Thoáng chốc cũng đã gần một tháng từ khi trở về từ Lý gia. Một điều bất ngờ là thời gian qua, giữa Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử chẳng có mâu thuẫn xảy ra. Lý thái thái sau khi biết được cũng rất mừng. Hai người cứ hòa thuận như vậy mãi thì tốt biết mấy.
Một buổi tối, Lý Đông Lượng trở về nhà, anh thấy Hà Hoa Tử đang ngồi cùng với mấy món ăn đang được dọn ra sẵn. Vừa thấy anh trở về, cô liền nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh ăn tối chưa? Nếu chưa thì cùng ăn với tôi.
Anh nghe xong liền đáp lại:
- Những món này đều là do em làm?
- Ừm.
Lý Đông Lượng đứng hình một giây, sau đó, lại nhanh chóng ngồi xuống ghế. Cô nhìn anh một lát lại nghĩ, hôm nay trông anh thật kỳ lạ.
Khuya đêm đó, Lý Đông Lượng không tài nào ngủ. Liếc mắt sang Hoa Tử, thấy cô đã say giấc từ khi nào, anh liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Anh xuống nhà và tìm men tiêu hóa. Hóa ra chiều nay anh đã ăn tối ở công ty. Nhưng khi về thấy bữa ăn thịnh soạn của Hoa Tử và cô cũng đang chờ mình, vì sợ cô buồn nên anh đã cùng cô ăn. Kết quả là bây giờ khiến anh bị khó tiêu nên đến giờ cũng chẳng thể ngủ được.
Khi anh uống giọt cuối cùng, định nhẹ nhàng trở lại phòng thì phát hiện Hoa Tử đã ở sau lưng từ khi nào. Cô không cất một lời, chỉ nhìn anh rồi hỏi:
- Anh làm gì ở đây?
Lý Đông Lượng không biết phải trả như thế nào, chỉ đành nói sự thật với cô.
- Anh tìm men tiêu hóa.
- Bữa ăn lúc chiều khiến ăn khó tiêu sao?
- Ờ... thật ra thì anh đã ăn ở công ty rồi...
Hà Hoa Tử nghe vậy liền trách anh.
- Lý Đông Lượng anh bị ngốc sao? Nếu ăn rồi thì nói một tiếng, sao lại miễng cưỡng bản thân mình như vậy chứ?
- Anh xin lỗi... Nhưng lời này của em là đang lo cho anh sao?
Sau khi hối lỗi, anh vẫn không quên trêu chọc cô.
- Ai thèm lo cho anh?
- Vậy giờ này em xuống đây làm gì? Vừa rồi không phải còn đang ngủ say sao?
Lý Đông Lượng vừa nói vừa nhếch mép cười, điệu bộ vô cùng xấu xa.
- Tôi không ngủ được.
Dứt lời, Hà Hoa Tử chạy ào lên phòng. Thật ra vừa nãy trong phòng, khi Hoa Tử trở mình lại không thấy người bên cạnh đâu. Không hiểu vì sao không thể khống chế được đôi chân mà đi tìm anh. Hoa Tử vừa chạy, mặt cô vừa ửng đỏ vì xấu hổ.
- ----------
Một thời gian sau...
Hôm đó sau khi tan làm, Lý Đông Lượng gọi điện về cho Hà Hoa Tử, anh hỏi cô:
- Hoa Tử, anh chuẩn bị về, em có muốn mua gì không?
- Không cần đâu. Aaaaaaa...
Đang nói chuyện, Lý Đông Lượng nghe bên đầu dây của đối phương là một tiếng la thất thanh, sau đó tắt máy. Anh đột nhiên lo sợ, gọi lại mãi nhưng cô vẫn không nghe máy. Anh lập tức ra lệnh cho Văn Thi, trong giọng nói đầy sự lo lắng:
- Văn Thi, lập tức đưa tôi về nhà.
- Dạ.
Vừa vào đến nhà, anh đã chạy ào đến hỏi người làm:
- Hoa Tử đâu?
- Thiếu nãi nãi... Thiếu nãi nãi đang ở phòng làm việc của Thiếu gia.
Người làm không biết chuyện gì vừa xảy ra mà khiến cho Lý Đông Lượng lo lắng đến vậy.
Khi Lý Đông Lượng chạy vào phòng làm việc, anh thấy Hà Hoa Tử đang mặc một bộ nữ hầu chỉ ngắn đến đùi trong của cô. Hoa Tử đứng trên chiếc thang và đang lau tủ sách cho anh. Thấy cô không xảy ra chuyện gì, Lý Đông Lượng liền thở phào nhẹ nhõm. Cả hai nhìn nhau một lúc, thấy anh trở về với gương mặt đầy mồ hôi, Hà Hoa Tử liền hỏi:
- Anh sao vậy?
