Sinh nhật tuổi của Cận Tiểu Viêm, Tưởng Tiểu Khâm lấy tiền vặt tích góp từng chút một trong thời gian qua, mua một chiếc bánh ngọt, đôi mắt trông chờ chạy đến bán manh.
Cận Viêm từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, cắn một ngụm tượng trưng, còn lại đều do Tưởng Khâm khò khè ăn hết.
“Tớ không có mẹ.” Cận Tiểu Viêm ngồi ở bên cạnh sâu kín nói.
Tưởng Tiểu Khâm một miệng toàn bơ, nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Cậu có mẹ mà?”
“…”
“Không sao,” Tưởng Tiểu Khâm ra vẻ người lớn nói, “Cậu còn có tớ mà.”
Sinh nhật hai mươi tuổi của Cận Viêm, Tưởng Khâm ở thành phố khác rất xa phải ngồi xe, chạy tới đại học gặp hắn.
Lúc đó Cận Viêm đã bị đuổi học rồi, đi theo Cận Vệ Quốc làm xã hội đen, mỗi người trên đường nhìn thấy hắn đều phải kêu một tiếng Cận ca. Tiểu Cận ca ánh mắt độc ác, ra tay ngoan chuẩn, rất có tư thế trò giỏi hơn thầy, một loại ca ca tỷ tỷ đều khấn Phật không thôi, khẩn thiết hy vọng hắn sớm lấy được một người vợ đoan trang hiền thục, phá vỡ quy luật không sinh ra được đứa con nào hiền lành của nhà họ Cận.
Bị kí thác kỳ vọng lớn, đồng chí Cận Viêm lại vô tri vô giác, hắn được bảo đi sinh nhật, kết quả đi rồi đâu đâu cũng thấy oanh oanh yến yến, tất cả đều là em gái/ con gái/ cháu gái của mấy trưởng lão… Một đội quân tóc dài đông như nước.
Cận Vệ Quốc nước mắt tung hoành ngang dọc, lôi kéo tay em trai nói: “Lão út a, kiên cường lên, hương khói nhà họ Cận toàn bộ nhờ vào em…”
Tâm địa gian xảo trong bụng Cận Viêm còn chưa kịp rục rịch, tiếng chuông di động đã vang lên, Tưởng Khâm ở bên kia đầu dây hỏi: “Sao cậu không ở kí túc xá?”
“Cậu! Sao cậu lại tới đây?”
“Vội tới chúc mừng sinh nhật cậu a.”
Cận Viêm nháy mắt hồn phi phách tán, một cước đá văng Cận Vệ Quốc, chạy nhanh như sắp tè ra quần.
Sau đó nhà họ Cận biết được sự tồn tại của Tưởng Khâm, từ trên xuống dưới đều có chung mối thù, quyết định đem hồ ly tinh nam xấu xa này đuổi đi. Cận Vệ Quốc thân là đại ca, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đành phải vác mặt tới cửa, chỉ vào Tưởng Khâm nước miếng bay tứ tung nói: “Đừng có mơ! Cậu cả đời đừng nghĩ đến chuyện bước vào cửa nhà họ Cận!”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Thật không?” Sau đó ánh mắt liếc ngang.
Cận Viêm chỉ cảm thấy ánh mắt đó có dao, lại thấy mình thật oan uổng, đầu gối lập tức mềm xuống, lôi kéo tay Cận Vệ Quốc chân thành tha thiết nói: “Đại ca, kỳ thật em họ Tưởng…” Sau đó xoay người bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Tưởng Khâm: “Thân ái anh yêu em anh không thể không có em em xin hãy tin tưởng chân tình sáng như ánh mặt trời của anh ngàn vạn lần đừng bị mấy kẻ tiểu nhân châm ngòi ngày mai anh với em đi đồn công an sửa lại họ…”
Tưởng Khâm kiêu ngạo đắc chí: “Họ không cần sửa lại, ở rể đi!”
Cận Viêm: “Không thành vấn đề!”
