Chiều tối hôm đó, người làm vừa dọn một mâm cơm đồ sộ ra bàn thì Lý Đông Lượng trở về. Lần này, Hà Hoa Tử có mặt trên bàn ăn cũng không có ý né tránh. Dù gì cô cũng là nữ chủ nhân của Hà gia này, sau phải sợ anh chứ? Hơn nữa, đây là Hà gia chứ không phải nhà anh, anh nhất định sẽ không làm càn.
Vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng trở về, Hà lão gia và phu nhân liền chào đón anh vô cùng.
- Con về rồi sao? Mau vào ăn cùng mọi người đi.
- Dạ, ba.
Hà Hoa Tử vừa gắp một miếng thịt lớn, chuẩn bị bỏ vào miệng thì nói với anh:
- Ăn nhanh một chút rồi còn về.
Lý Đông Lượng vừa kéo ghế ngồi xuống, nghe vậy liền đáp lại:
- Anh quên nói với em, đêm nay anh sẽ ngủ lại đây.
Suýt chút nữa miếng thịt trong miệng cô đã bay ra ngoài. Cũng may là Hoa Tử nhanh lấy tay che miệng lại.
Cô ngước đầu, nhìn ba mẹ xem họ trả lời thế nào thì nghe Hà lão gia đáp:
- Đúng đó, đêm nay con rể sẽ ngủ lại đây. Ba quên nói với con.
Vừa dứt, ông liền xoay qua nói với Hà phu nhân.
- Phu nhân, bà xem có phải tôi già nên lẩm cẩm rồi không?
- Thôi được rồi. Ngủ lại thì ngủ lại.
Mẹ cô chưa kịp trả lời thì cô đã cắt ngang. Nhưng cũng may là cô đã biết mánh khóe của Hà lão gia và phu nhân. Kẻ xướng người họa, làm cô thấy " chướng mắt ".
Trên bàn ăn, Hà lão gia và phu nhân cứ liên tục gắp thức ăn qua lại cho nhau, còn luôn miệng nói mấy câu mùi mẫn làm Hà Hoa Tử chẳng thể chịu nổi mà nhìn họ với ánh mắt đầy " kì thị ". Cô cũng chẳng nói câu nào với Lý Đông Lượng khiến cho ở giữa hai người cứ như có một bức tường ngăn cách vậy.
Ngay lúc ấy, Lý Đông Lượng thấy có món mà Hoa Tử thích. Anh liền lặng lẽ gắp cho vợ, nhưng cô lại có thái độ không hài lòng mà gạt sang một bên.
- Hoa Tử, chồng con gắp thức ăn cho con, con cũng nên gắp lại cho nó đi chứ.
Vừa nghe vậy, Hoa Tử lại càng thấy khó chịu. Ngay lập tức, cô gắp thứ anh vừa cho mình, bỏ lại vào chén anh. Không khí càng ngày càng nặng nề, bao sự bửa tối vốn dĩ bình yên ấy.
- Hoa Tử, con rể cũng đã biết lỗi rồi, con đừng giận nữa.
Hà phu nhân nhỏ nhẹ khuyên bảo Hoa Tử, nhưng có lẽ cô không muốn nghe điều đó vào lúc này.
- Con không có thời gian để giận anh ta.
Dứt lời, Hoa Tử buông đũa, đứng dậy khỏi bàn ăn rồi rời đi.
- Con ăn no rồi.
- Hoa Tử, Hoa Tử...
Hà phu nhân réo mãi nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai. Vẫn cứ thế mà bỏ về phòng.
- Nãy giờ nó có ăn gì đâu chứ?
Hà lão gia lúc này mới quay sang nhìn Lý Đông Lượng, thấy vẻ mặt khó xử của anh, ông cũng chỉ có thể khuyên đôi lời.
- Con rể, Hoa Tử rất mau hết giận. Com đừng lo.
Lát nữa con mang thức ăn lên, dỗ ngọt vài câu, chắc nó sẽ hết giận thôi.
- Dạ
Dù vậy, nhưng Lý Đông Lương biết rõ, cô không dễ dàng gì mà chịu mở cửa cho anh mang thức ăn vào.
Quả nhiên, anh đoán đúng. Tối đó Lý Đông Lương trên tay mang một khay thức ăn với rất nhiều món ăn mà Hoa Tử thích. Nhưng anh lên chưa được bao lâu đã phải đi xuống, món ăn thì vẫn còn nguyên.
- Sao thế? Nó không chịu mở cửa sao?
- Dạ.
Hà phu nhân chợt thấy thương cho Lý Đông Lượng vì phải hạ mình với con gái bà như vậy nhưng cô lại không biết quý trọng. Bà giật lấy khay thức ăn, nói với anh:
- Để mẹ.
Nhìn bóng lưng bà bước đi, Hà lão gia và Lý Đông Lượng chỉ biết thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đã lâu rồi hai mẹ con họ chưa được tâm sự với nhau. Chắc Hà phu nhẫn có nhiều lời muốn nói với Hoa Tử.
- Xin lỗi con rể, là ba mẹ chiều chuộng Hoa Tử quá khiến nó lộng hành như vậy. Chắc nó cũng khiến con đau đầu rồi.
Lý Đông Lượng nghe vậy càng vui hơn, anh đáp lại.
- Ba mẹ không cần xin lỗi con. Cô ấy càng khiến con đau đầu thì mới đúng là vợ của con.
- ----------
Hà phu nhân mang theo khay thức ăn, bà chỉ gõ cửa mà không nói gì cả. Một giây sau, bà nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần, cánh cửa mở ra và Hoa Tử còn đang lớn tiếng quát:
- Lý Đông Lượng anh không hiểu tiếng tôi nói sao? Tôi không muốn ăn, anh mau mang đi đi.
Sau khi quát xong, Hoa Tử mới thấy người đang đứng trước mặt mình là Hà phu nhân chứ không phải chồng cô. Ngay lập tức, cô lại trở về dáng vẻ hiền hòa ban đầu.
- Mẹ, lời vừa nãy con... không phải con mắng mẹ đâu...
Hà Hoa Tử cố giải thích rồi nói tiếp.
- Mẹ à, mẹ mau vào phòng đi.
Cô kéo Hà phu nhân lên giường ngồi, còn mình thì ngồi dưới chân bà. Cô tha thiết xin lỗi nhưng bà cũng biết rõ là cô không cố ý.
- Mẹ, mẹ đừng trách con, có được không?
- Mẹ không trách con, ngược lại là con đó.
Hoa Tử biết mẹ định nói đến chuyện gì, liền lên tiếng phân trần trước.
- Mẹ biết là chuyện hiểu lầm lần này không phải là lỗi của con mà. Là anh ấy hiểu lầm con trước nên con mới tức giận bỏ về đây thôi.
- Mẹ biết. Nhưng con rể đã bỏ cả tôn nghiêm để năng nỉ con, còn con lại được nước lấn tới.
Nếu thằng bé không thật lòng yêu con, có lẽ nó đã không làm như vậy rồi. Con lại không biết trân trọng nó, khiến nó rơi vào cảnh khó xử.