Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Vân Sam đi theo Từ Bân trở về.
Nhà họ Lạc có rất nhiều sản nghiệp ở trong nước, nếu như nàng đã trở lại thì tất nhiên phải đi ra mắt mọi người.
Sau khi nàng tiêu phí mấy ngày để giải quyết công việc ở trong công ty thì Lạc Vân Sam cũng chính thức dọn từ nhà Từ Bân tới tiểu khu Phong Hoa.
Nàng ôm tâm tư của mình và giấu nó đi không hề nói ra, số lần Lạc Vân Sam ra cửa sổ đứng cũng ngày càng nhiều hơn, mỗi buổi sáng sáng, mỗi lần đi mua đồ ăn trưa, mỗi buổi chiều đi tản bộ sau khi ăn xong và hàng ngày nàng sẽ chạy quanh tiểu khu ít nhất ba vòng.
Đáng tiếc là Lạc Vân Sam không được may mắn cho lắm, cho dù mỗi ngày nàng có chạy ba vòng ở xung quanh tiểu khu thì cũng chẳng thể nào gặp được người nàng muốn gặp.
Kết quả này làm Lạc Vân Sam có chút mệt mỏi, quả nhiên việc ngẫu nhiên gặp nhau cũng phải dựa vào duyên phận.
Chỉ chớp mắt một cái đã tới thời gian để cho công nhân viên chức tới nhậm chức, Lạc Vân Sam chọn một bộ quần áo tùy ý sau đó liền cầm tài liệu đi đến trường.
- A, Tiểu Lạc! Những người như chúng ta ở đây cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có năm người mà thôi, nếu cô có vấn đề gì thì cứ việc hỏi tôi là được.
Tổ trưởng của tổ mỹ thuật tên là Bành Kiến Trung, hắn là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi và trông có chút hói.
- Vâng, cảm ơn tổ trưởng.
Lạc Vân Sam gật đầu.
Trường trung học Nhất Trung ở thành phố Ninh là một trường trung học trọng điểm, họ luôn luôn lấy học tập làm chủ cho nên mỹ thuật và âm nhạc không quá được coi trọng ở Nhất Trung.
Ở đây nếu tính cả giáo viên mỹ thuật và giáo viên âm nhạc thì tổng cộng có hơn mười người, tất cả bọn họ đều ở chung trong một văn phòng, nhìn tới những chỗ ngồi và sách vở có màu sắc sặc sỡ có thể biết được hàng ngày những giáo viên đó làm gì.
Chắc chắn là muôn màu muôn vẻ.
Bành Kiến Trung đưa Lạc Vân Sam đi làm quen người trong văn phòng, sau đó hắn mang tài liệu cần dạy trong năm nay đưa cho nàng.
- Năm nay cô phụ trách dạy mỹ thuật từ lớp tới lớp của khối nhé, tám lớp này đều thuộc khối khoa học tự nhiên cho nên nội dung giảng dạy cô xem tài liệu giảng dạy và tự mình cân nhắc là được.
Bành Kiến Trung là một tổ trưởng tương đối có trách nhiệm, công bằng mà nói thì những tin tức hắn đưa cho Lạc Vân Sam đều tương đối hoàn chỉnh.
- Cô Lạc, nếu có vẩn đề gì thì hỏi tôi cũng được nhé.
Mỗi giáo viên tương đối trẻ tuổi lên tiếng, lại còn nháy mắt với Lạc Vân Sam.
- Tôi phụ trách từ lớp tới lớp đó, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
Mạc Diệp cười khanh khách nhìn Lạc Vân Sam, sự ái mộ và kinh diễm trong cô ấy đối với nàng không hề che dấu.
Cô ấy nghĩ người đồng nghiệp mới này của mình đúng là xinh đẹp, nếu so sánh nàng với những minh tinh dùng khuôn mặt để kiếm cơm cũng không thua kém đâu.
Nếu như đồng nghiệp mới ngày nào cũng ngồi ở văn phòng thì cô ấy cũng không ngại tu thân dưỡng tính ngồi trong văn phòng.