Cận Vệ Quốc: “…”
Đêm trước ngày sinh nhật tuổi của Cận Viêm, vì một hợp đồng quan trọng phải kí ở nước Mĩ, ước chừng hai tháng không trở về, đến mức cả mắt cũng phát xanh rồi, gọi điện thoại kể lể với Tưởng Khâm: “Cho dù đi cả đêm anh cũng phải về…”
Sinh nhật, cũng là ngày hắn về nước, giải trí Thời Tinh chuẩn bị tiệc rượu long trọng, kết quả hắn ở sân bay trốn thoát khỏi nhân viên tiếp đón, lén lút chạy đi tìm Tưởng Khâm ở hội trường, tính toán chuẩn thời cơ lừa gạt, ở trong phòng nghỉ ư ư a a nửa ngày. Lúc đó da mặt Tưởng Khâm mỏng, làm giữa ban ngày ban mặt cảm thấy thẹn quá hoá giận, vừa thích vừa không dám kêu lớn, cắn mạnh vào môi khiến môi nứt ra, sau đó nghe thấy bên ngoài cửa một đám người ầm ĩ chạy tới chạy lui: “Cận tổng đâu? Cận tổng đến sân bay chưa?” “Vì sao không nhận điện thoại, bữa tiệc bắt đầu rồi làm sao bây giờ?” “Trời ạ hay là lạc mất rồi, báo cảnh sát báo cảnh sát!”
Không phá đám sự vui vẻ của ba mẹ, Lê Tiểu Mông nho nhỏ mặc tây trang, đeo yếm nhỏ, vừa phun nước bọt vừa cắn ngón tay mập mạp. Các nhóm cô chú lòng nóng như lửa đốt vây quanh nhóc hỏi: “Cục cưng ngoan, ba cháu đi đâu cháu có biết không?”
Lê Tiểu Mông trầm tư suy nghĩ vài giây, ngốc ngốc nói: “Ba ba… ăn cơm cơm!”
Cận Viêm thừa dịp hỗn hoạn lén chuồn ra khỏi phòng nghỉ, từ cửa sau chạy đến cửa trước, làm ra bộ mới xuất hiện, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến. Kết quả mới đi vào cửa đã bị Cận Vệ Quốc phát hiện: “Thằng kia con mẹ nó đứng lại! Đi ăn cơm gì mà ăn đến tận hai tiếng!”
Cận Viêm lạnh lùng nói: “Em còn trở về tiếp tục ăn mà, thử nói nhiều thêm một chữ xem?”
Kết quả ở bữa tiệc tất cả mọi người đều bàn luận vấn đề ăn cơm của Cận tổng, suy luận xem hắn ăn gì, đưa ra đủ loại suy đoán: kì trân hải sản? Mãn Hán Toàn Tịch? Chẳng lẽ là cái gì gì mà nữ thể thịnh? (đồ ăn bày trên cơ thể trần truồng của con gái). Tưởng vợ hiền nghe xong mặt lúc đỏ lúc trắng, sau khi bữa tiệc kết thúc không nói hai lời, xông lên đánh vào mông Lê Tiểu Mông: “Này thì ba ba ăn cơm! Này thì ba ba ăn cơm!”
(Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn ngày với bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa)
Lê Tiểu Mông không phụ sự kì vọng mà oa oa khóc lớn, khiến Cận Viêm đau lòng không chịu được. Kết quả một phút sau hai người lại vui vẻ, Lê Tiểu Mông lau nước mắt, xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, thút thít lôi tay mẹ đi ăn kem ly.
Sinh nhật tuổi của Cận Viêm, Thời Tinh giải trí phát triển đến thời kì đỉnh cao, toàn bộ công ty xoa tay tính toán, vì hắn chuẩn bị một lễ mừng long trọng, xa hoa, xa xỉ mà khó quên xưa nay chưa từng có.
Nhưng hằng năm đều làm lễ mừng sinh nhật, Cận Viêm đã có chút chán, thầm nghĩ ở trong nhà cùng người thân cùng nhau đoàn tụ, ăn bữa cơm ước điều ước, xem phim và vân vân xong một ngày.
Hắn hao hết sức chín trâu hai hổ đùn đẩy công văn, huỷ bỏ cuộc họp, tan tầm kích động về nhà – đúng vậy, đồng chí kiêm ông chủ Cận Viêm mẫu mực hôm nay còn đi làm – sau đó vào cửa thấy phòng khách toả ra ánh sáng ấm áp của ngọn nến, trên bàn cơm trải khăn trắng, dao nĩa bạc, mùi tảng thịt bò toả ra khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Người hiểu ta chỉ có Tưởng Khâm! Cận Viêm mở cờ trong bụng, tiện đà não bổ cũng mở ra, thầm nghĩ ở trong phòng bếp nhất định vợ mình đã cởi sạch mặc tạp dề tình thú chờ mình “beep…” lại “beep…”.
