Bên ngoài trời đã tối.
Một ngọn đèn được bật trong phòng ngủ, ánh sáng ảm đạm ấm áp.
Kỷ Ngự Đình tựa lưng vào đèn bàn, khuôn mặt ngược với ánh sáng, không rõ cảm xúc.
Nhưng Sanh Ca lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cô ngồi thẳng, thoát khỏi lòng anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má anh, đôi mắt tựa như ngôi sao ấy vô cùng nghiêm túc.
“Anh Ngự, em từng cho rằng bản thân có thể không chút do dự buông bỏ tình yêu của anh, nhưng từ khi lần trước xém chút nữa mất đi anh, em mới hoàn toàn nhận thức rõ bản thân.
”
“Em yêu anh.
”
“Yêu anh nhiều như anh yêu em vậy.
”
“Dù sau này anh hỏi bao nhiêu lần đi nữa, câu trả lời của em đều chắc chắn là yêu anh!”
Hai người bốn mặt nhìn nhau rồi cùng đỏ hoe khóe mắt.
Ký Ngự Đình kìm nén nước mắt rưng rưng dưới đáy mắt, ôm cô vào lòng, ôm chặt đến mức cánh tay run lẩy bẩy.
Sanh Sanh của anh nói, cô cũng rất yêu anh…
Mặc dù anh thà rằng lần này cô nói không yêu anh, nhưng khi nghe cô nói với thái độ nghiêm túc thế này, anh vẫn cảm thấy cảm động vô cùng.
Có câu này của cô, cả đời này mãn nguyện rồi.
Cảm nhận được sự hồi hộp của anh, Sanh Ca dịu dàng vỗ lưng và nhỏ nhẹ an ủi anh.
Cái ôm này kéo dài rất lâu.
Lâu đến nỗi Sanh Ca xém tưởng anh ngủ mất rồi, lúc ấy anh mới chủ động buông ra.
“Sắp khuya rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm đi.
”
“Ể?”
Sanh Ca khẽ sửng sốt.
Bây giờ mới chín giờ rưỡi, thì đã muốn đi ngủ sao?
Về đây chỉ để ôm một cái thôi sao?
Trong lúc cô còn đang ngây người, Ký Ngự Đình đã vùi vào trong chăn trước.
Ký Ngự Đình của đêm nay, có chút kỳ lạ.
Sanh Ca cũng theo anh vùi vào trong chăn, nằm lên khuỷu tay anh và dùng giọng điệu gian xảo hỏi: “Anh Ngự, chúng ta đã lâu rồi không gặp, đêm nay khó khăn lắm anh mới về đây, không muốn xoa bóp trước khi ngủ sao?”
Ký Ngự Đình nhắm mắt lại, mặt mày lạnh lùng, trên mặt tỏ rõ đêm nay kiêng kỵ, và không đáp lại lời cô.
Sanh Ca có chút ấm ức.
Lâu ngày không gặp, mới quay về thì đã lạnh nhạt vậy sao? Không còn dục vọng muốn đụng cô nữa sao?
Là cô đã không còn mị lực à?
Hình như không muốn tin, bàn tay để trong chăn của Sanh Ca, một lần nữa âm thầm thò vào áo ngủ của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng, cơ ngực của anh.
Dưới sự trêu đùa của cô, hô hấp của Ký Ngự Đình dần trở nên gấp rút.
Anh nhíu mày, nắm nhẹ đôi tay cô, khẽ dỗ dành: “Ngoan, đừng quậy nữa, ngủ đi.
”
Sanh Ca bĩu môi, có chút giận.
Má cô phồng lên, giống như cá nóc con vậy.
“Anh Ngự, lần này anh trở về không có hôn em, còn ngủ sớm thế này nữa, anh muốn xuất gia làm thầy từ, kiêng sắc kiêng dục sao?”
Câu này đã được nói quá rõ ràng rồi.
Cô nhẹ nhàng phàn nàn, ánh mắt lẳng lơ của cô không ngừng câu dẫn anh.
Ký Ngự Đình nhắm đôi mắt lại, hít thở sâu.
Như thể hạ tâm quyết vô cùng lớn, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen láy của anh trở nên lạnh lùng.
“Sanh Ca, chúng ta…hủy hôn ước đi.
”
“Hở?”
Sanh Ca sửng sốt một hồi, mới hiểu được ý của anh: “Anh nói gì!”
Hơn nữa, anh gọi là Sanh Ca, không phải Sanh Sanh.
Trong giọng nói trầm trầm khàn khàn đó, còn mang theo chút cảm giác xa lạ.
Sanh Ca bỗng nhiên nhíu mày, dứt khoát ngồi dậy trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, như thể không chắc chắn: “Anh nói lại lần nữa xem.
”
Ký Ngự Đình không có ngồi dậy, mà là vùi vai vào chăn, đôi mi dài rũ xuống khẽ chớp: “Anh nói, chúng ta chia tay đi.
”
Giọng điệu của anh ấy rất nhẹ nhàng rất nhạt nhòa.
Sanh Ca lại cảm thấy con tim đau như bị dao đâm, đau nhói toàn thân.
“Tại sao?”
Cô không hiểu, tại sao lần này anh trở về, khiến cô cảm thấy có chút xa lạ, thậm chí không rõ anh ấy đang nghĩ gì.
“Có lẽ do… anh chán rồi.
”
Anh vùi mặt mình vào trong chăn, giọng nói ngột ngạt, xa lạ xen lẫn chút thấp thỏm.
Sanh Ca thật sự tức điên lên.
“Anh đứng dậy cho em!”
