Happy New Year, guys
- ---------
Trên con phố đông đúc người qua lại. Những người xa lạ cứ lướt qua nhau một cách vội vã. Có người vừa nói chuyện điện thoại vừa đi, cũng có người tay cầm hồ sơ mà vội vã. Cuộc sống cứ như thế mà trôi qua từng ngày.
Cũng trên con đường ấy, dọc theo vỉa hè có một quán nước nho nhỏ cư trú. Đó là nơi quen thuộc mà Hoa Tử hay đến. Cô thích nơi này. Tuy nằm trên con phố đầy náo nhiệt nhưng vẫn mang cho mình sự bình yên lạ thường. Tất nhiên, nếu ai thân thiết với Hoa Tử đều biết đây là nơi yêu thích của cô.
Vì là khách hàng thân thiết nên từ lâu nhân viên đã nằm lòng việc Hoa Tử muốn gọi đồ uống gì. Khi nhân viên nhẹ nhàng đặt đồ uống xuống bàn cho cô rồi rời đi, cô liền nói một cách khéo léo với An Kỳ:
- An Kỳ, lát nữa Việt Bân sẽ đến đây.
Nghe vậy, Du An Kỳ ngầm hiểu ý của Hoa Tử, bèn thận trọng đáp lại rằng, lát nữa cô cũng phải đến Trương thị để thăm chồng mình. Từ lúc ngồi vào bàn, Hoa Tử lập tức nhắn tin cho Dương Việt Bân để gọi anh đến. Khoảng mười phút sau, Dương Việt Bân đã xuất hiện. Vì cô chọn quán nước không quá xa so với Dương thị nên anh đã đến gặp Hoa Tử nhanh nhất có thể.
Dương Việt Bân vừa bước vào, cánh cửa quán vừa đóng sầm lại. Du An Kỳ cùng lúc đứng dậy, đi ngang qua Dương Việt Bân lại nghe thấy hai tiếng " cảm ơn " từ anh. Vì điều gì chứ? Vì cô đã giúp anh gặp Hoa Tử sao?
Từ lúc dừng xe trước bệnh viện cho đến khi bước chân vào phòng làm việc của Trương Thần, An Kỳ vẫn còn khá ngẩn ngơ. Đến khi cô được anh gọi vài tiếng mới lấy lại được ý thức.
- An Kỳ, em sao vậy?
Anh chỉ nhận lại được cái lắc đầu với tinh thần đang dần mất đi của cô.
- Em có chuyện gì giấu anh sao?
Cô là vợ anh, có chuyện gì làm sao giấu anh được? Nhưng thay vì cố ép An Kỳ nói, Trương Thần lại muốn cô tự nguyện nói ra tâm sự hơn.
An Kỳ sau hồi lâu lưỡng lự, cô lấy tay gãi sau đầu, gương mặt đầy phân vân, quyết định nói một số lời với Trương Thần.
- Hôm nay, em có gặp Hà tỷ. Nhìn chị ấy so với trước khi hôn lễ diễn ra khác rất nhiều. Trông đã ốm đi vài phần và có cảm giác chị ấy chịu tổn thương rất lớn. Nhưng cho dù em có hỏi thế nào đi nữa, Hà tỷ cũng chẳng cho em biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nói xem em phải giúp chị ấy như thế nào?
Thấy gương mặt muốn giúp đỡ người khác của Du An Kỳ, Trương Thần cũng chẳng biết nên làm sao. Vợ anh trước giờ đều muốn giúp người khác, nhưng không phải chuyện gì cũng giúp được. Anh chỉ khuyên cô một điều.
- An Kỳ, anh biết em rất thân thiết với Hoa Tử. Nhưng chuyện của cô ấy chung quy cũng không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa, chuyện đó cũng phứt tạp hơn so với những gì em đang nghĩ. Nhưng cô ấy vẫn còn Đông Lượng bên cạnh, vậy nên em cũng đừng quá lo lắng.
Thấy Trương Thần nói cũng có phần đúng. Nhưng An Kỳ vẫn cảm thấy có chút phức tạp trong chuyện này.
- Hình như trong chuyện này, anh biết nhiều hơn em nghĩ.
Trương Thần không còn cách nào khác nên đã kể hết toàn bộ câu chuyện cho An Kỳ nghe. Hóa ra trong chuyện này, anh cũng đã cùng hội cùng thuyền với Lý Đông Lượng. Trương Thần đã góp tay trong việc lừa Hoa Tử để cô trở về.
Nhưng từ sau khi biết hết mọi chuyện, An Kỳ lại nhìn Trương Thần với một ánh mắt khác.
- Ngay cả chuyện này anh cũng có mặt. Bây giờ không phải em che giấu anh mà là anh còn bao nhiêu chuyện giấu em đây?
