Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

chương 311: 311: cậu ngự nổi nóng muốn sanh ca nhận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đợi Kỷ Ngự Đình hoàn toàn ngủ say rồi.

Sanh Ca cẩn thận đặt anh lên giường, đắp chăn kỹ càng, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, đi tìm Dịch Tử Minh.

“Bác sĩ, nếu phòng thí nghiệm đã có được thuốc màu xanh này, vậy có thể dựa vào thành phần thuốc, làm lại một loại tương tự, hoặc là nghiên cứu ra thuốc giải hay không?”

Sắc mặt Dịch Tử Minh nghiêm túc, suy nghĩ một lúc, mới lắc đầu: “Trong thuốc này có đến mấy loại thành phần, trong phòng thí nghiệm không hề có bất kỳ số liệu nào, tôi đã điều tra qua rồi, không giống như thuốc của nước Hoa chúng ta.

Anh ta dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Virus hoá sinh S không phải là virus có thể dùng thuốc giải bình thường để chữa trị, nếu Ninh Thừa Húc có thể lấy ra thuốc giải đúng bệnh, đó chắc chắn không phải là thuốc trong nước, hơn nữa trong thuốc còn có kỹ thuật cốt lõi.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh ta, dù sao cũng chưa nhìn thấy thuốc, nên cũng không chắc chắn lắm.

Sanh Ca suy nghĩ kỹ càng.

Cô định quan sát trạng thái của Kỷ Ngự Đình sau khi sử dụng thuốc màu xanh trước đã, qua một thời gian mới suy nghĩ đến chuyện tiếp tục vật lộn với Ninh Thừa Húc.

Kỷ Ngự Đình ngủ một giấc một ngày một đêm.

Đợi anh tỉnh dậy lần nữa, Dịch Tử Minh lập tức tiến hành kiểm tra sức khoẻ của anh.

Kỷ Ngự Đình rất phối hợp, nhưng sắc mặt lại rất lạnh lùng, thậm chí không còn không nâng mắt nhìn Sanh Ca cái nào.

Cơ thể của anh hấp thu dược tễ rất tốt, chứng suy thoái đã hoàn toàn biến mất rồi, những cơn đau thắt tim cũng đã khỏi, thậm chí mức độ lan tràn của bệnh cũng giảm hơn lúc trước rất nhiều, nên rất cả mọi người đều rất bất ngờ, chỉ có Kỷ Ngự Đình là không có biểu cảm gì.

Lúc trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.

Sanh Ca chuẩn bị dìu anh, nhưng lại bị anh tránh đi, sắc mặt lạnh nhạt.

“Không cần, sức khoẻ của anh đã hồi phục rồi, không cần dìu.

Nhìn bóng lưng cao lớn tự mình đi vào trong biệt thự, Sanh Ca ngẩn người tại chỗ.

Tự Niên lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng an ủi: “Cô Sanh Ca yên tâm, tính tình của boss là như vậy, trước giờ chưa từng có ai dám ép buộc anh ấy làm bất kỳ chuyện gì, lần này không phải là chuyện nhỏ, trong lòng anh ấy buồn bực, có lẽ giận dỗi vài ngày là hết thôi.

“Tôi biết.

Sanh Ca im lặng đi theo vào trong, Kỷ Ngự Đình đã đi lên lầu, đóng cửa phòng.

Không hề nói với cô một câu nào.

Trong lòng Sanh Ca thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng không nói gì, im lặng trở về phòng của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sanh Ca bị tiếng động trong vườn hoa đánh thức.

Cô đi ra ban công nhỏ nhìn.

Kỷ Ngự Đình chỉ mặc áo một chiếc áo sơ mi đen mỏng, xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng.

Trong màn sương từ lá cây vào sáng sớm, anh đang luyện tập, đánh ra một tổ hợp quyền một cách lưu loát.

Gương mặt tuấn tú đó giống như đã khôi phục lại sự cao ngạo trước đây, tràn đầy sự xa cách.

