chú ý vào Bố Chính để làm một mẻ lớn.
Vừa hay ta cũng có quà gặp mặt cho hắn….” Harivarman IV đầy tự tin tuyên bố.
Không thể tưởng tượng nổi dường như Harivarman IV có thể biết rõ mọi thông tin và động tĩnh của người Việt.
Nếu vậy thì còn đánh nhau nỗi gì?
“ Mấy tên Sanock binh như thế nào rồi?” Harivarman IV lại hỏi.
“ Đệ đa kiểm tra qua, thân thể đúng là không có tổn thương, thể lực tốt, nhưng tinh thần hơi ảm đạm” Chế Bì La Ma có phần hơi xấu hổ thưa, việc này hậu quả cuối cùng là hắn gây ra.
“ Không ảm đạm mới là lạ lùng, thua một cách biệt khuất, bị bắt làm tù binh, những chiến sĩ trân chính ai chịu cho đặng? Các ngươi tranh thủ động viên tinh thần bọn hắn, đó là tinh nhuệ nhất của chúng ta và rất quan trọng trong kế hoạch này.
“ Dạ” Hai tên đệ đệ dạ vang..
Cùng lúc này nơi đại bản doanh của quân Bố Chính tại Đồ Chiêm Quan một hàng nam tử Đại Việt nhung nhúc xếp hàng ngay ngắn.
Đây là những tù binh người Việt đã được trao trả hôm nay.
Bọn họ đứng đây để chờ vị thành chủ Bố Chính trong truyền thuyết.
Họ chờ đợi để biết được quyết định cho số phận của mình.
Vị này là họ Ngô, mà những binh sĩ này là thuộc vùng đất của Dương gia , Lê gia… nhà của vợ con gia đình của bọn họ vẫn ở Dương- Lê hai nhà.
Chính xác Ngô Khảo Ký cứu bọn họ thì mạng của bọn họ đã thuộc và Ngô gia, nhưng bọn họ rất khó nghĩ, vì vợ con, bố mẹ vẫn còn đó.
Lòng báo ơn là bọn họ có, nhưng báo hiếu bọn họ cũng cần.
Một bên là nghĩa một bên là tình.
Nan giải lựa chọn.
“ Trật tự, Trật tự… Châu mục tới….”
“ Hành lễ…”
Sĩ quan hét lớn, dưới ánh trời đêm dưới ánh đuốc lập lòe, cả vạn người đồng hành làm quân lễ….
Khung cảnh tráng lệ vô ngần.
Ngô Khảo Ký giơ tay ra hiệu để bọn lính tráng nghỉ ngơi…
“Các binh sĩ Ma Linh, Địa Lý… lời đầu tiên ta chúc mừng các ngươi đã quay về được với tổ quốc, gia đình, vợ con, bố mẹ….
Chúc mừng các ngươi..” Ngô Khảo Ký cười cười hét lớn…
“ Cảm ơn đại nhân, nếu không có đại nhân nhân đức chúng tôi đã không về được..”
“ Cảm ơn đại nhân….”
“ Đội ơ đại nhân….”
“ Đại nhân vạn tuế….”
Ngô Khảo Ký lại giơ tay để đám binh sĩ này yên lặng..
“ Các binh sĩ Ma Linh, Địa Lý… các ngươi thua trận bị bắt làm tù binh… nhưng các ngươi không cần xấu hổ, đó một phần không phải lỗi của các ngươi… bên cạch đó các ngươi hoàn toàn có thể rửa tan mối xỉ nhục này… Các ngươi có dám cùng bản quan chém tận giết tuyệt lũ giặc bên ngoài quan?” Ngô Khảo Ký lại tiếp tục hét lớn hỏi.
“ Dám..
chúng tôi dám, chém chết chúng… em trai của tôi đã…” một lính hai mắt đỏ hồng..
“ Không phải hai tên khốn kia chỉ huy ngu ngốc chúng ta đâu có thể thua…….
Chém hết giặc trả thù cho đồng đội đã hi sinh…”
“ Phải hai tên kia còn bỏ rơi chúng ta trong đêm lẩn trốn… Đã là nam tử Đại Việt chết không hàng… thà quyết một trận tử chiến mở đường máu về phương Bắc..” Một tên lính thét lên..
“ Ngươi con mẹ nó ngu ngốc, nếu chúng ta không làm mồi hai tên đó liệu chạy được? Mở đường máu, ngữ chúng nó dám mở đường máu… mẹ kiếp nếu trong lúc đó có người lãnh đạo tao tịm chắc sẽ vào ra ba bảy với quân Chiêm..”
“ Con mẹ nó đừng nhắc lại càng thêm phẫn hận….
lão Lúa chết quá biệt khuất”
“Đánh… đánh ra quan giết hết lũ giặc kia…”
Quần tình phẫn nộ vô cùng, họ bị phản bội, họ bị bỏ rơi.
