Trong bóng tối chật hẹp của chiếc Toyota Camry đỗ cách căn phòng bên trên gara nửa khối nhà, Paul Stillwell nhìn trừng trừng, chết điếng lúc một ánh chớp nữa chiếu sáng cái xe máy đỏ chói của Scott.
Trước kia Paul đã nhìn thấy xe Ducati trong phần quảng cáo của tờ Fortune, một trong những đồ chơi đắt giá không tưởng tượng nổi của những chàng trai ngông cuồng. Thứ mà một ngôi sao điện ảnh hoặc người thừa kế của một tập đoàn tàu biển mới dám cưỡi.
Hoặc những thằng cha sung sướng như Scott, Paul nghĩ lúc nhìn chằm chằm những đường nét như chiếc máy bay phản lực chiến đấu, đỏ chói và trơn bóng như lớp son môi trong ánh sáng mờ mờ.
Họng Paul nghẹn thắt lúc anh ngoảnh đi và nhìn lại các hình ảnh trên chiếc điện thoại di động Verizon.
Anh đã đỗ lại chụp Scott khi anh theo Scott đi làm về một tuần trước. Trong ảnh, Scott ngồi dạng hai chân trên chiếc xe Italy chờ đèn đỏ, mũ bảo hiểm kín mặt kéo sụp xuống trán. Mảnh dẻ, cường tráng, tự mãn như cái xe đắt tiền giữa đôi chân anh ta vậy.
Paul đóng điện thoại lại và nhìn chăm chú qua màn mưa vào ánh sáng khuôn cửa sổ bên trên gara.
Rồi ngả lưng, Paul nhấc thanh sắt lên khỏi ghế sau. Chiếc gậy đánh golf đủ nặng và cân bằng.
Anh biết đây là một giải pháp quyết liệt, và nhìn đăm đăm vào phần trước của cây gậy to bằng cỡ nắm tay, nặng, bằng kim loại. Nhưng còn lựa chọn nào khác khi có kẻ đột nhập vào nhà bạn và cuỗm đi thứ của bạn?
Lúc này mọi sự đang lâm nguy, Paul tự nhắc mình. Mọi thứ anh kiếm được có cơ tuột khỏi tay.
Lẽ ra anh nên hành động sớm hơn. Chặn trước mọi sự, trước khi xảy ra chuyện này. Nhưng tất cả những có thể, lẽ ra và giá như lúc này còn có nghĩa gì? Chỉ còn lại một câu hỏi: Liệu anh có cho phép cái chuyện rác rưởi này tiếp diễn hay không?
Không, Paul nghĩ. Chỉ có một cách duy nhất chấm dứt việc này.
Mưa gõ rào rào trên nóc chiếc Camry. Anh nhét điện thoại vào túi và hít một hơi sâu. Rồi chậm rãi, gần như thận trọng đến mức trang nghiêm, anh nắm bàn tay đi găng đen quanh cán cây gậy tày nặng chịch.
Quá khắc nghiệt, anh nghĩ và mở cửa xe rồi bước vào màn mưa.