Sanh Ca tập trung tinh thần nhìn bóng lưng linh hoạt của anh, rất cần phải vỗ tay để cổ vũ.

Kỷ Ngự Đình nghe thấy tiếng động, dừng lại động tác trong tay, nhưng lại không quay đầu nhìn Sanh Ca trên ban công, mà đi vào trong biệt thự, mặc lên bộ tây trang đang treo ở huyền quan, rất nhanh đã ra khỏi cửa.

Từ đầu đến cuối Sanh Ca đều đứng ở trên ban công, nhìn anh rời khỏi Ngự Sanh Tiểu Trúc.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngự Đình chiến tranh lạnh với cô lâu như vậy.

Cô nhàn nhã khoanh hai tay, nở nụ cười lười biếng.

Ngược lại cô muốn xem coi, lần này Kỷ Ngự Đình có thể kéo dài bao lâu.

Kỷ Ngự Đình vừa đến Kỷ Thị, ngồi lên ghế làm việc, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp của Tự Niên.

“Boss, không thấy Ninh Thừa Húc đâu nữa!”

“Nguyên nhân?”

“Người trông giữ bị đánh cho bất tỉnh, Ninh Thừa Húc bị cực hình tra tấn đến chỉ còn một hơi thở đã bị mang đi, đợi sáng nay Thất Niên đưa người qua đó xem, vết máu trong phòng đã khô cứng rồi, có lẽ đã trốn ra ngoài được một ngày rồi.

Sắc mặt của Kỷ Ngự Đình lạnh lùng.

Có thể đánh ngất người trông giữ phòng thẩm vấn đặc biệt không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, trừ phi là người quen trong cục.

“Gần đây Ninh Thừa Húc đang làm gì?”

Tự Niên lật xem hồ sơ công việc: “Thưa boss, gần đây anh ta đều đang xử lý vụ án của Phó Âm, không rời ra được.

Kỷ Ngự Đình cười lạnh: “Vụ án của Phó Âm có gì để điều tra mà cần anh ta liên tục bận rộn mấy ngày chứ?”

“Boss, ý của anh là?”

Đôi mắt của Kỷ Ngự Đình càng lạnh hơn: “Không có ý gì, dù sao bọn họ cũng là anh em, thả cũng thả rồi, có thể bắt lại tra tấn một trận, trút giận là đủ rồi.

Trong tay Ninh Thừa Húc nắm giữ bí mật của thuốc giải S.

Anh không thể lấy mạng Ninh Thừa Húc ngay bây giờ, mà bản thân Ninh Thừa Húc cũng hiểu rõ điều này, nên mới cắn chết không chịu buông.

Nghĩ nghĩ, Kỷ Ngự Đình tiếp tục nói: “Nhưng mà, cách cứu người lần này của Ninh Thừa Ân rất có vấn đề, cho người đi điều tra một cách tượng trưng, tìm thấy chứng cứ thì ném cho anh ta, trừng phạt theo quy tắc!”

“Vâng, thưa boss.

Tự Niên không rời đi ngay, nội tâm giao đấu một lúc, mới nói: “Boss… bên cô Sanh Ca, anh định khi nào sẽ nhận sai?”

Kỷ Ngự Đình không có biểu cảm gì, cũng không nói gì.

Tự Niên to gan nói thêm vài câu: “Nếu bây giờ anh tìm một bậc thang để xuống, nhân lúc cô Sanh chưa tức giận, mau chóng làm lành, sau này hai người nên ngọt ngào thế nào thì ngọt ngào như thế.

“Nhưng nếu còn kéo dài hai ngày, đợi cô Sanh Ca nổi nóng, vậy thì sẽ hoàn toàn biến thành lỗi của anh đó boss…”

Kỷ Ngự Đình nhíu mày, cả người tỏa ra khí thế bức người, tiện tay ném ly cà phê trên bàn làm việc xuống đất.

Lốp bốp một tiếng vang vọng.

