Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

chương 320: 320: ninh thừa húc xuất ngoại sanh ca điều tra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thuốc màu lam mà Ninh Thừa Húc đưa cho...

"Anh Ngự, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Đôi mắt của Sanh Ca nhập nhèm, mông lung, ngón tay kéo nắm lấy góc áo anh, nhẹ nhàng kéo kéo, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Anh xoay người nắm lấy tay cô, giọng điệu tùy ý: "Không có gì, anh đang nghĩ nên nấu mấy món ăn ngon gì đó, khao dạ dày của em một bữa.”

"Tài nấu ăn của anh đã được em dạy dỗ rất tốt từ hồi còn ở Phương Thành lúc trước rồi mà, anh làm món gì thì em cũng sẽ thích cả.”

Cô lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên” "Hơn nữa, thỏa thuận việc làm lúc trước, còn chưa hết hạn mà.”

Sắc mặt Kỷ Ngự Đình hơi cứng đờ.

Đoạn lịch sử đen tối bị ép ký thỏa thuận việc làm bị nhắc tới, anh vén chăn lên, ngăn Sanh Ca lại: "Sanh Sanh còn muốn nô dịch anh mấy tháng? ”

Đôi mắt Sanh Ca mơ màng, cô cười ha ha: "Không được, lúc trước tên trên thoả thuận là Phong Ngự Niên, không liên quan gì đến anh cả.

Hơn nữa, hiện tại tâm tình của cô không giống lúc trước, cô không nỡ bắt nạt anh như vậy.

Bây giờ cô chỉ muốn sớm chữa khỏi hoàn toàn virus trên người anh, sống một cuộc sống hạnh phúc và khỏe mạnh.

Kỷ Ngự Đình thỏa mãn hôn lên trán cô: "Em ngủ lại một lát đi, nấu cơm xong anh sẽ gọi em.” Sau đó xuống giường, đi vào nhà bếp để nấu ăn.

Hai ngày trôi qua trong yên bình, lặng lẽ.

Cho đến ngày thứ ba.

Vào giữa chiều, Sanh Ca đang bận rộn trong văn phòng, điện thoại di động của cô nhận được cuộc gọi lạ, hiển thị đường dài quốc tế.

Cô nhìn số điện thoại, là Ninh Thừa Húc, tâm trạng tốt mấy ngày nay cứ thế bị cuộc điện thoại này phá hỏng.

Sanh Ca tiếp, ngữ khí khó chịu: “Có chuyện gì? ”

Ninh Thừa Húc ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, "Nhiều ngày không gặp, Em Sanh có nhớ tôi không?”

Sanh Ca nghe mà buồn nôn: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.

"Đừng mà, anh chỉ muốn hỏi một chút, hai điều kiện ở phía anh, em đã suy nghĩ kĩ chưa vậy?”

Sanh Ca im lặng một hồi: "Vẫn chưa, cứ để tôi suy nghĩ lại đã.

"Em vẫn muốn cân nhắc sao?" Ninh Thừa Húc có chút khó chịu: "Em Sanh đừng coi tôi là con khỉ mặc em chơi đùa, tôi không dễ lừa như vậy đâu.”

Giọng điệu Sanh Ca cũng lạnh lùng: "Anh hẳn cũng biết, hôn ước của tôi và Kỷ Ngự Đình một khi rút đi sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn, tôi dù sao cũng phải sắp xếp công việc sau này trước, giảm tổn thất đến lúc đó của Lộc thị đến mức tối thiểu.

“Được rồi, em tuỳ tiện lấy cớ để lừa tôi cũng được, kéo dài thời gian cũng được, dù sao tôi không sợ, em sớm muộn gì cũng sẽ tìm tôi thôi!”

Câu cuối cùng của anh ta, cố ý hạ thấp giọng, ngữ khí tối tăm.

Sanh Ca một bụng khó chịu, chờ tới lúc thật sự chữa khỏi Kỷ Ngự Đình, coo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ninh Thừa Húc! Cô muốn anh ta phải chịu đựng sự tra tấn đau đớn gấp ngàn lần Kỷ Ngự Đình!

Đang chuẩn bị cúp máy, cô đột nhiên nhận thấy giao diện điện thoại hiển thị là cuộc gọi quốc tế.

