Lý Đông Lượng ở dưới lầu. Từ lúc rời khỏi phòng, anh cũng chẳng biết bản thân mình đang làm gì. Những ngày qua sau khi kết thúc cuộc hoan ái, Lý Đông Lượng đều vô cùng hối hận vì đối xử với Hà Hoa Tử đầy tồi tệ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện cô cùng Dương Việt Bân nằm trên một chiếc giường, Lý Đông Lượng không chấp nhận được chuyện này.
Lý Đông Lượng đưa tay cầm lấy chai rượu, uống một ngụm. Anh chưa bao giờ cảm thấy mọi chuyện lại tồi tệ đến vậy, cho dù là lúc Hà Hoa Tử bỏ đi cũng chẳng đến mức độ này.
Tiếng rung của điện thoại phá vỡ không khí nặng nề trong biệt thự. Mấy ngày nay, Lý Đông Lượng đã chuyển điện thoại sang chế độ rung vì không muốn bị làm phiền. Nhưng hôm nay Lý thái thái bất ngờ gọi điện cho Lý Đông Lượng.
- Mấy hôm nay con không đến công ty?
Lý thái thái nghe Hàn quản gia báo cáo lại liền gọi điện ngay cho Lý Đông Lượng, thái độ vô cùng lo lắng.
- Dạ.
Lý Đông Lượng nhẹ nhàng đáp.
Qua ngữ điệu của Lý Đông Lượng vừa rồi, Lý thái thái ít nhiều gì cũng đoán được có chuyện xảy ra với anh.
- Vì chuyện gì? Hai đứa lại cãi nhau sao?
- Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, nội đừng lo.
- Con...
Lý thái thái chưa kịp nói hết, Lý Đông Lượng đã kết thúc cuộc gọi.
Lý thái thái không khỏi kinh ngạc. Từ trước đến nay, Lý Đông Lượng chưa bao giờ có hành động lạ lùng như vậy với bà.
Lý Đông Lượng nói điện thoại xong lại càng thê thảm trong lòng hơn trước. Nghĩ đến sự kích động vừa rồi của Hà Hoa Tử, anh cũng chẳng chịu được.
Tuy lúc nãy ngoài miệng tỏ ra dữ dằn với Hoa Tử, nhưng trong lòng Lý Đông Lượng vẫn luôn quan tâm đến. Vì sợ cô sẽ đói nên anh xuống bếp thêm lần nữa để làm thức ăn mang lên cho Hoa Tử. Lúc này, anh cũng đã bình tĩnh hơn mới quyết định quay lại tìm Hoa Tử.
Khi vào trong phòng mà chẳng thấy Hà Hoa Tử. Xác định cô không thể rời đi vì tất cả cửa sổ hay cửa ra vào đều bị anh khóa chặt. Chỉ riêng phòng tắm vẫn không khóa vì để sử dụng. Thấy cửa phòng tắm đang đóng lại, Lý Đông Lượng đặt thức ăn lên bàn, rồi tiến đến trước cửa phòng tắm.
Lý Đông Lượng gõ cửa và hỏi rất lâu, Hà Hoa Tử cũng chẳng đáp lại lời nào. Anh thấy rất lạ, nét mặt liền hoang mang. Đột nhiên, Lý Đông Lượng nhớ lại những lời mà Hà Hoa Tử đã nói với anh trước khi rời khỏi phòng: " Có phải chỉ cần tôi chết đi, anh mới tin là tôi không phản bội anh? "
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu Lý Đông Lượng khiến anh trở nên lo lắng. Lỡ như Hà Hoa Tử thật sự nghĩ quẫn...
Lý Đông Lượng đạp một phát, cánh cửa phòng tắm bật tung ra.
Cả cơ thể Hà Hoa Tử nằm dưới sàn nhà đầy lạnh lẽo, xung quanh là những viên thuốc màu trắng. Cơ thể cô co giật, miệng sùi bọt mép, gương mặt trắng bệch. Trên tay còn cầm chặt lọ thuốc an thần.
Lý Đông Lượng chết lặng khi thấy Hà Hoa Tử tự vẫn ngay trong căn biệt thự anh mua tặng cô.