Vì thế hắn khom lưng, nhón chân, lặng lẽ chạy đến cửa phòng bếp, nhiệt tình dào dạt giang hai tay ra: “Vợ….”
“Ba ba sinh nhật vui vẻ!” Lê Tiểu Mông sung sướng nhào lên.
“Cha vợ sinh nhật vui vẻ!” Trát Tây sung sướng nhào lên.
“Mị mị mị mị mị mị!” Cừu nhỏ sung sướng nhào lên.
Cận Viêm: “…”
Cận Viêm bị mấy người như hổ đói vồ mồi ấn ngã xuống đất, lập tức bùng nổ: “Sao mấy đứa lại ở đây hết thế này? Cậu gọi tôi là cái gì?!”
Trát Tây vô biểu tình xoay người tránh đi: “Hừ.”
Cận Viêm như bị sét đánh, một phen túm lấy Lê Tiểu Mông, định giơ chân phát hoả, đột nhiên Tưởng Khâm ở phòng ngủ thò đầu ra: “Lăn qua lăn lại cái gì thế thân ái? Muốn bị đánh à? Rửa tay rồi đi ăn cơm, chờ anh nửa ngày rồi!”
Cận Viêm bị cắt ngang, hồn nhiên quên mất chính mình định phát hoả chuyện gì, ngốc lăng nửa ngày, đột nhiên thấy có cái gì đó cắn ống quần mình.
“…Lê Tiểu Mông! Mang cừu nhỏ của con đi chỗ khác!”
Cận tổng oán khí đầy bụng ngồi ở bàn ăn, trên đỉnh đầu đều là sương mù đen.
Nhưng Lê Tiểu Mông hoàn toàn không hề cảm thấy ánh mắt kia của ba nhóc, vẫn hưng trí bừng bừng ôm Tiểu Mị đút sữa. Trát Tây quy củ ngồi cắt tảng thịt bò, sự tồn tại của cậu khiến Cận Viêm trăm lần không thể lý giải – khó có được bữa tối với ánh nến lãng mạn, nhà ngươi không biết thức thời đem Lê Tiểu Mông đi chỗ khác đi, còn ngồi đây cắt thịt bò?
“Vì bữa tối là cậu ấy làm,” Tưởng Khâm không lưu tình chút nào nói, “Tay nghề nấu ăn của Trát Tây tốt lắm, em thấy anh nên theo cậu ấy học đi.”
Ở một góc nhà ăn đặt một bình hoa cắm đầy hoa bách hợp, trên bàn cơm cũng có lọ hoa hồng tươi đẹp ướt át. Rượu vang đỏ dưới ánh nến lung linh, kết hợp với âm nhạc chậm rãi, làm người ta say mê lún sâu vào.
Cận Viêm rốt cuộc cũng thuyết phục mình không nhìn ba tên đang cọ ăn cọ uống kia, lôi kéo tay Tưởng Khâm thâm tình thổ lộ: “Thân ái, cảm ơn em đã chuẩn bị nhiều thứ cho sinh nhật của anh như vậy…”
“Tàm tạm,” Tưởng Khâm nói, “Thịt bò là Trát Tây nấu, hoa hồng là Lê Mông mua, trang trí nhà ăn là hai đứa nó làm, hoa bách hợp được đặt trên lưng cừu nhỏ mang về… Em rốt cuộc phát hiện nuôi sủng vật trong nhà thật là tốt, về sau có thể huấn luyện nó ngậm dép lê đưa cho chúng ta.”
“… Thân ái em cũng vất vả mà, ít nhất rượu vang đỏ này…”
“Trực tiếp lấy ở tủ rượu của anh.” Tưởng Khâm vui mừng nói, “May mà lần trước đòi ly hôn còn có một chai chưa ném bể.”
Cận Viêm: “…”
Tưởng Khâm: “…”
Phu phu hai người thâm tình chăm chú nhìn nhau, sau một lúc lâu Cận Viêm chợt loé linh quang, kích động nói: “Sáng kiến! Ít ra sáng kiến là của em!”
Tưởng Khâm trốn không kịp, bị Cận Viêm ôm sát vào trong ngực, ngọt ngào nói: “Thân ái, ta chỉ cần biết trong lòng em có anh! Nến, bữa tối và vân vân thật sự là không thể lãng mạn hơn! Làm em nhọc công làm nhiều thứ cho anh như vậy, nào chúng ta cùng cạn chén!”
