Quay lại với tình hình của thành Đặng Gia.
Quân sĩ nơi này rơi vào trầm mặc, đê mê cùng khủng hoảng.
Họ thân làm lính chỉ biết tuân lệnh cấp trên, nhưng họ cũng là con người biết suy nghĩ và nhậm xét.
Đã có những âm thanh kín đáo trong quân phê phán Chế Bì La Ma quá dễ dàng rơi vào bẫy của người Việt.
Khiến cho quân Chiêm quá sức đơn giản mất đi tầm ½ chiến lực.
Nêu nhớ trong quân lực lượng tinh nhuệ chính là xương sống của một đạo quân.
Họ chính là đội ngũ mà các nhóm quân khác nhìn vào để có được tinh thần.
Nay đội ngũ gương mẫu đó bị tóm gọn không rõ sống chết, thử hỏi tinh thần của họ sao không đê mê.
Nhưng những binh sĩ này không nghĩ đến một chuyện, nếu đặt họ vào vị trí chủ soái của Chế Bì La Ma liệu họ sẽ làm gì? Có mắc bẫy không?
Nhóm sĩ quan quân chiêm ở Đặng Gia thì tỉnh táo hơn nhiều, bản thân họ là những người cầm quân cho nên hiểu hơn hết bẫy của người Việt tinh vi như thế nào.
Và không hề YY nói quá bất kỳ thằng nào đứng vào vị trí chủ soái đều có đến % đến % mắc bẫy.
Tức là nói thằng nào chê người Việt chiến thắng YY thì thử cầm quân Chiêm đánh một trận, không hộc máu mồm mới lạ.
Nhưng hiểu thì hiểu vậy, nhưng trong sĩ quan nhóm lại có những âm thanh phản đối Chế Bì La Ma rất mạnh.
Đó là nhóm sĩ quan xuất thân quý tộc Chăm Cau.
Nói về lích sử người Chiêm thì họ có hai tộc Chăm.
Một là Chăm Cau thống trị phương Nam của Chiêm, Chăm Dừa thống trị miền Bắc của Chiêm nơi tiếp giáp với Đại Việt.
Chăm Cau đã thành lập quốc gia sớm hơn ở phương Nam với tên nước là tiểu quốc Panduranga ( Phan Rang ngày nay), Nhưng lúc bấy giờ Người Chăm Dừa không có chỉnh thể quốc gia nhưng tập hợp các bộ lạc Chăm Dừa lại có được trình độ tàu biển tối, và là hải tặc két tiếng khu vực lúc bấy giờ.
Sự kiện thành lập quốc gia Lâp Áp đã khiến hai tộc này đứng cạnh nhau và bất ngờ là người Chăm Dừa nắm quyền chủ đạo.
Trong cả mấy ngàn năm cạnh tranh qua lại dôi khi người Cau nắm quyền, đôi khi người Dừa nắm quyền nhưng đa số là người Dừa chủ đạo.
Tiếp sau đó là Chiêm Thành vẫn là Phương Bắc Chiêm chủ đạo nắm quyền, nhưng chuyện này đã thay đổi mạnh khi nươc Chiêm Chính thức va chạm với Đại Việt non trẻ thành lập từ thời Tiền Lê.
Người Chăm Dừa phía Bắc lúc này với tư cách lãnh đạo của nước Chăm đã bị lần lượt Lê Hoàn hoàng đế Đại Việt, Lý Thái Tông, Lý Thánh Thông hoàng đế Đại Việt thời Lý đem quân chinh phạt nhiều lần.
Thực tế tròn những cuộc chinh phạt này cả hai phe đều gặp tổn thất nặng nề.
Phe thắng trận như Đại Việt người chết cũng chẳng ít.
Nhưng bản thân là người thắng sau cùng nên người Việt có quyền đồ sát và cướp bóc.
Dĩ nhiên Chăm Dừa gần Đại Việt nhất sẽ là mục tiêu.
Tổng thể quốc lực Chăm có suy giảm nhưng chưa động tới xương cốt, nhưng Chăm Dừa bị đánh cho kệt quệ và xơ xác.
Từ đó người Cau nổi lên như thế lực thống lãnh Chiêm Thành.
Từ đó sự tranh đấu giữa một cựu thế lực nắm quyền ( Chăm Dừa) và một tân thế lực thống trị ( Chăm Cau) trong nước Chiêm trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.
Harivarman IV anh trai Chế Bì La Ma là người có xuất thân đặc biệt, với cha là người của dòng tộc Cau, mẹ lại là người dòng tộc Dừa.
Đây là lý do Chiêm chỉ trong một năm có thể đoàn kết lại và hồi phục quốc lực.
Harivarman IV phải nói là một người tài năng và nhìn xa trông rộng, ông ta cân bằng thế lực Cau- Dừa với lối hành sử công bằng không thiên vị.
