: Không Làm Em Bé Nhõng Nhẽo Vùng Lên Làm Thủ Lĩnh
Bọn họ không nhìn lầm đó chứ?
Kỷ Ngự Đình vậy mà lại có thể tự nguyện bóc vỏ cam, còn đút cho cô gái kia ăn.
Người đàn ông dịu dàng trong video này, thật sự là người đứng đầu lạnh lùng tàn nhẫn của Kỷ thị bọn họ sao?
Ngay cả Tự Niên cũng sửng sốt, thậm chí còn quên rằng anh ta đang báo cáo số liệu.
Mà trước màn hình, người đàn ông này bị cả phòng họp nhìn chằm chằm, cũng không hề nhận ra có chút nào không ổn.
Mỗi lần cầm miếng cam đưa ra ngoài màn hình, trong con ngươi đen luôn lạnh lẽo của anh, đều hiện lên một chút cưng chiều nhàn nhạt.
Mùi chua khó ngửi của tình yêu, cách màn hình, không chút kiêng dè nào tràn vào phòng họp.
Thấy giọng nói của Tự Niên dừng lại, Kỷ Ngự Đình không hài lòng cau mày, khôi phục vẻ mặt lạnh như băng: "Tiếp tục.
"
"À, đúng đúng!"
Bởi vì sự việc nhỏ xen giữa này, Tự Niên lại một lần nữa nhìn về phía tài liệu trên tay.
Đột nhiên bối rối.
Ôi trời, trong lúc chăm chú ăn cơm chó, anh ta đã đọc đến hàng nào rồi?
Kỷ Ngự Đình nghiêm nghị nghiêm mặt, còn nghiêm túc nhắc nhở: "Tỉ lệ lời lỗ của hạng mục Rossi chiếm.
"
"À đúng rồi, lời lỗ chiếm tỉ lệ! "
Tự Niên nhanh chóng tìm được hàng tương ứng, tiếp tục báo cáo.
Ngay khi Kỷ Ngự Đình đang đút miếng cam thứ bảy ra ngoài màn hình, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Ca đã quay sang bên cạnh, không chịu há miệng.
"Không ăn nữa.
"
Miếng cam cô không ăn, Kỷ Ngự Đình tự nhiên thu tay lại, chuẩn bị đưa vào trong miệng mình.
Bên cạnh truyền đến tiếng ngăn cản: "Không được, anh không được ăn!"
Thật sự không phải là Sanh Ca keo kiệt, mà là người đang trong thời kỳ dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật không thể ăn quá nhiều cam, hôm nay Kỷ Ngự Đình đã ăn ba miếng rồi.
Anh phải biết tiết chế!
Động tác ăn cam của Kỷ Ngự Đình ngừng lại, quay đầu sang bên cạnh liếc mắt một cái.
"Không được!"
Sanh Ca nhíu mày, ánh mắt nhìn anh đầy đe dọa, lại nhìn thời gian, nhỏ giọng nói: "Đã đến giờ rồi, uống thuốc đi!"
Vì thế, tất cả các thành viên trong ban giám đốc đều nhìn thấy trong màn hình lớn, tổng giám đốc của mình bị ăn hiếp, sắc mặt vô cùng u ám, giống như điềm báo của một trận mưa lớn.
Mọi người đều ngừng thở, nghĩ đến giây tiếp theo sẽ thấy Kỷ Ngự Đình nóng nảy mà ném cốc giống như ngày xưa khi đối xử với bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng Kỷ Ngự Đình lại giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo.
Sau một lúc mất hứng ngắn ngủi, anh rất nhanh đã ngoan ngoãn để miếng cam xuống, tiện thể đi lấy một miếng khăn ướt, tao nhã mà lau sạch sẽ hai tay.
Sau đó ở trước ống kính, nhận lấy viên thuốc mà Sanh Ca đưa cho, pha chúng với nước ấm, điềm nhiên như không tiếp tục họp.
Giỏi thật!
Đây là cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?
Tổng giám đốc nhà mình vậy mà lại là một! người sợ vợ sao?
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ nhất định sẽ không tin rằng người đàn ông nghe lời vợ trong cuộc gọi video là Kỷ Ngự Đình!
Mà bản thân Kỷ Ngự Đình, cũng không biết những hành động của anh ở trước ống kính, chẳng mấy chốc đã bị toàn bộ giám đốc cấp cao nhìn thấy.
Sau khi kết thúc cuộc họp mệt mỏi, anh khép sổ ghi chép lại, đè hai tay của người phụ nữ nào đó còn đang nhàn nhã chơi điện thoại lại, đè trên ghế sô pha.
"Này này! Làm gì vậy hả?"
Nhìn thấy điện thoại di động vô tội nằm ở bên cạnh, cổ tay Sanh Ca cố gắng vùng vẫy, lại bị Kỷ Ngự Đình gắt gao giữ lấy.
Hơi thở nguy hiểm của Kỷ Ngự Đình từ từ kề sát vào cô, phun hơi thở ấm áp lên trên mặt cô.
Anh nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu mũi cô, lạnh giọng lên án: "Không cho anh ăn cam, anh chỉ có thể ăn em.
