Happy Lunar New Year
Mình chúc các bạn và gia đình có một năm mới thật vui vẻ, có thật nhiều sức khỏe và ăn Tết Nguyên Đán vui vẻ, luôn luôn cảm thấy cuộc sống này hạnh phúc.
- ------
Sau một quá trình dài làm thủ tục xuất viện, lại thêm một khoảng thời gian ngồi xe để đến Lý gia, cuối cùng cũng đã đến nơi. Cô đi phía sau Lý thái thái, gia nhân đều cúi đầu đầy cung kính. Có điều, họ thấy lạ vì Lý Đông Lượng không cùng cô trở về.
- Từ hôm nay Hoa Tử sẽ ở đây cùng với ta. Mọi người nhớ chăm sóc cho con bé thật tốt, đã nhớ chưa?
- Dạ, thái thái.
Lý thái thái quay sang nhìn Hà Hoa Tử, nở nụ cười ôn hoà, giọng từ uy nghiêm dạy dỗ chuyển sang hiền hậu:
- Hoa Tử, ta đã cho người sắp xếp phòng cho con rồi, để ta đưa con đi xem.
Cô cong môi nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường đến phòng Hà Hoa Tử, cô luôn nghĩ, Lý gia này thật rộng lớn, nếu chỉ ở vài ngày chắc sẽ không thể nào khám phá hết được. Con đường đến phòng Hoa Tử cũng rất xa xôi. Toàn bộ căn biệt phủ rộng khoảng mét vuông, nên việc đi xa một chút cũng là điều tất yếu.
Muốn đến nơi Hà Hoa Tử sắp cư trú, phải đi qua một cây cầu nhỏ. Dưới cầu có trồng những bông hoa súng. Cô ghé qua đúng lúc nó đang nở rộ. Nhìn xéo qua là một mái đình nhỏ. Dần dần, một căn phòng lớn hiện ra trước mắt cô. Trước cửa phòng có một cây phong lớn nằm bên cạnh. Thân cây cao, tán cây vươn dài đủ để biết nó có từ lâu. Lá của cây phong đều chuyển nhuộm vàng và rơi đầy dưới sân. Kế bên là một chiếc ao nhỏ để nuôi cá và trên mép hồ có đặt những hòn đá xung quanh. Kế phòng ngủ là một mái đình nho nhỏ. Xung quanh đình thì trồng cúc họa mi.
Trước phòng là bậc tam cấp. Bước lên bậc ấy là có thể vào phòng.
Bên tỏng căn phòng ấy lại càng đồ sộ hơn. Trang trí theo cách cổ xưa nhưng lại không hề lạc hậu. Vào phòng ngủ của Hoa Tử - chính là phòng mà cô và Lý Đông Lượng lúc trước từng qua đêm tại đây. Vì lần đó có vẻ gấp gáp nên cô cũng không kịp nhìn ngắm khung cảnh nơi này. Mở cửa số gần đó sẽ thấy mái đình ngay trước mắt cùng với cúc họa mi đang nở.
Đứng ngay cửa sổ, Hà Hoa Tử cố hít thật sâu lấy không khí trong lành nơi đây. Thật dễ chịu hơn nơi đô thị phồn hoa kia.
- Thế nào? Con thấy hài lòng với nơi đây chứ?
- Dạ, con rất thích.
- Vậy hãy cố gắng tịnh dưỡng cho thật tốt, và hãy suy nghĩ cho thật kỹ.
- Dạ. Bà nội à, chắc người cũng đã mệt rồi, con đưa người về phòng nghỉ ngơi.
- Không cần đâu! Con dìu ta đến thư phòng là được.
Hà Hoa Tử nghe vậy liền vâng lời.
Dìu bà ngồi xuống ghế trong thư phòng, Hoa Tử cũng được bà cho phép ngồi xuống. Lý thái thái kêu Hàn quản gia mang đồ mà bà căn dặn đến. Một chiếc hộp gỗ đặt trước mặt Hà Hoa Tử. Cô nhìn chiếc hộp rồi lại quay sang nhìn bà nội, nét mặt đầy thiếu kỳ.
Khi cô mở ra, bên trong là một bộ kỳ bào ( xường xám).
- Con mau vào thay nó đi.
- Dạ.
Hà Hoa Tử có chút miễn cưỡng. Cô nhớ lần cuối cùng cô mặc nó chính là khi còn nhỏ, còn năm bao nhiêu tuổi, cô cũng chẳng nhớ ra.
Kỳ bào được Hà Hoa Tử khoác lên liền mang một dáng vẻ khác hẳn. Kỳ bào có màu tím nhạt tạo cảm giác thư thái, dễ chịu. Trên thân có thêu bạch vân đang bay đầy uyển chuyển.
- Rất đẹp!