Những binh sĩ này đã quyết mở đường máu ngược về đất mẹ.
Nhưng chủ tướng lấy họ làm mồi nhử và chạy mất.
Cho nên bọn họ lúc phát hiện đã muộn, rắn mất đầu không đánh nhau nổ, trong lúc bối rối không biết bao người bị giết.
Theo thông thường họ là những thường binh cho nên chắc chắn sẽ như cỏ rác không ai chuộc họ về, nửa phần đời còn lại sẽ là khổ sai nô lệ và không được gặp gia đình.
Chính vì thế Ngô Khảo Ký cứu họ về không những là cứu mạng mà là tái sinh.
“ Rất tốt.
Nhưng bản quan chỉ cần người Bố Chính ở lại chiến đấu cùng bản quan.
Ai muốn ra nhập Bố Chính thì ở lại, ai không muốn bản quan cấp tiền cấp lương đủ về tới quê hương các ngươi…”
“ Ai ra nhập Bố Chính thì nhanh chóng đóng người nhà đến đây.
Đãi ngộ như sau… binh sĩ mới ra nhập, giáp cương thiết tốt một bộ, mũ gang một thanh, binh khí đầy đủ.
Cơm ba bữa có rượu thịt.
Lương tháng đồng, lập công ban thưởng… hi sinh tiền tuất xâu, mỗi tháng liệt sĩ đồng sau năm dừng cấp.
Gia đình binh sĩ được cấp……………….” Ngô Khảo Ký hét lớn về đãi ngộ binh sĩ ở Bố Chính.
Lặng yên ..
toàn trường lặng yên không một tiếng động… chỉ có tiếng hít thở không thông….
Vì binh sĩ Ma Linh, Địa Lý không tin vào tai mình.
Đãi ngộ quá cao giống như không quá chân thực….
“ Hiện giờ ai muốn đi theo bản quan, muốn gia nhập Bố Chính thì đứng nguyên, ai không muốn đi theo bản quan thì đi về phía này… yên tâm bản quan tuyệt đối không trách cứ, không khó dễ, thậm chí cấp đủ lương, tiền cho các ngươi về nhà…” Ngô Khảo Ký rất rõ ràng nói lớn cho chúng binh sĩ hiểu…
Tầm ngàn người quỳ xuống tại chỗ….
“… Bẩm đại nhân, ơn đức của ngài tôi nhớ kỹ tôi không thể gai nhập Bố Chính vì gia đình tôi thân phận nô điền, vợ con tôi không thể rời đi Dương gia… Nhưng xin đại nhân đừng đuổi chúng tôi… hãy để cho chúng tôi chiến đấu trả ơn cho ngài…..” Một người binh sĩ lệ rơi đầy mặt đập đầu xuống nền đất la lên.
“ Tôi cũng vậy… nhà tôi là nô điền….
mong đại nhân không đuổi tôi…”
“ Tôi cũng vậy..”
Ba ngàn người kêu khóc náo loạn cả một khung trời …..
“ Im lặng… im lặng … im lặng”
Đám giáo úy phóng ngựa trên quảng trường thét lớn quát bảo đám này im lặng….
“ Ta hỏi là các ngươi muốn ở hay không ở….
Muốn ở thì bản quan bỏ tiền mua lại người nhà các ngươi tử Dương gia – Lê gia mang về đây, có đáng gì….
Ta hỏi lại Ai muốn đi bước ra ngoài…” Ngô Khảo Ký ầm ầm quát lớn….
“ Không đi… đánh chết không đi..
ta là người Bố Chính , ta là người của đại nhân”
“ Mạng của tôi giao cho đại nhân…”
“ Ai muốn tôi đi tôi liều mạng kẻ đó….”
người không một ai rời đi.
người lập danh sách người nhà để Ngô Khảo Ký đi chuộc.
Số còn lại lập danh sách để đi đón người nhà.
người lập tức được biên thành một nhóm chuyên đi đón người nhà của binh sĩ này.
Họ được cấp tiền cấp lương cấp xe cấp trâu bò để kéo.
Số người cần chuộc kia cần chính Ngô Khảo Ký làm việc với Dương Lê hai nhà, có lẽ bị chèn ép một chút không sao.
Hiển nhiên Dương Lê cũng không muốn giữ đám người này vì lòng người sở hướng đã là Bố Chính giữ họ chỉ thêm phiến phức.
Nhất là hai tên đệ tử trong nhà lãnh đạo đám quân này đã vứt bỏ quân đội mà chạy trốn, hành động này quá tổn hai uy danh hai nhà.
Để đám quân này trở về rêu rao thì lợi bất cập hại.