"
"Đợi một lát!"
Sanh Ca bị anh trêu đùa đến nỗi ngứa ngáy trong lòng, trong nháy mắt đỏ mặt, cô nuốt nuốt nước miếng, cố gắng tìm lại lý trí: "Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, không thể vận động mạnh, phải kiềm chế!"
Kỷ Ngự Đình rất buồn bực.
Hết lần này đến lần khác anh đều không thể phản bác.
Nói vết thương đã khỏi rồi, thì Sanh Ca có thể sẽ đóng gói đồ đạc quay về nhà họ Lộc ngay ngày mai.
Nói vết thương chưa khỏi, thì nơi đó của anh sẽ bởi vì vậy mà chịu khổ, không được ăn thịt.
Đi đường nào cũng quá đau khổ.
Anh bực bội một lúc, nghĩ ra một phương pháp tương đối có thể chấp nhận được: "Vậy, anh không ăn em cũng được, vết thương của anh đã tốt hơn nhiều rồi, buổi tối em về phòng của anh ngủ được không?"
Sanh Ca quả quyết lắc đầu: "Không được, tôi không quen ngủ chung với người khác.
"
"Thói quen có thể sửa mà, nhiều nhất hai đêm, sẽ thành thói quen của em.
"
"Anh đừng cho rằng tôi không biết anh đang tính toán cái gì ở trong đầu, không được chính là không được.
" Sanh Ca thè lưỡi với anh, kiên quyết không nhượng bộ.
Dáng vẻ khiêu khích này của cô, thành công đốt cháy ngọn lửa trong lòng Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình trực tiếp chặn ngang, bá đạo mà vắt cô lên vai, tay kia thì giữ chặt hai chân của cô lại, đề phòng cô ngã xuống trong khi giãy dụa.
Khóe miệng xấu xa nói một câu: "Hôm nay là do em thổi lửa của anh trước, không được từ chối, em phải chịu trách nhiệm dập lửa.
"
"Kỷ Ngự Đình! Anh thả tôi xuống!"
Chân bị nắm chặt, Sanh Ca chỉ có thể quơ hai tay, giương nanh múa vuốt ở sau lưng anh.
Nhưng còn kiêng dè vết thương ở trên người anh, sợ dùng sức đấm lưng anh nhiều quá, sẽ làm rách vết thương của anh.
Cuối cùng, Sanh Ca tập trung đánh vào bờ mông rắn chắc của anh.
Hai tay cô nắm thành quyền, đấm thật mạnh vào mông của anh một lúc.
Miệng còn không ngừng nói lảm nhảm: "Anh bắt nạt tôi! Đánh chết anh đánh chết anh! Mau buông tôi ra, thả tôi xuống!"
Mông bị đánh, Kỷ Ngự Đình hoàn toàn bị chọc giận.
Anh không đánh trả, mà chỉ gầm nhẹ một câu về phía sau: "Lộc Sanh Ca!"
Đây là lần đầu tiên Sanh Ca bị anh gọi cả họ cả tên, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt hai giây.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, trò hề giữa hai người mới được kết thúc.
Là điện thoại của Sanh Ca, Lộc Thiệu Nguyên gọi đến.
Kỷ Ngự Đình không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa thả cô xuống ghế sô pha, để cho cô nghe điện thoại trước đã.
Sau khi dừng cuộc vui đùa ầm ĩ lại, cô thở lấy hơi xong mới hỏi: "Cha, có chuyện gì vậy?"
"Cục cưng, gần đây vết thương trên người Kỷ Ngự Đình có tốt hơn nhiều hay không?"
"Có ạ.
"
"Chuyện này là do anh cả của con làm mà không cân nhắc, nếu đã tốt hơn nhiều, tối nay con dẫn cậu ấy về nhà họ Lộc ăn một bữa với cả nhà có được không?"
Dù sao cũng đã đính hôn rồi, đến bây giờ Kỷ Ngự Đình vẫn chưa cùng cô về nhà họ Lộc ra mắt một cách đàng hoàng, thậm chí Lộc Thiệu Nguyên cũng chưa từng gặp anh lần nào.
Sanh Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật không quá thích hợp.
"Được rồi cha, con biết rồi, tối nay con sẽ dẫn anh ấy qua ăn đúng giờ.
"
"Cục cưng thật ngoan! "
Lộc Thiệu Nguyên lại tán gẫu một hai câu với cô, mới dập điện thoại.
Phòng khách khôi phục sự yên tĩnh.
Sanh Ca nhìn điện thoại di động, rủ đầu xuống, hoàn toàn không thèm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh mình một cái.
Kỷ Ngự Đình không thấy được biểu cảm của cô, có chút khó hiểu.
Dứt khoát ngồi xổm xuống bên chân của cô, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, trong con ngươi có nước mắt lấp lánh, như những ngôi sao thoáng lướt qua bầu trời đêm.
Những giọt nước mắt kia khiến trái tim Kỷ Ngự Đình run lên.
Anh rất ghét việc nhìn thấy cô chịu oan ức, trong nháy mắt mềm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Sanh Ca bĩu cái miệng nhỏ nhắn, quay mặt đi, không thèm nhìn anh một cái: "Anh mắng tôi.