Mặt Tự Niên bị dọa đến tái đi, lập tức lùi ra sau, mới né được không bị ly cà phê bắn lên người.

“Món nợ hai hôm trước cậu không nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi vẫn chưa tính với cậu, cậu thích đến trước mặt tôi để chứng minh sự tồn tại như vậy sao?”

Tự Niên không ngừng kêu khổ: “Oan cho tôi quá boss! Đến anh cũng nghe lời cô Sanh Ca như vậy, tôi dám không nghe lời cô ấy sao? Nhưng mà boss yên tâm, tim của tôi tuyệt đối đứng về phía của anh!”

Kỷ Ngự Đình lạnh mặt, tra khảo tinh thần: “Nếu lần sau tôi và cô ấy lại bất đồng ý kiến, cậu sẽ nghe ai?”

Tự Niên quả quyết: “Nghe anh!”

Ừm! Nghe theo cô Sanh Ca!

“Nếu như tôi cãi nhau, chiến tranh lạnh với cô ấy, cậu sẽ giúp ai?”

Tự Niên: “Giúp anh giúp anh, việc này còn cần phải suy nghĩ sao? Tôi nhất định sẽ giúp anh khuyên cô Sanh Ca rồi!”

Kỷ Ngự Đình đột nhiên đập bàn, nổi giận: “Vậy cậu còn không mau lăn đến trước mặt cô ấy để chứng minh sự tồn tại đi! Bảo cô ấy lần này đến nhận sai với tôi trước!”

Tự Niên ngẩn ra.

Hôm bị ép buộc tiêm dịch tễ, thái độ của Kỷ Ngự Đình kiên quyết như vậy, kết quả không được hai ngày đã lắc lư chạy qua đó xum xoe nịnh nọt, vậy thì anh sẽ rất không có mặt mũi!

“Boss yên tâm, tôi nhất định sẽ trân trọng cơ hội lấy công chuộc tội!”

Vẻ mặt Tự Niên đầy nịnh nọt, sẵn sàng ra trận.

“Đợi đã.

Kỷ Ngự Đình khôi phục sắc mặt trầm ổn, gọi anh ta lại: “Dọn dẹp sạch sẽ dưới đất rồi đi.

Đáy lòng Tự Niên phát điên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười như đoá hoa hướng dương: “Được thưa boss! Tôi làm việc anh cứ yên tâm, đảm bảo trong hai phút sẽ sạch sẽ ngay!”

Kỷ Ngự Đình “ừm” một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được nhắc là do tôi nói, cậu hiểu ý tôi không?”

“Hiểu rõ hiểu rõ! Tôi tuyệt đối sẽ không nói với cô ấy!”

Mấy phút sau, Tự Niên dọn dẹp sạch sẽ văn phòng Chủ tịch, yên lặng trở về phòng làm việc của mình.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Sanh Ca.

Điện thoại vừa kết nối, anh ta đã bắt đầu giả vờ gào một cách thê thảm: “Cô Sanh Ca! Boss nổi nóng, trút giận lên người tôi rồi, anh ấy muốn trừ lương của tôi hu hu hu! Cô phải giúp tôi phân xử!”

Sanh Ca bị âm cuối giả vờ khóc của anh ta doạ cho giật mình.

Thật sự rất khó tưởng tượng, một người cao to vạm vỡ một mét tám mươi mấy như Tự Niên, vẻ mặt lúc giả vờ sẽ… ừm!

Sanh Ca ho khan hai tiếng, làm dịu đi sự lúng túng: “Được, qua hai ngày nữa tôi sẽ bảo anh ấy phát tiền thưởng cho anh, nhưng anh có làm theo lời tôi nói, nói cho anh ấy nghe chưa?”

Tự Niên kêu gào càng lớn tiếng hơn: “Nói rồi! Boss không chịu, anh ấy còn nói lần này muốn cô nhận sai trước, hay là… lần này chúng ta nhường anh ấy đi?”.

Truyện Chữ Hay