Nhưng khác với anh trai của mình Chế Bì La Ma có phần ưu ái Chăm Dừa vì bọn này ủng hộ hắn rất nhiều.
Trong chận chiến vừa qua, tinh nhuệ bị hốt đi phần lớn là Chăm Cau, tướng quân bị bắt đi là quý tộc lớn nhất của người Cau, Tu Ba Củ Lý gần như là lãnh tụ người Cau trong đoàn quân này.
Cho nên các sĩ quan Cau đang kịch liệt phản đối tư cách lãnh đạo bộ binh của Chế Bì La Ma.
Tình hình quân Chiêm rất loạn.
Quay lại với cuộc gặp mặt của tên tù binh đưa tin và Chế Bì La Ma.
“ Bẩm vương gia.
Thuộc hạ không thể tra xét được tình hình chính xác của quân Việt.
Nhưng có một điều chắc chắn bọn hắn rất nhiều “tinh nhuệ” và cũng không ít binh sĩ thường… ước tính quân số không thể ít hơn vạn người…”
“ Hít hà…hít hà…” “ Ngươi… ngươi nói cái chó chết gì Bố Chính làm sao có đủ vạn binh… thám tử của chúng ta đang nhìn chằm chằm Nghệ An, Thanh Hóa.
Mà chúng ta còn….
Nói chung Thanh Hóa- Nghệ An sẽ không xuất binh… Bố Chính lấy đâu ra ba vạn Binh?”
Chế Bì La Ma tức giận túm lấy cổ tên tù binh này mà thét lớn, hắn nghi ngờ tên chó chết này thông báo giả thông tin…
“ Khặc..
khặc… thuộc hạ thuộc hạ… không nói điêu..” Tên tù binh tặt đỏ lựng cố gắng thốt ra mấy câu khi bị bóp cổ…
“ Nói… Nói chi tiết…” Chế Bì La Ma buông tay ra đồng thời yêu cầu tên này giải thích rõ…
“ Khụ ..
khụ…”
“ Như vương gia đã biết… Cái cổng Đồ… Đồ… quan kia cấu trúc theo xuy đoán của thuộc hạ là như vậy… thực tế khả năng tấn công từ nơi này vào là không thể….”
Tên tù binh này không đơn giản, hắn được Tu Ba Củ Lý cử về đưa thư không chỉ một nguyên nhân đơn giản như vậy.
Tên tù binh này chính là tối thân tín của Tu Ba Củ Lý và có năng lực quân sự cực mạnh.
Tu Ba Củ Lý muốn dùng hắn để cung cấp một số thông tin tình bào cho người Chiêm.
Lúc này tên tù binh đang phác thảo qua về cấu trúc Đồ Chiêm Quan.
Và cho rằng khó có thể xuyên qua từ đây, hoặc giả xuyên qua sẽ cực kỳ hao tổn binh lực.
“ Ở cai quân ải kia hôm qua sau khi bị bắt tận mắt tôi đã chú ý qua có tới - tinh nhuệ quân chiến đấu… và dân phu nhiều không đếm nổi.”
“ Tiếp đó chúng tôi được giải qua một tòa Bạch Thành nơi này cùng toàn tinh nhuệ với tầm ngàn quân kỵ binh một ngàn đi lại như gió.”
“ Tiếp theo chúng tôi đi qua một cây cầu bắc qua sông Khre Jang ( Người Chiêm gọi sông Linh Giang là Khre Jang) thì nơi này tôi đã tận mắt thấy hạm đội của người Việt….
Rất nhiều đại chiến hạm to lớn.
Ước tính thủy binh của họ không thể ít hơn - ngàn người…”
“ Thành Bố Chính- hay còn goi là tòa Đen Thành nơi này cũng toàn bộ là tinh nhuệ binh tầm - ngàn.
Kỵ binh dày đặc đi lại như gió..”
“ Điểm quan trọng là sáng nay khi tôi được xuất quan đưa thơ thì cổng quan kia đã xuất hiện thường binh dày dặc như kiến cỏ, không thể ít hơn vạn người.”
“ Lại nghe nói các nơi như Tòng Chất gì đó cũng có trọng binh canh gác…”
Chế Bì La Ma tái mặt….
hắn đang lựa chọn tin hay không tin tên tù binh này.
Vì thông tin đưa ra quá khủng bố.
Là một người cầm quân đánh trận hắn hiểu.
Những lời nói của tên này… có thể tin được.
Nhưng quân Bố Chính vạn và đến phân nửa là tinh binh… họ… lấy đâu ra nhiều tinh binh đến vậy.
Họ lấy đâu ra ba vạn quân.
Chế Bì La Ma cảm thấy mình rơi vào cái hố.
Thế này còn đánh đấm gì nữa.