Tưởng Khâm ngạo kiều tâm bảo không tốt, quay đầu muốn chạy trốn, đáng tiếc bị Cận thổ phỉ ôm lấy đầu, “Hắc hắc hắc hắc” mạnh mẽ đút cho hai ngụm rượu vang đỏ, sặc tí chết.
“Cận! Viêm! Anh cố ý Cận Viêm! Buông tay, buông tay!”
“Ha hả, thân ái thật là mạnh miệng, em yêu anh như vậy, không thể rời bỏ anh…”
“Ai mẹ nó không rời bỏ anh anh buông tay ra!”
“Nào chúng ta cạn thêm chén nữa, a…”
Trát Tây tận chức tận trách cắt xong thịt bò, một miếng đút cho Lê Mông, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Tưởng tổng thật đáng thương.”
Lê Mông và Tiểu Mị cùng nhau gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.” “Mị mị, mị mị.”
Sau con mắt cùng nhau nhìn đối diện, chỉ thấy không có người, dưới bàn ăn mơ hồ truyền đến âm thanh kịch liệt đấu tranh: “Cận Viêm anh đừng quá phận!” “Vợ há miệng nào, a…”
“Thật sự là rất đáng thương!” Hai người đồng loại tiếc nuối lắc đầu, sau đó tay nắm tay, mang cừu nhỏ, cùng nhau ra ngoài xem phim.
Đôi phu phu già mất hết mặt mũi ở trước mặt hai đứa nhỏ, Tưởng ngạo kiều tức giận đến mức cơm cũng không ăn xong, rượu đổ xuống người nên chạy như điên đi tắm rửa. Cận thổ phỉ như thú vật vây khốn ở ngoài cửa phòng tắm xê dịch nửa ngày, thật vất vả mới chờ được vợ tắm xong, mới ra đã bị hổ đói vồ mồi, quyết đoán mang lên giường ăn không còn một mảnh.
Phu phu này quả thật là không có mặt mũi không có da mặt, giống như Lê Mông thường xuyên cười nhạo bọn họ là, ở phòng ngủ đi ra là anh anh em em, mâu thuẫn gì cũng đều không còn nữa.
Đúng lúc đêm nay làm chuyện xấu sớm, làm xong ánh đèn đường vẫn rực rỡ, ánh trăng sáng trưng, Cận Viêm trong lòng lãng mạn ôm ấp tình cảm như được ăn xuân dược, vì thế đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi!”
Tưởng ngạo kiều bị hàng phục, đương nhiên không phản đối.
Bọn họ dính như keo đi đến rạp chiếu phim, mua vé tình nhân, dính như keo xem xong một bộ phim sinh ly tử biệt rỗng tuếch. Mọi người đều che miệng lệ rơi đầy mặt, chỉ có hai người trong bóng đêm anh đút em một miếng bắp rang bơ, em đút anh một ngụm kem ly, xung quanh đều là phấn hồng ngọt ngào, dường như chỉ sợ không khiến người ta phát giận đem hai người bọn họ ra ngoài thiêu sống.
Khi bộ phim kết thúc, đèn sáng lên, nhóm tình nhân ánh mắt đỏ bừng xếp hàng ra ngoài, Cận Viêm còn chưa mãn nguyện hỏi: “Sao lại hết rồi?”
Tưởng Khâm dùng sức rút bàn tay bị hắn kẹp giữa đùi, cũng hơi nghi hoặc: “Bộ phim này nói về cái gì thế?”
Phu phu hai người nhìn nhau, nhanh chóng vứt vấn đề phim ảnh ra sau đầu, tay nắm tay dính như keo về nhà.
Kết quả về nhà rồi hai người còn không yên lặng, một người bưng chén rượu vang đỏ chạy đến ban công ngắm trăng. Ở thành phố làm gì có thể xem được trăng đẹp, đêm nay trời con đầy mây, Tưởng Khâm đùa nghịch kính viễn vọng nửa ngày, cuối cùng còn bảo: “Không được, tìm không ra. Nếu không để lần sau ngắm đi.”
Cận Viêm đem Tưởng Khâm ôm vào lòng, một bên ngửi ngửi một bên không để tâm nói: “Ừm, dù sao cơ hội còn nhiều, kính viễn vọng đem về đừng đánh mất… A em không dùng dầu gội cũ, đừng động đậy! Để anh ngửi anh ngửi!”