"Ninh Thừa Húc, anh ra nước ngoài à?"

"Đúng vậy, con chó suốt ngày quấn quýt bên cạnh em lúc nào cũng muốn bắt được tôi, lần trước còn đánh cho tôi một trận đến mức chỉ còn chút hơi tàn, khó khăn lắm tôi mới dưỡng thương đến lúc bình phúc.

Để đến lúc đó có thể kết hôn với em trong tình trạng tứ chi còn nguyên vẹn nên tôi phải ra ngoài đi dạo một vòng.”

Anh ta ho khan hai tiếng, ngữ khí thờ ơ.

Sanh Ca nghiến răng hàm sau, không chút khách khí: "Nếu anh ấy là chó, vậy chẳng phải anh ngay cả chó cũng không bằng hay sao? Ninh Thừa Húc, tôi không ngờ anh ở lại nhà tù cấp cao nửa năm, chỉ còn lại chút tố chất này thôi đấy.

"Được, được, được,được, là cậu Ngự, tôi nói sai rồi, em Sanh đừng giận mà."

Sanh Ca thu liễm tức giận, tiếp tục thăm dò hỏi: "Anh đến nước nào vậy? Châu Âu và Châu Phi các thứ?”

Ninh Thừa Húc rất vui mừng: "Có thể nghe được hai câu quan tâm của em khiến tôi rất vui, nhưng đây là bí mật, tôi chờ em cho tôi câu trả lời chính xác! ”

Không chịu nói, vậy thì không có gì để nói.

Sanh Ca lập tức ngắt điện thoại, gọi Lộc Thập Nhất vào.

"Lần trước đi tra chuyện của mẹ Ninh Thừa Húc, có tra được mặt mũi không?"

Lộc Thập Nhất lắc đầu: " Bên Lục Lạc Đen tạm thời chưa có bất kỳ tin tức gì, dù sao cũng đang ở nước ngoài, tin tức không dễ dò xét.

Nhưng tôi cứ cảm thấy thân phận của mẹ Ninh Thừa Húc có lẽ không đơn giản, nếu không sẽ không giấu kín như vậy làm gì.

Sanh Ca im lặng một hồi: "Xem ra tôi chỉ có thể nhân hôm nào đó đi hỏi người nhà họ Ninh một chút.

Lần trước Dịch Tử Minh đã nói qua, thuốc màu lam kia không giống là thuốc có nguồn gốc trong nước.

Có lẽ cô có thể bắt đầu từ mẹ của Ninh Thừa Húc, tự mình thử tìm thuốc giải độc có thể trị virus sinh hóa S!

Lộc Thập Nhất nghi ngờ: "Anh Ân có nói không? Anh ta có thể trở nên nổi bật trong số đám con trai của ông cụ nhà họ Ninh, đoạt được quyền lực, hẳn là...!Cũng không bình thường, phải không?”

Sanh Ca từ chối cho ý kiến.

"Nhà họ Ninh cũng không phải ngoại trừ Ninh Thừa Ân thì không có người khác, anh hẹn Ninh Tĩnh Huyên và Kỷ Tâm Di giúp tôi, nói tối nay, tôi mời họ tụ tập ăn cơm."

"Vâng thưa cô chủ."

Sau khi Lộc Thập Nhất đi ra ngoài, Sanh Ca gửi tin nhắn cho Kỷ Ngự Đình, nói cho anh biết tối nay cô không về ăn cơm.

Lại bận rộn mấy tiếng đồng hồ, gần đến giờ tan tầm, Sanh Ca mới thu dọn đồ đạc xuất phát.

Hai đứa nhóc Ninh Tĩnh Huyên bình thường đã quen với khẩu vị đồ ăn của khách sạn năm sao, lần này Sanh Ca dẫn hai người đi ăn nhà hàng thịt nướng ở phố thương mại.

Hai cô gái vừa tiến vào phòng riêng đã ồn ào hẳn lên, không khí rất náo nhiệt.

Ninh Tĩnh Huyên cười: "Chị Sanh, em còn tưởng rằng chị với anh Ngự yêu nhau rồi sẽ quên mất đám bạn bè lâu năm tụi em, sao hôm nay tự dưng lại mời bọn em ăn cơm vậy?”