Hắn phải báo cáo về cho đại ca ngay lập tức để ngĩ phương pháp đối phó.
Thật ra tên tù binh người Chiêm đã bị chướng nhãn pháp đánh lừa, người Bố Chính cả nhà cả cửa được vạn người cộng thêm người Môn hỗ trợ cũng chỉ có được hơn vạn binh chia lẻ lung tung các nơi.
Trong đó rất nhiều nhánh quân là mới triệu tập không mấy biết chiến đấu.
Nói chung cả nhà cả cửa Bố Chính bốc lên có được hơn vạn binh và không có quân phụ trợ, chỉ có thêm vạn dân phu không hề biết chiến đấu.
Đấy là tất cả của Bố Chính rồi.
Nhưng sự sai lầm đầu tiên của tên tù binh này đó là nhận định giữa tinh binh và thường binh.
Theo thông thường của bọn hắn , tinh binh được trang bị khôi giáp, vũ khí tinh chuẩn.
Mà ở Bố Chính đến người Môn thổ binh khi tham chiến cũng có khôi giáp sáng lập lòe, cho nên tên tù binh này thấy tất cả Bố Chính đều là tinh binh… khụ khụ có phần hiểu được.
Thứ hai đó chính là sự cố tình của Ngô Khảo Ký, hắn muốn tung tin giả về quân số của Bố Chính để làm cho Chiêm Thành e ngại không dám tấn công vội.
Từ đó tạo điều kiện kéo dài thời gian cho Bố Chính hoàn thành một số điểm yếu phòng ngự chưa được ưng ý.
Từ khi lên khế hoạch giải tù binh về bố chính thì một kế hoạch phô trương sức mạnh cũng đã được vạch ra.
Đầu tiên khi phát hiện quân Chiêm đã rút về Đặng Gia và không có khả năng vượt núi Am tập kích.
Từ đó quân phòng thủ Chiến lũy núi Am rút về thành Chính Hòa nhằm phô diễn sức mạnh.
Tù binh được giải từ Đồ Chiêm Thành, đi chậm về Chính Hòa sau đó mới qua cầu phao.
Nhưng sương binh ở Đồ Chiêm thành đã theo xe ngựa chạy gấp thẳng về cầu phao trước và qua sông tới Bố Chính nghi binh.
Cả tân sương binh ở Minh Cầm cũng điều về Bố Chính.
Có thể nói Bố Chính đông nhung nhúc “tinh binh” khôi giáp sáng lóa.
Quá đáng hơn đó là một vạn dân phu đang có mặt tại Đồ Chiêm Thành trong đêm được phân phối vũ khí và bố trí như một doánh trại thường binh phía sau Đồ Chiêm Thành.
Vũ khí này từ đâu có.
Có tới là chính của tù binh Chiêm, số còn lại là những vũ khí “cổ” kém chất lượng của binh sĩ Bố Chính trước đây.
Mấy thứ này quá kém chất lượng đến độ thợi rèn không tiện nấu ra để tái chế, họ thà dùng quặng sắt cho nhanh hơn.
Thành thử ra kho của Bố Chính có một lượng lớn “vũ khí cổ” đao thương kiếm cung có cả… nhưng đám này khó dùng lắm vì không bảo quản cho nên chất lượng đã kém nay lại hàng nhiều.
“ Đổi… trao đổi tù binh… ngươi chờ đó, bản Vương ngay lập tức viết thơ… người mang về cho người Việt..”
Chế Bì La Ma tình thế của hắn rất rất không ổn lúc này, nhưng đề nghị của người Việt như ánh sáng cuối đường hầm đối với hắn.
Chỉ cần cứu về tinh binh hắn nguyện tự ý bỏ tiền túi, táng gia bại sản cũng được.
Nhưng người Việt chỉ muốn tên nô lệ tù binh Việt.
Đây cũng là một khoản tái sản nhưng rõ ràng dễ chấp nhận hơn nhiều.
Ngay lập tức thông tin Chế Bì La Ma dùng tài ngoại giao để cứu về tinh binh đã loan truyền toàn doanh trại, ai cố ý loan thì biết rồi.
Người Chăm Cau lắng xuống thầm than may mắn, cùng bội phục Chế Bì La Ma “ngoại giao” đồng thời chửi người Việt ngu vãi lúa…
Nhưng người Việt có ngu không?
Lúc này ở Bố Chính đã đựng lên căn lều gỗ tam thời, có tên là lều hạnh phúc.
Bên trong chứa đầy dụng cụ lạ lùng chai lọ.
Mỗi lần sẽ có người tù Binh Chiêm được đưa vào chiếc lều này.
Và thực sự thần kỳ khi bọn họ đi ra tất cả đều có một gương mặt có biểu cảm hạnh phúc, thỏa mãn, sung sướng và quá luyến tiếc với khu lều trên.