“Anh mới đừng động đậy! Một bó tuổi rồi có thể yên lặng được không!”
“Ai bảo người đàn ông của em một bó tuổi rôi? Đồng chí Tưởng Khâm, anh đại biểu cho tổ chức cảnh cáo em, không được phép xuống giường liền trở mặt…”
Hai người giãy đến giãy đi, cuối cùng trở người, bùm một tiếng đều ngã sõng soài trên mặt đất. Tưởng Khâm thẹn quá hoá giận xoay người, Cận Viêm lại quấn lên người anh, còn không ngừng hỏi: “Ghét bỏ anh già sao? Hả? Có phải ghét người đàn ông của em già không?”
“Anh được lắm Cận Viêm! Muốn bị đánh à?”
“Ừ anh chỉ biết, em xuống giường cái là không biết điều, còn muốn động thủ đánh chồng…”
Tưởng Khâm mặt đỏ như muốn xuất huyết, trở tay muốn đánh người, lại bị Cận Viêm ôm lại, kề sát cổ vừa hôn môi vừa thì thào nói: “Già thì già, chờ đến lúc ông đây tuổi vẫn còn đè em ra được, cứ chờ đi hừ hừ!”
Tưởng Khâm dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Khi đó em không chắc?”
Cận Viêm nhất thời vui mừng hớn hở, “Ừ, khi đó Lê Tiểu Mông vô lương tâm khẳng định là chạy rồi, chỉ còn hai người già chúng ta mỗi ngày trải qua thế giới hai người… Không, không đúng, em lúc nào cũng không phải ông già, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là tuổi.”
Hắn hôn nhẹ lên mặt Tưởng Khâm, lại cười nói: “Vĩnh viễn là tuổi.”
Tưởng Khâm muốn nói gì đó, mặt lại đỏ hơn trước, hơn nửa ngày mới mập mờ nói: “Anh cũng… như thế.”
Không biết tầng mây kia tán đi lúc nào, ánh trăng từ chân trời mơ hồ lộ ra, chiếu lên mặt đất tạo nên bóng người, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau.
Mây bay sao sáng, một chút ánh trăng non kia nhanh chóng thẹn thùng rụt trở về.
Ở cửa phòng khách sau ban công, Lê Tiểu Mông cố sống cố chết giữ chặt dây thừng: “Tiểu Mị! Không thể qua đó a Tiểu Mị! Muốn bị ba ba làm thành thịt dê kho tàu hả Tiểu Mị…”
“Mị mị! Mị mị!” Cừu nhỏ muốn chạy đến ban công, nhưng sức lực không đấu lại với sức người.
Trát Tây một tay nắm tay Lê Tiểu Mông một tay ôm lấy Tiểu Mị, lại nhìn thoáng qua ban công, không biết liên tưởng đến điều gì, khuôn mặt tú-lơ-khơ ngàn năm thế mà cũng hơi đỏ lên, “Đừng náo loạn, đều đi ngủ đi.”
Cừu nhỏ còn không thành thật, bị Trát Tây không nói hai lời mang đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, lông tơ tuyết trắng được hong khô, rồi bị ném lên giường Lê Tiểu Mông. Lê Tiểu Mông đêm nay cũng chơi đùa mệt mỏi rồi, mông lung kéo Tiểu Mị vào trong ngực, chốc lát sau liền nặng nề ngủ.
Trát Tây ngồi ở bên giường, bình tĩnh nhìn nhóc, muốn cúi đầu hôn một cái lại không dám, trong mắt tràn ngập thần sắc đấu tranh.
Sau một lúc lâu cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm càng lúc càng tối, sau mây mù còn có thể mơ hồ thấy ánh trăng nhè nhẹ, giống như sương mù vô hình bao phủ trái đất.
Thời gian còn rất dài.
Cậu nghĩ như vậy, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ xuống.
Năm này qua năm khác, năm tháng an ổn, thời gian đẹp đẽ đều nằm trong tay.
Đán nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
(Đây là một bài thơ của Tô Đông Pha, có nghĩa là: Chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Thuyền quyên có thể hiểu là người con gái xinh đẹp, cũng có thể hiểu là mặt trăng, ở đây có thể hiểu thuyền quyên là người mình yêu.)
Toàn văn hoàn.