Trương Thần cảm nhận đực ánh mắt dò xét đầy độ nguy hiểm của cô vợ yêu quý liền nhanh chóng rút lui khỏi vụ này.
- Đừng nói đến chuyện đó nữa. Anh vừa biết một nhà hàng mới, hôm nay đưa em đến đó.
An Kỳ nghe xong liền từ chối.
- Hôm nay thì không được, vì lát nữa em phải đưa Hà tỷ về rồi.
Cô vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Dòng chữ hiện lên, là Hoa Tử. Hóa ra cô điện đến để nói rằng lát nữa An Kỳ không cần đến đón cô.
- Vậy sao được chứ Hà tỷ. Thế thì lát nữa ai đưa chị về chứ?
Giọng Hoa Tử đầy vui vẻ khi trả lời.
- Chị còn có Việt Bân mà.
Nói rồi, cô liền tắt máy để không làm phiền đôi vợ chồng trẻ.
Quay trở lại quán nước. Khi Dương Việt Bân vừa gặp Hoa Tử liền mừng rỡ, chỉ thiếu điều muốn chạy đến ôm vì những lo lắng mấy ngày qua. Vừa ngồi xuống, anh liên tục hỏi Hoa Tử không ngừng.
- Hoa Tử, mấy ngày qua cậu ở đâu? Có sống tốt? Mình quay lại nhà nhưng không thấy cậu liền rất lo lắng? Hoa Tử,...
Cô biết Việt Bân là thật lòng lo cho cô, nhưng anh cứ hỏi nhiều như vậy làm sao cô trả lời được.
- Hoa Tử, mình biết cậu quay về đây là vì bị Lý Đông Lượng ép buột. Hắn ta không làm khó cậu chứ?
Hà Hoa Tử không đáp lại. Cô chỉ biết cúi đầu, mỉm cười đầy thê lương, lắc đầu. Tuy thời gian cô ở biệt thự tại ngoại ô không nhiều nhưng cũng đủ để ám ảnh cô cả đời này.
- Những ngày không tìm được cậu, mình rất lo lắng.
- Giờ thì cậu không cần lo nữa, mình sẽ ở đây.
Đáp rồi. Hoa Tử nhìn ngoài tiệm. Đột nhiên cô muốn ra ngoài đi dạo một chút. Dương Việt Bân lập tức chiều theo ý của cô.
Trời đã vào đông, trời cũng bắt đầu trở lạnh. Nhưng khi đi dạo như vậy, trái tim Hoa Tử như được sưởi ấm đôi chút bởi ánh nắng của mặt trời. Cả hai đi dạo như thế, không ai nói lời nào. Nhưng cả hai người chẳng có chút ngượng ngạo nào.
Sau khi đã thấm mệt, Hoa Tử dừng chân một chút. Cô xoay người vì biết Việt Bân luôn ở phía sau mình. Rõ ràng Hoa Tử chẳng vui chút nào, thậm chí có phần ủ ê, nhưng không hiểu vì sao cô luôn muốn che giấu nó đi, không muốn ai nhìn thấy.
- Việt Bân, từ trước đến nay cậu luôn là người bạn thân nhất của mình, mình lúc nào cũng tin tưởng cậu. Nếu như có một ngày, cậu có cơ hội lừa dối mình, làm tổn thương mình, vậy cậu có làm không?
Dương Việt Bân không muốn đoán trong đầu Hoa Tử đang nghĩ gì. Chỉ là bây giờ những gì cô nhận được là những thứ cô không muốn nhận nên anh cũng rất thương cảm. Việt Bân thận trọng đáp:
- Giữa Hoa Tử và mình, mãi mãi sẽ không có ngày như cậu nói. Những việc mình làm, chỉ thật lòng muốn cậu hạnh phúc.
Đáp lại câu trả lời của Việt Bân là nụ cười đẹp nhất của cô từ khi trở về.
- Hoa Tử, sau này mỗi ngày mình đều sẽ đến đón cậu đi chơi. Cậu sẽ không còn buồn nữa.
Cô có chút phân vân khi nghe Việt Bân nói thế. Bởi vì anh vừa vì cô nên mới bị Lý Đông Lượng gây khó dễ thì làm sao có thể cùng cô mỗi ngày vui chơi chứ?
- Cậu đừng lo. Tuy bây giờ Dương thị vẫn còn có một chút vấn đề, nhưng mình còn một đối tác lớn có thể giúp đỡ mình với tất cả các phương diện.
Thành công trấn an Hà Hoa Tử, Dương Việt Bân mới tự nhủ với lòng rằng:
" Hoa Tử, cậu hãy chờ mình. Cho dù mình không có được cậu, cũng sẽ giúp cậu thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc này. "