- Vậy cũng được, cảm ơn cô giáo Mạc.
Sau khi có chút quen thuộc với môi trường, Lạc Vân Sam còn phải đi tham gia khai giảng trước đại hội công nhân viên chức.
Làm một giáo viên mỹ thuật không mấy quan trọng nên Lạc Vân Sam bị xếp ở một góc tương đối hẻo lánh, khoảng cách của nàng với đài chủ tịch là xa nhất.
Tuy nhiên chỗ vắng vẻ cũng tốt, ít nhất thì tầm nhìn cũng đủ rộng để nhìn được đại bộ phận công nhân viên chức ở đây.
Lạc Vân Sam lấy điện thoại ra, nàng nhìn qua danh sách sắp xếp chỗ ngồi một chút, sau đó nàng lập tức đối chiếu danh sách để tìm ra vị trí ngồi của những giáo viên khối khoa học tự nhiên của khối .
Trường trung học Nhất Trung ở thành phố Ninh có hơn ba trăm giáo viên đang tại chức, mỗi khối lớp sẽ có hai mươi lớp, nói như vậy thì mỗi giáo viên chủ nhiệm sẽ phụ trách hai lớp học.
Trước tiên, Lạc Vân sam đã để người điều tra tin tức và nàng cũng biết Phùng Liễu sẽ là giáo viên hóa học phụ trách cho lớp và lớp đồng thời cô cũng là chủ nhiệm của lớp .
Bản thân nàng là giáo viên mỹ thuật của lớp đến lớp , nàng tin chắc rằng không lâu nữa sẽ có cơ hội tiếp xúc với Phùng Liễu.
Giờ phút này Lạc Vân Sam đang bận để ý Phùng Liễu nghiêm túc ngồi ở vị trí kia, cứ chốc chốc nàng lại viết viết vẽ vẽ gì đó ở trên sổ tay, nhìn có vẻ nàng đang nghiêm túc làm bút ký.
Đại hội công nhân viên chức tổng cộng hơn hai giờ, sau khi kết thúc thì Phùng Liễu liền cùng cô giáo Đỗ Nhược rời đi, hai người định đi tới nhà ăn của giáo viên để ăn cơm trưa.
- Liễu Liễu, năm nay có không ít giáo viên mới tới dấy, em có nhìn thấy không?
Đỗ Nhược vừa đi vừa hỏi cô.
Đỗ Nhược lớn hơn Phùng Liễu hai tuổi nên cô cũng đã là người tuổi, cô ở trường Nhất Trung của thành phố Ninh cũng có chút tiếng tăm, cô đảm nhiệm chức vụ giáo viên ngữ văn và cũng kiêm luôn chức chủ nhiệm của khối .
- Em không, em chỉ nghe nói tổ toán có vài người mới thôi.
Phùng Liễu trả lời cô.
- Phần lớn các giáo viên mới nhậm chức là ở khối mà lại cách hai tầng nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm.
- Chị cũng nghe nói như thế, nhưng mà có tận hai giáo viên mới có quan hệ với em đấy.
Đỗ Nhược là giáo viên chủ nhiệm của cả khóa nên tin tức mà cô nhận được tất nhiên là nhiều hơn Phùng Liễu.
- Thế hả?
Phùng Liễu khẽ nhíu mày, hình như cô đang nghĩ lại xem mình có quên mất tin tức nào không.
- Là hai giáo viên của môn phụ, mỹ thuật và thể dục ấy.
Đỗ Nhược cũng không còn giả vờ không biết gì để trêu cô nữa mà trực tiếp nói.
- Chị nhìn thấy hình như đều là người trẻ tuổi, em phải chú ý chút đó.
- Cũng là khối mà mấy môn phụ đó có thể có cũng có thể không, môn thể dục xem như rèn luyện thân thể cho học sinh còn môn mỹ thuật xem như môn phát sinh đi.
Đỗ Nhược bổ sung.
Phùng Liễu lại không nghĩ vậy.
- Trường học chúng ta cũng có lớp cho năng khiếu đặc biệt mà.
