Một phút đứng tim, rồi mọi vật hoàn toàn im lìm. Những bóng người ở ngoài kia. Hơi thở của tôi. Ngay mưa hình như cũng phải tạnh. Sự lặng lẽ hầu như tuyệt đối.
Rồi từ chỗ đó vọng đến tiếng thụp xa xôi. Rồi tiếng thụp nữa. Thụp, thụp, thụp. Tôi ngỡ đó là tiếng tim tôi khuếch đại vì hoảng hốt cho đến khi một ánh sáng trắng như bạc cắt qua bóng tối.
Âm thanh rộn ràng không thể nhầm lẫn của nhạc rap vọng tới màng nhĩ tôi như tiếng xe máy trên phố rồi vào con đường dành cho xe ở cuối khu nhà.
Trong chốc lát, đèn pha ôtô cực mạnh chiếu sáng bên kia đường phố, cho thấy một cảnh tượng sửng sốt, không thể nào quên.
Chỉ một phần nghìn giây thôi, nhưng quá đủ cho hình ảnh bỏng rát vĩnh viễn trong hồi ức của tôi.
Cái bóng đang đứng chắc chắn là Paul. Anh thở nặng nhọc, cầm chiếc mũ sắt của Scott trong tay như một cây gậy tày.
Scott nằm ngay dưới chân Paul, cây gậy đánh golf rơi gần bàn tay anh, một vòng máu đen ngòm dưới đầu anh.
Đây là việc xảy ra khi mi lừa dối, một giọng nói thì thào vào tai tôi.
Đây là thứ mi phải chịu.
Rồi trong lúc ấy, tôi làm một việc sáng suốt nhất có thể nghĩ ra. Tôi rời cửa sổ và giấu mặt vào bàn tay.
Scott nằm im, không nhúc nhích. Tại tôi.
Tôi vẫn náu mình, lóng ngóng với thực tại mới mẻ và tê dại, rồi một ý nghĩ chợt đến.
Paul cũng đủ say mê để theo dõi tôi?
Mất tự chủ vì mong muốn nhìn thấy Paul lúc này, tôi trở lại cửa sổ.
Cái quái gì thế kia?
Ngay sau chiếc xe máy đổ kềnh của Scott, trong vùng ánh sáng là ôtô của Paul. Tôi theo dõi, kinh hoàng khi thấy Paul quẳng Scott lên ghế sau. Hình như đầu Scott đập vào khung cửa và tôi nghe thấy tiếng anh rên rỉ.
Paul nghĩ gì mà làm thế?
Cuối cùng, tôi chạy ào xuống dưới nhà. Tôi không thể để chuyện này tiếp tục. Tôi điểm lại trong đầu thao tác hô hấp cho tỉnh lại. Miệng kề miệng. Sắp đến cửa tôi bỗng nhận ra mình không mảnh vải che thân. Tôi vội vã chạy lên gác.
Tôi mặc áo phông và đang dò dẫm tìm chiếc quần jeans thì nghe thấy cửa xe đóng sầm rồi tiếng chuyển bánh.
Tôi lại lao đến cửa sổ.
Tôi nhìn ra ngoài đúng lúc xe Paul tăng tốc.
Lồng ngực tôi nóng bỏng, đầu tôi quay cuồng, tôi có thêm một câu hỏi dành cho Paul lúc nhìn theo đèn đỏ trên xe Paul biến mất trong bóng tối.
Paul, anh đưa Scott đi đâu?