Lý thái thái sau khi thấy Hoa Tử thay ra liền không ngớt lời, xuýt xoa khen ngợi. Đúng là ở Lý gia, phải khoác nó lên mới là phù hợp nhất. Ở đây, Hoa Tử có cảm giác như bản thân quay trở về thời xưa. Đúng là thoải mái hơn so với nơi đô thị đầy xô bồ.
Trong lúc Hà Hoa Tử nở nụ cười đáp lại lời khen của Lý thái thái, Hàn quản gia cũng đã trở về. Bà quay vào phòng nhưng không đi tay không. Trên tay có mang theo bó hoa của Lý Đông Lượng.
- Thiếu nãi nãi, Thiếu gia nhờ tôi đưa nó cho cô.
Cô hai tay nhận lấy, có chút miễn cưỡng.
Thấy cô nhận hoa xong thì đứng ngây ra, Lý thái thái liền hỏi:
- Hoa Tử có biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ là gì không?
Hà Hoa Tử vốn không am hiểu về hoa cỏ, cô cũng chưa từng để tâm đến ý nghĩa của chúng. Thế nên khi nghe bà nội hỏi, cô liền lắc đầu nhưng vẻ mặt cũng đầy thắc mắc.
- Chính là, tình yêu nồng cháy.
Lý thái thái nói tiếp:
- Chắc con cũng đã mệt rồi, nên quay về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai Hàn quản gia sẽ dạy con một số quy tắc.
- Quy tắc?
Lý thái thái chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi cười hiền hậu.
Tối đó, Hà Hoa Tử nằm trên giường rất lâu cũng chẳng thể chợp mắt ngủ được. Trong lúc đó lại nhận được cuộc gọi của Dương Việt Bân.
- Hoa Tử, mình đến nhà tìm cậu nhưng Lý Đông Lượng lại cho người đuổi khéo mình.
- Hiện tại mình không ở chung với anh ta nữa.
Nghe Hà Hoa Tử nói vậy, trong lòng Dương Việt Bân hiện lên một tia phấn khích. Có lẽ kế hoạch của anh đã thành công được một nửa. Để hai người họ cãi nhau một trần, dần dần khi tình cảm nhạt đi thì ly hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Dương Việt Bân giấu đi sự vui vẻ của mình, vờ lo lắng hỏi:
- Thế bây giờ cậu đang ở đâu? Hà gia? Nếu dọn ra ngoài thì mau nhắn địa chỉ qua cho mình, mình lập tức đến.
Hà Hoa Tử lên tiếng bác bỏ.
- Đều không phải. Mình đang ở Lý gia, sáng mai mình còn được dạy" quy tắc " gì đó nữa.
- Lý gia? Sao cậu lại ở đó chứ? Còn học " quy tắc " nữa sao?
Dương Việt Bân nghe vậy liền phản ứng dữ dội.
- Sao vậy? Mình ở đây và học " quy tắc " có gì không ổn à?
- Cậu không biết gia đình Lý Đông Lượng là một gia tộc lớn từ nhiều đời sao? Tổ tiên mấy đời nhà hắn đều là quan lớn trong triều, sau đó vì chán ghét chốn quan trường nhiều phe phái nên đã từ quan, lui về ở ẩn. Tuy vậy, mỗi khi triều đình gặp khó khăn đều bí mật hỏi ý kiến của tổ tiên hắn và đã âm thầm giúp đỡ. Tổ tiên hắn có tài làm ăn nên cơ nghiệp luôn vững trong nhiều đời qua.
- Cậu có biết, Lý gia mà cậu đang ở đã trải qua bao nhiêu đời, bao nhiêu tuổi chưa? Nói ra thì cũng hơn tuổi của chúng ta cộng lại rồi. Hơn nữa, Lý gia là gia tộc có " quy tắc " vô cùng khắc khe.
Dương Việt Bân bổ sung thêm.
- Chết thật! Nghe cậu nói, mình không biết có sống nổi qua những ngày tiếp theo hay không nữa? Nhưng mà, mình luôn thấy Lý gia mang nét cổ kính, rất thích hợp để mình tịnh dưỡng.
- Đương nhiên rồi. Chỉ tính căn biệt phủ thôi cũng đã hơn một tỉ nhân dân tệ rồi.
Hà Hoa Tử nghe xong, lòng đầy kinh ngạc. Nói chính xác hơn, chính là mắt chữ o mồm chữ a. Căn biệt phủ này đáng giá thật. Hai người còn chưa tính cả giá nhà đất nơi này. Nghe đây cũng hơn năm trăm triệu nhân dân tệ.
Hai người nói chuyện với nhau rất lâu. Cuối cùng, khi Hoa Tử nhìn đồng hồ đã chẳng còn sớm mới tạm dừng cuộc nói chuyện. Nếu Lý gia đã là nơi đắt đỏ đến vậy, vậy cô phải cố gắng ở đây hưởng thụ nhiều một chút rồi!
tỉ NDT ~ tỉ VNĐ
triệu NDT ~ tỉ VNĐ