Ở đây bên lợi bên hại hẳn hai nhà này hiểu rõ.
Nhưng Ngô Khảo Ký không biết, Lý Thường Kiệt đã vì hắn bôn ba chuyện này từ lâu rồi.
binh được sơ sài chuẩn bị đứng lên tạo nên một cỗ thế lực không hề nhỏ, đám này là lão binh, tuy không phải là tinh binh nhưng không hề kém.
Đây là một lực lượng nếu dùng vào thủ thành thì thực sự rất mạnh.
“tân binh” Bố Chính ngay lập tức được làm quen với trang bị mới, cùng vũ khí mới.
Nói đến vũ khí mới ở đây chỉ là Nỏ Genoa cánh thép và cách lên đạn cơ khí bằng thanh gỗ.
Học rất nhanh và dễ thành thục.
Sau tuần lại một lần nữa trao đổi tù binh.
lão thường binh lấy chiến mã của người Tống.
Thực tế người Chăm đã phát ngấy với Chiến Mã Tống rồi, to, đẹp nhưng dùng không được.
Thứ nhất là đỏng đảnh, ăn uống cần kỹ lưỡng nếu không lăn ra bệnh và chết.
Thứ hai sợ voi nên không thể kết hợp cùng tượng binh để chiến đấu.
Thứ đến chính là không dai sức tuy sức bật mạnh tải trọng lớn nhưng dễ kiệt sức không dài hơi.
Suy đi xét lại họ vẫn nghĩ dùng ngựa Thái hợp lý, lần trước nếu là ngựa thái kỵ binh đi cùng chiến tượng thì Chế Bì La Ma dám chiến một trận cứu bộ binh rồi.
Nhưng lần đó kỵ binh quá sợ voi mà phải cách một khoảng, đánh đấm cái… quần què nữa cho nên Chế Bì La Ma lui binh để rồi bị giết người bắt sống người.
lão binh Chiêm về nhà cũng lầm lũi không kém cạnh.
kỵ Tống này tháng nay từ sau hiệp nghị là người Việt cử sứ đến chăm nên không sợ bị hạ độc, chỉ mang về là dùng được.
Ngô Khảo Ký đứng trên đầu thành mà mừng như điên, cuối cùng giấc mơ trọng kỵ binh của hắn có cơ hội để thực hiện.
Đám ngựa này khá tốt đủ sức xây dựng trọng kỵ binh của người Việt.
Nên nhớ người Bố Chính dùng là thép tốt, cho nên chỉ cần - kg thép là đủ để bảo vệ khá an toàn cho cả kỵ lẫn người, mà đám kỵ to cao này -kg cộng thêm kỵ sĩ hoàn toàn chịu được… Trọng kỵ Bố Chính sẽ chính thức sớm ra đời…
Lúc này bên kia bờ biển phía Tây Nam…
“ Cuối cùng cũng hòa đàm thành công… để cho Sri Jayawarşa nhảy nhót thêm mấy ngày… tổ cha nó..” Daksamavamca là chuyên gia chửi bậy, hắn là vương tử, nay là vương Medang, nhưng tính này không bỏ…
“ Ít chửi bậy… Giờ ngươi tính sao?” Mỹ Hoa một bên bóc hoa quả cho hắn một bên hỏi..
“Còn tính sao..
đem quân ngược Bắc, hỏi xem con chó Chiêm Thành có bao nhiêu cân lượng… đụng tới anh em nhà ta….
Chém cả nhà hắn..” Daksamavamca hùng hổ, và hắn có tiềm lực để hùng hổ.
Medang Đại Vương có tiểu vương chư hầu.
Chiến thuyền lớn nhỏ quân thủy bộ cộng lại vạn có thể gom góp lên vạn.
Chiến thần bất khả chiến bại, kẻ viết nên lịch sử năm chiến thắng Chola trên biển của người Mã Lai.
Hăn không có tư cách nói câu này thì ai có tư cách.
“ Tính cử bao nhiêu đi… về nhà vợ cũng không để cho mất mặt ta.
Nghe nói Mỹ Dung dùng trăm voi đón công chúa tới thăm, Mỹ Lệ dâng hai tòa thành….
Đừng để ta mất mặt… hừ…” Mỹ Hoa làm nũng..
“ Ai dám làm nàng mất mặt, ta chém nó… khà khà… cử vạn quân nhé..
dù gì chiến sự mới yên , vẫn cần có đủ quân đội ổn định tình hình…” Daksamavamca cươi cời làm huề.
“ , vạn, trong đó ngàn là nô lệ chiến binh, quà cho đại ca…” Mỹ Lệ xoa xoa bụng bự mà nói..
“ Như phu nhân mong muốn, , vạn….” Daksamavamca giơ ngón tay cái.