Ba giờ sau đó.
Vào lúc trời nhá nhem tối, Sanh Ca cuối cùng cũng trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Vừa đẩy cửa ra, Kỷ Ngự Đình đã nhìn thấy trên tay cô xách túi lớn túi nhỏ, xếp chồng lên chắc có thể còn cao hơn cô nữa.
“Em...!đến trung tâm thương mại để cướp à?”
Sanh Ca ngượng ngùng cười: “Con gái à, vào các trung tâm thương mại gặp giảm giá, mua một tặng một, mua hai tặng ba, v.v., đều không thể cưỡng lại được.
Em thấy cũng khá rẻ nên đã mua hết.”
Kỷ Ngự Đình sửng sốt một chút, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô: “Em đâu có thiếu tiền, còn quan tâm đến những đợt giảm giá nhỏ để đánh lừa người khác trong trung tâm thương mại sao?”
“Vớ vẩn, ai lại chê tiền nhiều? Nếu có thể mua được đồ rẻ thì tại sao phải mua với giá gốc? Em cũng không phải kẻ ngốc có quá nhiều tiền!”
Kỷ Ngự Đình hơi ngưỡng mộ: “Sanh Sanh thật sự tính toán chi li! Sau này nhất định sẽ là một người vợ tốt, siêng năng và tiết kiệm cho gia đình!”
Sanh Ca bị chọc cười trước dáng vẻ nghiêm túc của anh.
“Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau tới lấy đồ ra phụ em, anh đã mua rất nhiều quần áo mùa đông cho anh rồi.”
Anh không thể tin được nhìn về phía đống túi mua sắm tinh xảo đó, cả người anh đều choáng váng.
“Tất cả những thứ này đều là do em mua cho anh đấy à?”
Sanh Ca nhướng mày, không hề đỏ mặt nói xạo: “Thật ra thì...!hầu hết đều là mua một tặng một, còn đang được giảm giá % toàn bộ.
Em chưa từng thấy anh mặc đồ phong cách này, nên đã sơ ý mua nhiều quá.”
Vừa nói, cô vừa lấy ra một chiếc áo len len màu xám nhạt từ một trong những chiếc túi mua sắm ra và đưa cho anh.
“Nào, mặc thử xem có vừa người không.”
Kỷ Ngự Đình cau mày, ánh mắt từ chối nhìn chiếc áo len trong tay cô: “Mùa đông tôi không bao giờ mặc thứ này, đặc biệt là nó còn có cổ cao!”
“Đó là chuyện quá khứ rồi.
Sau này có em ở đây.
Anh nhất định phải mặc.
Giữ ấm là chính, dáng người anh đẹp, là giá treo áo tự nhiên.
Mặc gì cũng đều đẹp mà.”
Cô cầm lấy chiếc áo len len, chọc vào eo anh: “Nghe lời đi, thay vào, đây là lần đầu tiên em tự tay mua quần áo cho một người đàn ông, anh dám chê không mặc thử à?”
Mặc dù trên khuôn mặt của cô đang tươi cười, nhưng nửa câu sau rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi, có chứa đựng sự uy hiếp.
Kỷ Ngự Đình thở dài, ngay lập tức nhận lấy, nhanh chóng cởi bỏ bộ vest và áo sơ mi, ngoan ngoãn thay chiếc áo len len.
Sanh Ca sau đó lại đưa cho anh ta một chiếc áo khoác len màu xám đậm.
Anh không dám từ chối, liền ngoan ngoãn mặc vào.
Sau đó, Sanh Ca lại đích thân giúp anh quấn chiếc khăn mới mua vào.
Kỷ Ngự Đình cởi bỏ bộ đồ vest, đã mất đi một chút mùi vị lạnh lùng và bá đạo, anh trở nên thông minh, trông dễ gần hơn, còn có chút không khí của một thanh niên văn nghệ.