- Em nói là lớp năng khiếu đặc biệt nhưng lớp mà bọn họ nhận đều là lớp thường, hơn nữa bọn họ còn nhận đến cả hay lớp gì đó.
Đỗ Nhược đi thẳng về phía khu dạy học, trên đường cô còn chào hỏi với một vài giáo viên quen biết.
- Giáo viên mới nhậm chức đều rất có tinh thần trách nhiệm, cho dù là cuối kỳ cũng không bỏ chương trình học đâu.
Đỗ Nhược nói.
Vì hưởng ứng cái gọi là giáo dục tố chất cho nên Nhất Trung của thành phố Ninh mở rất nhiều lớp dạy mỹ thuật cho học sinh, hai tuần có ba tiết, hơn nữa còn kéo dài cho đến cuối kỳ mới có hết môn.
- Cái này...!đúng là có vấn đề.
Phùng Liễu lại nhíu mày.
Phùng Liễu đã từng nghe thấy giáo viên môn phụ và giáo viên chủ nhiệm xung đột mấy lần, phần lớn đầu là giáo viên mới nảy sinh mâu thuẫn với giáo viên chủ nhiệm của khối.
Bản thân Phùng Liễu lại không thích bói thẻ nên cô luôn luôn làm việc theo hiệu suất và kế hoạch, trường học sắp xếp để cô hoàn thành chương trình dạy học là đã được rồi.
- Chị nói với em một tiếng trước, tốt nhất là em nên nói chuyện cùng với hai giáo viên kia một chút, sau khi quen thuộc thì sau này sẽ dễ làm việc với nhau hơn.
- Vâng, em sẽ chú ý cái này.
Phùng Liễu gật đầu ghi nhớ.
Tuy rằng bản thân không cần làm vậy nhưng những giáo viên chủ nhiệm khác của khối vẫn cần phải làm vậy, cô làm chủ nhiệm cũng cần dành thời gian phối hợp với bọn họ.
Mắt nhìn của Lạc Vân Sam rất tốt, nàng đã tìm thấy Phùng Liễu xem giữa đám người ỏ trong đại hội công nhân viên chức, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng cô rồi ngây ngốc rất lâu.
Sau khi ngắm nhìn Phùng Liễu, Lạc Vân Sam muốn đến nói vài câu với cô khi đại hội kết thúc, nàng muốn xem giáo viên ngày xư có còn nhận ra mình của hiện tại hay không.
Thế nhưng khi đại hội kết thúc thì nàng lại bị Mạc Diệp gọi lại.
- Cô giáo Lạc có muốn đi ăn trưa cùng tôi hay không?
Mạc Diệp mời nàng.
Tầm mắt của Lạc Vân Sam dừng lại trên người Phùng Liễu một lúc, nàng nhìn thấy cô đi cùng với Đỗ Nhược.
- Được.
Lạc Vân Sam đồng ý, nàng để thân ảnh của Phùng Liễu biến mất trong tầm mắt của chính mình.
"Vẫn ở trong cùng một trường học nên việc tiếp xúc cũng không cần phải vội, từ từ cũng được."
Thứ gọi là duyên phận này không thể sắp đặt, thời điểm bản thân muốn nó tới thì nó không tới nhưng lúc không muốn thì nó sẽ ngẫu nhiên va vào mình.
Mạc Diệp đưa Lạc Vân Sam đi tới nhà ăn dành cho giáo viên để ăn cơm, tốc độ hai người đi rất chậm.
Khi hai người đi vào trong nhà và xếp hàng cũng là lúc Phùng Liễu và Đỗ Nhược ăn cơm xong.
- Chào buổi trưa chủ nhiệm Đỗ và cô giáo Phùng nhé!.
ngôn tình tổng tài
Mạc Diệp cười chào hỏi hai người.
Phùng Liễu gật đầu cười đáp.
- Chào buổi trưa.
Đỗ Nhược và Mạc Diệp cười với nhau.
- Đã lâu không gặp cô giáo Mạc nha, đứng bên cạnh cô hẳn là cô giác Lạc mới nhậm chức phải không?