- -------
Trên đường đưa Hà Hoa Tử đến bệnh viện. Lý Đông Lượng đã chạy mà không chú ý đến tốc độ.
Bây giờ điều quan trọng nhất đối với anh chính là cứu được mạng của Hà Hoa Tử, những thứ còn lại, Lý Đông Lượng không quan tâm đến!
Lý Đông Lượng chạy được một đoạn, xe của anh bị cảnh sát chú ý đến. Cảnh sát đuổi theo phía sau, liên tục ra lệnh cho Lý Đông Lượng dừng xe, nhưng anh đã mặc kệ.
- , dừng xe lại!
- , mau tấp vào lề!
Cùng với đó là tiếng còi xe cảnh sát ở phía sau. Càng ngày càng có nhiều xe cảnh sát đuổi theo xe của Lý Đông Lượng nhưng vẫn không bắt được xe của anh.
Lý Đông Lượng chân đạp ga, tăng tốc hơn trước. Chỉ cần qua được con phố này là đến bệnh viện. Hoa Tử của anh nhất định sẽ không sao.
Vừa lái, Lý Đông Lượng lại bất giác đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh. Trạng thái của cô đang ngày càng yếu, vì vậy, Lý Đông Lượng không được phép chậm trễ dù một khắc.
Lý Đông Lượng ngày càng tăng tốc. Miệng anh liên tục nhắc đi nhắc lại không ngừng những lời như: " Hà Hoa Tử, tôi không cho phép em chết! Em tuyệt đối không được chết..."
Phía trước có đèn đỏ, Lý Đông Lượng không ngần ngại vượt qua nó. Vì vậy mà suýt chút nữa đã gây ra tai nạn liên hoàn. Nhưng với trình độ lái xe của Lý Đông Lượng, những chuyện này đều vượt qua một cách dễ dàng. Nhưng cũng vì vậy, xe cảnh sát đã để mất dấu Lý Đông Lượng.
Vừa đến bệnh viện, Lý Đông Lượng tức tốc bế thân thể yếu ớt của Hà Hoa Tử vào trong.
Các bác sĩ đặt Hà Hoa Tử trên giường bệnh. Các y tá liên tục kiểm tra các biểu hiện bên ngoài của Hà Hoa Tử
- Bác sĩ, môi và đầu móng tay của bệnh nhân có dấu hiệu xanh tái, cánh tay và chân mềm nhão, không phản ứng khi bị kích thích.
- Lập tức chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Lý Đông Lượng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu. Anh chưa bao giờ hồi hợp như bây giờ. Trong đầu Lý Đông Lượng một lần nữa hiện lên câu nói của Hà Hoa Tử: Có phải chỉ cần tôi chết đi, anh mới tin là tôi không phản bội anh?
Giá mà lúc đó anh đủ tỉnh táo để ngăn Hoa Tử lại thì mọi chuyện cũng chẳng đến bước này. Nhưng cho dù Lý Đông Lượng có tự dằn vặt thì mọi chuyện cũng chẳng thể quay lại được.
Một lát sau, Lý thái thái, Hà lão gia và Hà phu nhân biết chuyện, liền chạy đến bệnh viện. Đập vào mắt ba người họ là hình ảnh Lý Đông Lượng đang đờ người ra trước phòng cấp cứu, mặt chẳng còn sức sống. Lý thái thái nuôi anh từ bé, nhưng đây là lần đầu tiên mà bà thấy cháu của mình thẩn thờ như vậy. Ngày kết hôn Hà Hoa Tử bỏ trốn, Lý Đông Lượng cũng chưa tàn tạ đến mức này.
Hà lão gia tiến đến chỗ Lý Đông Lượng ngồi. Ông nắm lấy áo và đấm vào mặt của Lý Đông Lượng thật mạnh. Anh bị Hà lão gia đánh nhưng không chút phản kháng, ngã xuống nền đất lạnh lẽo cũng chẳng màn đứng dậy. Bên má của Lý Đông Lượng hiện lên vết bầm tím, máu từ khóe miệng cũng chảy xuống.