Ba Ngàn năm trăm Tinh Binh Sanock cứ thế lần lượt vào lều “Hạnh Phúc” và lần lượt khuông mặt thỏa mãn đi ra.
Mà kẻ thủ ác đầu sò cho chuyện này, Chùm cuối của Bố Chính đang cau mày nhìn bản kết hoạch của tên cuồng xây dựng Đào Duy Tuấn.
“ Ngươi chắc chắn trong thời gian ngắn có thể xây dựng lên?” Ngô Khảo Ký ngước mắt nhìn chằm chằm Đào Duy Tuấn hắn sợ tên này tham công mà làm hỏng sự.
“ Bẩm chúa công, chắc chắn xây thành, người xem nơi này chỉ có hơn hai dặm bãi biển.
Chỉ cần xây một thành lũy hình móng ngựa dặm dài là đủ… giờ thuộc hạ đã rất quên dùng xi măng cùng vôi cách xây dựng và có tâm đắc về cách xây dựng này, cho thộc hạ ngày… bảy ngày ngàn nhân công thuộc hạ sẽ xây thành..” Đào Duy Tuấn hưng phấn đáp.
“ Lê Văn Toản , Vũ Tường Văn các ngươi nghĩ sao?” Ngô Khảo Ký quay qua hỏi hai người kia.
“ Bẩm chủ công, thực tế lũy đất cũng đã đắp lên cao tới m giờ đây nhân công cũng không thiếu có thể lui lại trăm m xây dựng một lũy gạch chắc chắn cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hạ quan lại muốn tập trung hơn cho Tòng Chất….” Vũ Tường Yên nói ra ý kiến của mình…
“ Phải thưa chủ công, Bờ Biển Tòng Chất bãi cát dài dặm, mặc dù đã đóng lũy đất cọc tre, nhưng hạ quan vẫn nghĩ nếu có thể kéo dài thời gian thì nên xây dựng nơi này.
Thành Chính Hòa rất bền vững có thể cố thủ được, Thành Tòng chất tuy đã xây mới nhưng….” Lê Văn Toản nói ta ý của mình.
Hắn rõ ràng ghét bỏ cấu trúc vuông vi không mấy hiệu quả phòng thủ của Tòng Chất…
“ Chuyện này để bổn quan suy nghĩ” Ngô Khảo Ký cau có trả lời.
Bản thân Ngô Khảo Ký vẫn có một tư duy, hắn muôn câu cho quân thủy Chiêm thành đổ bộ Tòng Chất sau đó sẽ chiến một trận cướp thuyền giết người.
Đánh cho thủy binh của Chiêm tàn phế.
Chỉ có thể đánh cho thuy binh Chiêm tàn phế thì sau này Bố Chính mới yên ổn phát triển.
Nhưng kế hoạch này cũng có rủi ro.
Nhưng nếu xây lên rồi thành lũy gạch cao ngất ngưởng, người Chiêm còn dám đổ bộ?
Thủy binh Chiêm tới lui như gió, bọn hắn không đổ bộ thì thực sự Ngô Khảo Ký không nghĩ ra cách nào bắt được bọn này.
Đúng lúc này cận vệ quân hớt hải chạy vào báo cáo…
“ Bẩm chủ công, người Anak Đê dẫn vạn quân người ngựa voi chiến toàn bộ xuất quân đến chân núi Am đang cho chặt cây dựng lều trại chân nũi phía Nam…”
Đến rồi… cuối cùng lũ đầu heo này cũng nghĩ ra được phương án tốt hơn việc đánh phá hùng quan Đồ Chiêm.
Bọn họ muốn vượt núi Am.
Ngô Khảo Ký cau mày “ Tê tù binh đưa thư đã xuất phát? Người Chiêm không cần tinh nhuệ của họ?”
“ Bẩm chủ công, tù binh người chiêm đã xuất phát từ sớm, e rằng lúc này đã đến Đặng Gia thành từ lâu”
“ Điều thêm một ngàn Thổ binh Môn sơn về phía Núi Am… Chuẩn bị ngựa bản quan trực tiếp đến đó..” Ngô Khảo Ký vôi vã ra lệnh và rời đi.
Đặng Gia thành..
“ Con mẹ nó , Gaurendraksmi con đàn bà ngu ngốc, ngươi muốn giết tinh binh người Chiêm không thành….” Chế Bì La Ma gào lên trong đau đớn tuyệt vọng.
Vừa mới viết xong thư, để cho tên tù binh phóng đi về phía Đồ Chiêm Thành thì Chế Bì La Ma nhận được tin dữ, người Anak Đê tự ý nhổ trại tiến về mé Đông Đồ Chiêm Thành muốn vượt núi Am tấn công Chính Hòa.
Người Anak Đê lúc này có lương, có lính hoàn toàn thoát ly khống chế của Chế Bì La Ma..