Chỉ là khuôn mặt này, lông mày và đôi mắt quá tinh tế, đẹp trai đến mức không giống như một thanh niên bình thường.
Sanh Ca rất hài lòng, cưng chiều véo khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Thật là đẹp mà.
Anh Ngự sau này cứ mặc như thế này đi nhé, lúc nào cũng mặc vest, đeo cà vạt.
Em đã nhìn chán rồi.”
Kỷ Ngự Đình cúi đầu, nhìn trang phục của mình từ trên xuống dưới, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong lòng có chút sợ hãi.
“Sanh Sanh, không lẽ là em...!còn mua đồ có lông cho anh nữa chứ?”
Cái loại quần áo dày cộp, mặc vào khiến người ta giống như là một cái bánh chưng đó, cho dù có đánh chết anh cũng không mặc đâu!
Tuy nhiên.
Trong lòng anh gào thét chưa tới vài phút sau, anh đã thấy Sanh Ca đi mở các túi mua sắm khác.
Từ bên trong lấy ra hai chiếc áo khoác lông dài như một cái bánh mì lên men, cả hai đều màu đen, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Sanh Ca nói: “Anh Ngự quả nhiên rất hiểu em, không chỉ có áo khoác lông, mà còn có vài bộ áo giữ ấm, quần giữ ấm, áo bông dày, quần bông dày, tất bông dày, đúng rồi! Ngoài ra còn có hai chiếc áo khoác lông cáo màu đen, cái này siêu ấm, thích hợp để mặc vào ngày tuyết rơi lạnh nhất...”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng nói, nhưng Kỷ Ngự Đình như đã bị sét đánh trúng, khuôn mặt của anh đang dần dần trở nên trắng bệch.
Áo giữ ấm, quần giữ ấm, đồ có lông, quần bông dày, nghĩ thôi đã thấy đây chính là một cơn ác mộng!
Anh sẽ không mặc đâu!
Chết cũng không mặc!
Tuyệt đối không!
Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp giới hạn chấp nhận của tâm lý mình.
Bởi vì Sanh Ca đã nói: “Nào, anh Ngự, tất cả quần áo em đều mua theo bộ đấy.
Tối nay anh mặc tất cả vào cho em xem.
Em muốn chụp một bức ảnh lại làm kỷ niệm!”
Nội tâm Kỷ Ngự Đình lại hứng chịu thêm một trận sét đánh nữa!
Không chỉ mặc mà còn bị cô chụp ảnh lại nữa!
Điều này rõ ràng là còn khó chịu hơn cả việc giết chết anh!
Lồng ngực ngột ngạt, anh hung hăn trừng mắt nhìn đống túi đồ, nghiến răng nghiến lợi: “Em đang muốn vứt giới hạn của anh xuống đất rồi chà đạp đúng không?”
Sanh Ca nhấc chân ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh lại, đôi chân mảnh mai nhẹ nhàng bắt chéo lại.
Trông có hơi vô lại, nhưng cả người vẫn tao nhã, kiêu sa.
Ngón tay mảnh khảnh nhịp nhịp lên cánh tay một hồi, nhướng mày nhìn anh chằm chằm: “Em chà đạp giới hạn của anh đấy, vậy anh mặc hay là không mặc đây?”
Con ngươi đen của Kỷ Ngự Đình lạnh lùng nhìn cô.
.....
Sau một phút đông cứng ở đó.
Kỷ Ngự Đình đã bị đánh bại.
“Mặc! Nhất định phải mặc! Ở trước mặt em, anh không có giới hạn.”
Anh mím môi mỏng, đôi mắt cong lên, cười nhẹ, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Dù sao Sanh Sanh cũng đã đích thân đi mua, đây là vinh hạnh của tôi!”
Sanh Ca phụt cười, đứng dậy chu môi thưởng cho anh một nụ hôn, sau đó kéo tay anh, đem đống quần áo mùa đông mới mua trở về phòng ngủ.
Bật lò sưởi trong phòng ngủ.