Sanh Ca chỉ cười, không nói lời nào.

Kỷ Tâm Di phụ họa: "Xem ra cuộc sống gần đây của chị Sanh và anh cả nhà em rất thoải mái nhỉ, khí sắc rất tốt, qua một thời gian nữa có phải em có thể có một đứa cháu trai hoặc là đứa cháu gái rồi hay không?”

"Em nói gì vậy! Em mau gọi món đi! Thức ăn ngon cũng không thể bịt nổi miệng của em sao?”

Sanh Ca hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng búng trán Kỷ Tâm Di.

Hai tay theo bản năng vuốt ve bụng, lúc trước có một đoạn thời gian cô còn rất khao khát có được một đứa bé con, nhưng hiện tại, cô không còn hy vọng nữa.

Trước mắt quan trọng nhất là bệnh của anh Ngự, mọi chuyện bên cạnh đều không quan trọng.

Nghĩ đến những chuyện này, cô ra vẻ rất tùy ý, hỏi Ninh Tĩnh Huyên: "Tĩnh Huyên, anh tư nhà em gần đây thế nào? ”

Ninh Tĩnh Huyên tay nâng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt dày đặc mây sầu: "Chị đừng nhắc đến nữa, dù nằm mơ em cũng không ngờ anh tư lại muốn hại chị, không phải anh ấy còn đang bị giam trong ngục giam cấp cao hay sao? Sao tự dưng chị lại hỏi về anh ấy?”

Cô ấy không biết Ninh Thừa Húc đã được tại ngoại ư?

Là do Ninh Thừa Ân không để tin tức liên quan đến Ninh Thừa Húc truyền về Ninh gia sao?

Sanh Ca mặt không đổi sắc uống một ngụm trà, sau đó mới tiếp tục nói: "Đôi khi chị nhớ tới chuyện lúc nhỏ có hay ghé qua nhà họ Ninh chơi, bây giờ cảnh còn người mất nên có chút cảm khái.”

Ninh Tĩnh Huyên thở dài theo: "Đúng vậy, gần đây anh hai cho em vào công ty học tập, bình thường rất ít khi gặp được anh trai và bạn bè hơn lúc trước, còn bên anh tư bên kia, anh hai thậm chí còn không cho em đi thăm tù, không biết khi nào em mới gặp được.”

Quả nhiên là Ninh Thừa Ân.

Trên mặt Sanh Ca không để lộ, tiếp tục: "Lại nói tiếp, cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nghe nói tới chuyện mẹ của anh tư nhà em.

"Em cũng chưa gặp bao giờ, nghe nói cha gặp dì Kelly lúc đi nước Âu Phi công tác, còn không cẩn thận mang thai anh tư, vốn là muốn về nước để kết hôn cùng cha, không biết ở giữa xảy ra biến cố gì."

"Lúc cha trở về cũng chỉ mang theo anh tư, mấy năm nay, trong nhà cũng không có bất kỳ ảnh chụp cùng tin tức nào về dì Kelly, ngay cả anh tư cũng không thường nhắc tới, chị không nói em cũng sắp quên chuyện anh tư và em là anh em cùng cha khác mẹ."

Sanh Ca nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Kelly chỉ là tên thôi nhỉ, họ của bà ấy là gì? Bà ấy vẫn còn sống chứ?”

Ninh Tĩnh Huyên vẻ mặt đơn thuần lắc đầu: "Chuyện đó em cũng không biết, thậm chí cái tên này còn là em trong lúc vô ý nghe lén, những thứ này đều là bí mật của nhà họ Ninh, hai người đừng nói lung tung cho ai khác biết đấy.”

"Yên tâm đi."

Kỷ Tâm Di gật đầu theo.

Mỗi bàn của nhà hàng thịt nướng đều được nhân viên phục vụ giúp khách hàng nướng thịt, đang lúc bưng hộp rau xà lách thì một người đàn ông anh tuấn nho nhã đi vào phòng, Ninh Tĩnh Huyên và Kỷ Tâm Di đồng thời ngẩn ra.

Kỷ Tâm Di lại càng không mấy hứng thú, nhíu mày: "Sao lại là anh? ”

Truyện Chữ Hay