- Anh không sao.
Sao anh gọi em lại không nghe máy.
- Lúc nãy đang nói chuyện thì điện thoại bị rơi xuống. Tôi xuống xem thì nó bị tắt nguồn rồi. Tôi đặt nó trên bang kìa.
Lý Đông Lượng nghe vậy cũng thở phào yên tâm.
- Em không sao là được.
Anh vừa dứt lời, một ngọn gió lớn vô tình thổi vào làm cho phần đuôi váy bay lên. Đương nhiên, anh cũng đã nhìn thấy thứ mình khong nên thấy. Cơn gió vô tình làm cho cả hai ngượng đỏ mặt. Hà Hoa tử vội lấy tay đè phần dưới váy lại và ngại ngùng nhắc nhở anh:
- Anh... anh đừng nhìn.
Do mất thăng bằng nên Hà Hoa Tử trượt chân ngã xuống. Cũng may cú ngã tiếp đất một cách nhẹ nhàng vì được Lý Đông Lượng đã lấy. Nhưng anh bắt được cô trong tình cảnh hai tay đặt trên ngực cô. Vì ở phía sau, Lý Đông Lượng ngửi được hương thơm từ sau gáy của Hoa Tử. Hương thơm tự nhiên nhưng đầy cuốn hút.
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Lý Đông Lượng liền giở trò xấu xa. Tay anh hư hỏng bóp lấy ngực cô. Hoa Tử không kiềm được, bất giác rên lên một tiếng. Không ngờ chỉ vậy mà bên dưới anh đã có phản ứng. Lý Đông Lượng càng được nước làm tới. Anh đè cô xuống, dùng tay cởi bỏ áo trong và xoa nắn nơi đầy đặn của cô. Ngón tay anh liên tục lên xuống, nghịch hai hạt đậu nhỏ làm chúng trở nên cứng lên.
" Nếu như bây giờ mình mút chúng sẽ như thế nào? "
Lý Đông Lượng thắc mắc nghĩ, anh liền cúi người mút lấy chúng khiến cho Hà Hoa Tử vừa rên nhưng cũng xin anh dừng lại. Dần dần, cô bị anh làm cho mất đi lý trí. Cô chẳng thể nào đưa ra suy nghĩ thông suốt trong khi bị anh mút như thế. Cô nghĩ, mình phải đẩy anh ra, nhưng cô lại không đủ sức.
Anh từ từ cho tay mình vào bên trong vùng tam giác của Hoa Tử. Bên dưới cô đã ướt sủng từ lúc nào. Lý Đông Lượng nhẹ nhàng vuốt hạt châu bên dưới.
- Hức... ưm...
Càng nghe tiếng rên của cô, anh càng bị quyến rũ bởi chúng. Hôm nay, anh nhất định sẽ dành cả buổi tối để " yêu thương " cô.
Khi Lý Đông Lượng cho ngón tay vào sâu bên trong hoa huyt của Hoa Tử, cô chẳng thể chịu nỗi sự sung sướng này. Người cô run nhẹ, bên dưới lại tuôn dịch mật ra như suối.
- Em ra ngay sau khi tôi cho tay vào...
Lý Đông Lượng nhìn cô với ánh mắt tà mị nhưng cũng đầy trêu chọc.
- Có phải bây giờ em nên làm cho tôi sung sướng?
Nói rồi, anh liền cầm lấy tay cô và đưa nó chạm vào bên dưới đang căn phồng của mình.
- Đừng... Đừng mà...
Nhìn thấy nét mặt Hoa Tử thoáng lo sợ. Lý Đông Lượng thở dài một tiếng. Anh bế cô trở về phòng ngủ. Cũng may, từ phòng làm việc đến phòng ngủ chỉ cách mấy bước chân, nếu để người làm nhìn thấy cảnh này thì thật mất mặt.
Anh bế Hoa Tử lên giường. Một tay anh chống xuống giường, mặt anh cúi rất gần cô, lên tiếng hỏi:
- Em sợ tôi động vào em?
Cô nghe vậy liền cố tình tránh né ánh mắt của anh.
- Hoa Tử, anh biết những lần trước là anh không đúng, là anh đã quá thô bạo với em. Nhưng lần này, anh sẽ không như vậy.
Những lời này khiến Hoa Tử có chút tin tưởng đối với anh. Cô nhìn xem ánh mắt của anh đối với mình như thế nào, không ngờ lại bị nó làm cho mê hồn.
- Hoa Tử, anh muốn em...
Hà Hoa Tử nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Đêm đó, cả hai người cùng nhau ân ái mà không quan tâm đã là thời gian nào.
Đêm đó, trái tim của hai kẻ trên giường lần đầu sưởi ấm cho nhau.
" Hoa Tử, có phải em đã tha thứ cho anh rồi không? "