Lý thái thái và Hà phu nhân thấy vậy, chạy đến ngăn lại.
- Lý Đông Lượng, tại sao cậu lại bức Hoa Tử tự sát?
Hà lão gia định đi đến đánh Lý Đông Lượng nhưng Hà phu nhân chạy đến bên cạnh, ôm lấy người ông lại, ra sức khuyên ngăn.
- Lão gia, đừng tức giận!
Nghe tin con gái đang ở phòng cấp cứu vì uống thuốc ngủ, Hà phu nhân suýt cũng không đứng vững. Thử hỏi mẹ nào lại không lo cho con mình trong tình cảnh này. Nhưng bây giờ có tức giận hay đánh Lý Đông Lượng cũng chẳng khiến Hoa Tử lập tức khỏe lại.
Hà lão gia cố ngước đầu, hít thật sâu để giữ bình tĩnh. Ông quay đầu nhìn Lý Đông Lượng đầu tóc và quần áo cũng chẳng còn gọn gàng, cả người chẳng còn thần sắc.
- Lý Đông Lượng, tôi hối hận vì gả Hoa Tử cho cậu. Cậu làm tôi thật thất vọng!
- Con xin lỗi!...
Lý Đông Lượng giờ phút này cũng cảm thấy thất vọng vì bản thân. Anh tự trách bản thân tại sao ngay từ đầu không tin Hà Hoa Tử.
Hà Hoa Tử đã dùng cái chết để chứng minh bản thân trong sạch, còn anh thì sao chứ? Ngay lúc này anh có thể làm gì được nữa?
Người trực tiếp tiếp nhận việc cấp cứu Hà Hoa Tử lần này là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện. Ngoài ra còn có một số bác sĩ có đầy đủ kinh nghiệm sau khi làm việc tại các bệnh viện quốc tế.
Một lúc lâu sau, đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt. Bác sĩ trưởng khoa cũng từ trong bước ra. Theo sau ông là một vài bác sĩ và các y tá đang đẩy giường bệnh của Hà Hoa Tử ra khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy Hà Hoa Tử, Lý Đông Lượng chống tay ngồi dậy. Anh chạy đến, trước mắt anh là Hà Hoa Tử với đôi mắt đang nhắm lại, gương mặt có phần sắc hơn trước.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào?
- Lý nãi nãi uống thuốc an thần quá liều lượng, nhưng may mắn phát hiện sớm. Chúng tôi đã tiến hành rửa ruột cho cô ấy. Hiện tại qua cơn nguy kịch.
Trưởng khoa gỡ một bên khẩu trang đang đeo trên tai xuống, giải thích rõ ràng tình trạng của Hà Hoa Tử với Lý Đông Lượng.
Anh nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ hẵn. Tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nét mặt trưởng khoa chợt cau lại, ông cúi mặt, giọng áy náy:
- Nhưng do cô ấy uống quá nhiều thuốc, đứa bé... vì vậy cũng không giữ được.
Cả bốn người nghe xong chợt ngớ người.
Hà phu nhân là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên. Bà vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe chuyện này.
- Đứa bé gì chứ? Chẳng lẽ...
- Lý nãi nãi cô ấy đã mang thai được tuần, nhưng có lẽ chính cô ấy cũng không phát hiện việc bản thân mang thai nên mới nghĩ quẩn.
Trưởng khoa nói xong thì rời đi. Hà Hoa Tử cũng được đưa về phòng bệnh.
Lý Đông Lượng từ lúc nghe tin không giữ được đứa bé, đầu anh trở nên trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả. Hai tai anh nhất thời không nghe thấy gì nữa, mắt cũng chẳng còn nhìn rõ mọi thứ. Lý Đông Lượng ngã xuống đất, tâm lí dần trở nên bất định.
Lý Đông Lượng cứ như người mất hồn. Nhưng từ lúc bác sĩ nói tình trạng của Hà Hoa Tử, anh sớm đã trở thành cái xác không hồn.
Lý Đông Lượng không tin đây là sự thật. Tại sao sự thật lại tàn khốc như vậy?
Nhưng, nó luôn là như vậy!