Ly Rượu Pha Vội

chương 1-1: mở đầu: không ai thích ngạc nhiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi biết làm Paul ngạc nhiên vì đến ăn trưa ngay tại nơi làm việc của anh trên phố Pearl là một ý nghĩ cực hay, dẫu tôi không tự nhủ như thế.

Tôi đã đi một chuyến đặc biệt đến Manhattan và diện “bộ đồ duyên dáng màu đen” ưa thích của tôi. Trông tôi mê hồn một cách kín đáo. Không những chọn địa điểm là nhà hàng chuyên đồ nướng Mark Joseph, tôi còn mặc một trong những bộ áo Paul thích, cũng là thứ Paul thường chọn mỗi khi tôi hỏi:

“Hôm nay em nên mặc gì, hả Paul?”

Dù sao tôi đang háo hức, tôi đã hỏi Jean, trợ lý của anh để biết chắc là anh ở đó, dù tôi không báo cho cô biết về sự bất ngờ. Sau rốt, Jean là trợ lý của Paul chứ không phải của tôi.

Lúc lượn chiếc Mini Cooper của tôi vòng vào góc phố, tôi nhìn thấy anh đang rời công sở, đi cùng một phụ nữ tóc vàng hoe trạc tuổi đôi mươi.

Paul cúi xuống rất sát cô gái, vừa chuyện gẫu vừa cười theo cách của anh, ngay lập tức tôi cảm thấy khó chịu.

Cô ta có vẻ đẹp rạng rỡ, sáng ngời rất dễ gặp ở Chicago hoặc thành phố Iowa. Cao, mái tóc bạch kim mượt mà. Nước da màu kem trông từ xa đã thấy hoàn hảo. Không một nếp nhăn hoặc khiếm khuyết.

Tuy vậy, cô ta không hoàn toàn trọn vẹn. Cô dẫm phải tà váy trên phiến đá lát đường lúc cô và Paul sắp bước vào taxi, và khi tôi quan sát Paul lịch sự nắm lấy lớp casơmia hồng trên khuỷu tay gầy gò của cô, tôi cảm thấy như bị ai đó táng một đòn lạnh buốt vào giữa ngực.

Tôi đi theo họ. Vâng, tôi nghĩ đi theo còn quá lịch sự. Tôi lén theo họ.

Suốt dọc đường đến Midtown, tôi cắn đuôi chiếc taxi đó giống như chúng tôi nối với nhau bằng một móc kéo. Khi chiếc taxi đột ngột đỗ lại trước lối vào khách sạn St. Regis, phố Đông, Paul cùng cô gái bước ra và mỉm cười, tôi cảm thấy bừng bừng như có một con thằn lằn chạy suốt từ não thẳng xuống bàn chân phải của tôi, rồi lơ lửng trên chân ga. Sau đó, Paul khoác cánh tay cô ta. Hình ảnh hai người xen vào giữa các bậc đằng trước của khách sạn nhiều tầng và mui chiếc xe Mini màu xanh cứ lóe sáng trong trí tôi.

Rồi hình ảnh ấy biến mất và họ đã đi rồi, tôi vẫn ngồi đó mà khóc cùng tiếng còi inh ỏi của những chiếc taxi xếp hàng sau xe tôi.

Truyện Chữ Hay