Sau khi hỏi xong thì tầm mắt của cô dừng trên người Lạc Vân Sam, đúng là trùng hợp, cô vừa mới nhắc tới cô giáo vừa tới này xong.
- Chào chủ nhiệm Đỗ.
Lạc Vân Sam chào cô, ánh mắt nàng không dừng lại mà nhìn sang Đỗ Nhược.
- Chào cô.
Đỗ Nhược mỉm cười chào lại, cô nói với Mạc Diệp hai ba câu rồi rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Phùng Liễu nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, vừa lúc ánh mắt cô chạm vào tầm mắt của Lạc Vân Sam.
Phùng Liễu có hơi sửng sốt, nhưng hơn hết là cô cảm thấy cô giáo Lạc này khá quen mắt.
Tuy nhiên cô giáo Lạc này chắc không phải là người kia đâu, bây giờ em ấy định cư ở nước ngoài cơ mà, làm sau lại là giáo viên mỹ thuật ở đây được.
Ánh mắt chạm nhau một chút khiến Lạc Vân Sam có chút mất mát, nàng nghĩ Phùng Liễu không nhớ rõ mình.
"Quả nhiên là vậy, thời gian ba tháng là quá ít phải không?"
- Cô giáo Lạc?
Mạc Diệp nhìn thấy Lạc Vân Sam không có phản ứng nên cô đi tới vỗ nhẹ vào vai nàng.
Lạc Vân Sam giật mình lùi lại phía sau một bước, ánh mắt nàng có chút sắc bén nhìn vào Mạc Diệp.
Lạc Vân Sam không quá thích người khác đụng vào mình nên phản ứng của nàng của hơi mạnh một chút.
Hình như Mạc Diệp bị ánh mắt của Lạc Vân Sam dọa sợ, cô mở miệng giải vây.
- Lạc...!Cô giáo Lạc vừa mới thất thần hả?
- Tôi xin lỗi.
Lạc Vân Sam thu lại cảm xúc của mình, rất nhanh nàng đã trở lại bộ dáng lạnh lùng như trước.
- Không sao, không sao.
Mọi người đang đợi chúng ta đấy.
Mạc Diệp nói, cô không nhịn được mà liếc sang Lạc Vân Sam vài cái.
"Chuyện vừa rồi hẳn là ảo giác của mình, sao mình cứ có cảm giác ánh mắt cô Lạc có chút gì đó nhỉ."
Trong lúc ăn cơm Lạc Vân Sam có nói bóng gió hỏi tình hình của Đỗ Nhược và Phùng Liễu, nàng nghe mọi người nói nên biết được không ít tin tức.
- Cô giáo Phùng ở trong trường rất được chào đón nhỉ?
Ánh mắt Lạc Vân Sam khẽ thay đổi, nàng tới hẳn là vẫn kịp lúc.
- Chứ sao nữa, đừng nói là giáo viên mà đến cả mấy học sinh nghịch ngợm còn gọi một tiếng nữ thần nữa đấy.
Mạc Diệp ở Nhất Trung cũng hai ba năm nên cô biết không ít chuyện.
- Căn cứ theo một vài nguồn tin nhỏ thì tổ trưởng tổ toán của khối hình như có chút ý với cô giáo Phùng đấy, nhưng mà cô giáo Phùng vẫn luôn không để ý, cô chỉ một lòng vì học sinh mà thôi.
- Cô ấy đúng là một giáo viên hết mình vì học sinh.
Lạc Vân Sam nói.
- Đúng thế, nhưng mà vẫn khá nghiêm khắc đấy, học sinh cũng vừa yêu vừa sợ cô Phùng.
Mạc Diệp cảm thán.
- Là vừa kính vừa sợ chứ.
Lạc Vân Sam lại cường điệu lên.
Mới chỉ cấp ba mà thôi, bọn chúng vẫn còn là trẻ con, động tí là nói yêu thì hơi quá.
Nàng nghĩ lại chính mình lúc còn học cấp ba cũng không phân rõ cái gì là yêu cái gì là thích, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy chính mình có quá phận và ỷ lại vào Phùng Liễu một chút..