Cô cầm máy chụp ảnh ngồi bên giường, lặng lẽ chiêm ngưỡng show diễn cởi đồ và thay đồ của Kỷ Ngự Đình, sau đó bấm chụp một cái “cạch” biểu cảm lạnh lùng cay đắng của anh.
Quá trình này đối với Kỷ Ngự Đình mà nói là giày vò.
Nhưng đối với Sanh Ca, đó là một niềm vui.
Cô có thể không chút kiêng kỵ trầm trồ khen ngợi khuôn mặt điển trai và vóc dáng hoàn hảo của anh, thỉnh thoảng lại như một người háo sắc đã online, nhẹ nhàng véo cơ bụng anh rồi phóng túng chấm mút.
Giày vò khoảng nửa giờ.
Kỷ Ngự Đình cuối cùng cũng đã thay xong thành một bộ với đống quần áo mà Sanh Ca đã mua.
Sanh Ca thong thả ngồi xếp bằng ở giữa giường, mở máy ảnh trong tay, chiêm ngưỡng những bức ảnh riêng tư mà mình vừa chụp xong, vẻ mặt vô cùng tập trung, trong mắt lờ mờ hiện lên vẻ vui mừng.
Trên vai bị người nào đó gác lên, Kỷ Ngự Đình từ phía sau ôm eo cô, mặt mũi có vẻ mệt mỏi.
“Sanh Sanh, anh đã mặc áo khoác lông và quần bông rồi.
Nể mặt anh vất vả như vậy, tối nay em có thể thưởng cho anh một chút được không?”
Giọng anh yếu ớt, mềm mỏng vô cùng, khiến người ta hết sức đau lòng.
Sanh Ca đặt máy ảnh xuống, quay sang đỡ vai anh, để anh dựa vào lòng mình, gối đầu vào vai mình.
Ngón tay anh nhẹ nhàng móc vào góc áo lụa của cô, vẻ mặt yếu đuối, thực sự có chút mệt mỏi.
Sanh Ca hạ nhẹ giọng: “Anh còn muốn phần thưởng nào nữa?”
Trong lòng anh vui mừng, đang chuẩn bị nói thì Sanh Ca đã bổ sung thêm một câu trước:
“Ngoại trừ việc chuyển về ngủ với anh, mọi chuyện khác đều không thành vấn đề.”
Gương mặt Kỷ Ngự Đình đột nhiên rất buồn bã: “Rõ ràng em biết là anh muốn cái này...”
“Nghe lời.” Sanh Ca vuốt ve khuôn mặt và hôn lên lông mày của anh.
Người nào đó nhỏ giọng ậm ừ, hờn dỗi trong im lặng.
Lần này, Sanh Ca không xoa dịu cảm xúc của anh như mọi khi.
Mà cố che đi sự kỳ lạ ở đáy mắt, nghiêm nghị nói: “Gần đây bên phía Angle có lẽ sẽ hơi bận.
Buổi trưa chắc là em không thể gọi điện video đến để giám sát anh uống thuốc, có thể sẽ về nhà muộn một chút, có thể...”
Kỷ Ngự Đình ngước nhìn cô: “Có thể sao?”
Cô mím môi cười: “Không có gì, đã rất muộn rồi, anh nên nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Kỷ Ngự Đình ôm vòng em thon thả của cô, không chịu buông ra, tủi thân cau mày: “Phần thưởng mà em đã hứa với anh còn chưa thực hiện được nữa mà! Anh không ngủ được!”
“Anh muốn cái gì?”
Anh nghiêm túc suy nghĩ, che giấu đi tia sáng gian xảo khẽ lóe lên trong đôi mắt đen của mình, toàn thân yếu ớt cọ cọ vào cổ cô.
“Thay quần áo tốn sức lắm đó.
Vừa rồi anh đã đổ mồ hôi ra rồi, hay là...!Sanh Sanh giúp anh tắm đi nhé?”.