Cô nhéo lỗ tai anh giật lên, lôi anh ta ra khỏi chăn: “Ký Ngự Đình anh nhìn em nói lại lần nữa!”
Ký Ngự Đình nhăn nhúm mặt mày, cảm thấy có chút đau, đôi mắt đen láy né tránh sang một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một chút.
Sanh Ca giận đến đỏ hoe khoé mắt, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận: “Hủy hôn ước, chia tay, chán rồi, anh nghiêm túc sao? Nói!”
cô gần như dùng hết sức hét ra chữ cuối cùng.
Tim Ký Ngự Đình run lên vì tiếng hét của cô, khí thế dần yếu đi: “Phải…”
“Phải con khỉ! Anh nhìn em nói này!”
Sanh Ca giữ chặt cằm của anh, ép buộc anh nhìn vào mắt mình.
Cơn nóng giận tràn ngập trong lòng như sắp bùng phát, đôi mắt Sanh Ca chăm chú nhìn anh: “Ký Ngự Đình anh nghĩ cho kỹ rồi hẳn nói, đây là cơ hội cuối cùng em cho anh, nếu anh bỏ lỡ hay lãng phí nó, dù sau này anh giải thích với lý do gì, em đều sẽ không tha thứ cho anh nữa! Không bao giờ!”
Cô giận đến mức lòng ngực nhấp nhô, đáy mắt không kìm được rưng rưng nước mắt.
Dưới ánh sáng ảm đạm, mắt cô lấp lánh tựa như ngôi sao, nhưng lại ngoan cố không để nước mắt rơi xuống.
Trên khuôn mặt, phẫn nộ xen lẫn uất ức, vừa nghi ngờ vừa khó tin, hiển nhiên câu vừa nãy của Ký Ngự Đình đã làm cô tổn thương.
Ký Ngự Đình nhìn vào mắt cô.
Điều anh không chịu được nhất là thấy cô uất ức, cũng không muốn thấy cô khóc, nhất thời bị ánh mắt cô làm cho tâm trí rối bời.
“Nói! Anh câm rồi hả?”
“Anh…”
Dưới cơn thịnh nộ của cô, người nào đó đột nhiên cảm thấy sợ hãi: “Anh không chắc, để anh suy nghĩ lại, buồn ngủ rồi, ngủ đi…”
Anh vùng vẫy khỏi sự trói buộc của cô, chui lại vào trong chăn, còn lật người lại, quay lưng về phía cô ngủ.
Sanh Ca nhìn chằm chằm bờ lưng giả vờ ngủ của anh, càng thấy giận hơn.
Còn muốn suy nghĩ lại sao?
Nghĩ gì, nghĩ xem có muốn ở bên cô không?
Quả nhiên con trai đều nói không giữ lời đúng không? Tưởng có được rồi, thì bắt đầu không biết trân trọng?
Cô trước giờ luôn không giỏi nói lời yêu thương, đêm nay là lần đầu tiên nghiêm túc nói yêu anh.
Mới vậy thôi thì người đó đã kiêu ngạo rồi?
Không những không trân trọng cơ hội cô cho, lại còn muốn chia tay, còn nói chán và muốn suy nghĩ lại!
Còn là lần đầu tiên nằm quay lưng với cô, cách xa cô mấy chục mét, ngủ mép giường và né cô như thể né ôn thần!
Quả nhiên người được chiều chuộng đều không có lo ngại sao?
Anh coi cô là cái gì? Gọi thì tới, đuổi thì đi sao?
Thật sự cho rằng tính cộc cằn của Lộc Sanh Ca cô dễ chọc sao?
Càng nghĩ càng giận, sự tức giận sắp thiêu rụi tất cả lý trí của cô.
“Ký Ngự Đình! Cái thằng đàn ông khốn nạn không biết điều này!”
Cô giơ chân lên, bàn chân nhỏ nhắn đạp mạnh vào đích của anh.
Ký Ngự Đình hoàn toàn không phòng bị, toàn thân không còn nhiều sức lực.
Rên rỉ một cái, cả người anh từ trên giường rớt xuống, lăn một vòng trên thảm, rồi mới cố gắng dùng sức đứng dậy.
Cơn đau bộc lộ giữa hai lông mày bị anh nhanh chóng che giấu lúc cúi đầu.
Sanh Ca lập tức sững sờ, đôi tay vô thức muốn dìu anh, cô dĩ nhiên không ngờ tới Ký Ngự Đình lại bị vô đá văng xuống giường.
Nhưng vừa đưa tay nửa chừng, cô lại lặng lẽ rút lại.
Khắp căn phòng trải đầy thảm vải Falam, dù có té xuống cũng sẽ rất mềm mại, có lẽ sẽ không quá đau.
Hơn nữa đêm nay anh ấy đáng ghét thế này, cô còn muốn đánh chết anh nữa là, đạp một cái là nhẹ cho anh rồi đấy!
Cô lạnh lùng hừ một cái, ngồi xổm bên mép giường, đôi tay khoanh lại và liếc nhìn anh.
Người đàn ông thiếu đánh này!
“Đứng dậy, quỳ xuống.
”
Ký Ngự Đình dìu đầu gối, nhưng khắp người không còn sức nữa, đầu gối và sống lưng của anh không thể thẳng lên.
Sợ Sanh Ca nhận ra sự khác thường, anh dứt khoát học theo tư thế của Sanh Ca, ung dung ngồi xổm trên thảm, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng bướng bỉnh.
Sanh Ca kinh ngạc nhìn anh: “Ký Ngự Đình, anh không nghe lời chút nào!”.