"
"Anh không có.
"
Sanh Ca lại càng tủi thân hơn.
Chỉ có chuyện hôm nay, cô mới phản ứng lại.
Trong xương cốt Kỷ Ngự Đình, từ xưa đến nay đều là một người đàn ông bá đạo kiêu ngạo.
Hơn nữa sức lực với kỹ năng của anh đều hơn cô.
Bình thường, Kỷ Ngự Đình đều nhường cho cô, nhưng một khi hai người họ thật sự cãi nhau, đánh nhau, cô thật sự không thể đánh thắng Kỷ Ngự Đình.
Thậm chí nếu thật sự khiến cho Kỷ Ngự Đình buồn bực, anh sẽ làm cái gì với cô, đối với cô mà nói, cũng là một nỗi sợ không tên.
Cô không thể để mặc cho Kỷ Ngự Đình áp chế sự kiêu ngạo của cô xuống, cô không cam tâm làm em bé nhõng nhẽo dịu dàng của anh mãi được.
Cô muốn vùng lên làm thủ lĩnh!
Cô nhất định phải hoàn toàn bóp chết mong muốn làm chủ và kiểm soát cô của Kỷ Ngự Đình!
Xem ra, điều bất ngờ nho nhỏ mà cô đã chuẩn bị cho Kỷ Ngự Đình sẽ đến sớm hơn.
Cô phải tìm một cơ hội, để chống lại ý nghĩ tà ác của anh, lấy lại uy nghiêm!.
: Cơ thể anh có dấu hiệu bệnh?
Cô không phục lắm, thuận thế ép ra hai giọt nước mắt.
Không phải chỉ là diễn sao, cô cũng biết.
“Anh còn không thừa nhận! Anh không chỉ gọi cả tên cả họ của tôi, còn mắng tôi, còn muốn ép tôi!”
Kỷ Ngự Đình bị cô lên án đến nỗi á khẩu không trả lời được.
Lần này thì anh đuối lý thật.
Chính mình mấy lần suýt chút nữa thì mất mạng, khó khăn lắm mới đoạt được vợ về, làm sao có thể mắng được?
Loading...
Chỉ có thể cưng chiều, cưng chiều đến không có giới hạn.
Vừa nãy đúng là anh không khống chế được cảm xúc, ở trong mắt anh, Sanh Ca không giống những người khác, anh phải nhỏ giọng, phải dịu dàng, thì cô mới có thể tiếp tục thích mình.
Anh lập tức chấn chỉnh lại thái độ, sống lưng thẳng tắp, ngồi xổm với tư thế quân đội tiêu chuẩn.
“Anh sai rồi.”
Advertisement
Thấy mục đích đã đạt được một nửa, Sanh Ca lau đi giọt nước mắt giả vờ, cô không để ý đến anh, đứng dậy cao ngạo lên lầu, chuẩn bị thu dọn một chút rồi đi đến nhà họ Lộc.
Kỷ Ngự Đình yên lặng đi theo sau cô, cúi đầu, thành thật như một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Bởi vì phải ra ngoài cho nên từ nãy đến giờ Sanh Ca đều không để ý đến anh, cũng không nói chuyện với anh.
Kỷ Ngự Đình… không chịu được bạo lực lạnh nhất.
Nếu thành thật nhận sai không thể thực hiện được, vậy thì giả vờ đáng thương.
Anh xoa xoa phía sau người, bước đi khập khiễng, còn cắn răng xuýt xoa: “Sanh Sanh, hình như em đánh trúng xương cụt của anh rồi…”
Sanh Ca liếc mắt về phía cái mông rắn chắc căng mịn của anh.
Anh lại giả bộ!
Cô ra tay luôn có chừng mực, vừa rồi quyền nào cũng đánh về phía hai đống thịt phía sau cuar anh, làm sao có thể đụng trúng xương cụt được.
Cuối cùng cũng coi như nhận được một cái liếc mắt của người nào đó.
Kỷ Ngự Đình vui vẻ, duỗi tay muốn ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Nhưng lại bị cô tỉnh bơ nghiêng người tránh thoát, cô cầm chiếc túi, rời khỏi biệt thự mà không thèm quay đầu lại.
Kỷ Ngự Đình không còn cách nào, chỉ đành mang theo mặt quỷ, nhắm mắt theo cô lên xe.
Hai chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi nhà lớn nhà họ Kỷ, đi đến nhà họ Lộc ở núi An Ninh.
Trên xe, Kỷ Ngự Đình thỉnh thoảng lại liếc sang Sanh Ca ở bên cạnh, còn cô thì đang chăm chú thưởng thức phong cảnh chợt lóe qua bên đường.
Kỷ Ngự Đình đã mấy lần nhịn xuống xúc động muốn nói lời nhẹ nhàng.
Dù sao ở trước mặt đám vệ sĩ Lộc Thập Nhất, anh không thể nói mấy lời quá lộ liễu được.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện.
Đến nhà họ Lộc, Sanh Ca nghiêm mặt lạnh lùng, xuống xe đầu tiên.
Nhưng thể mà lại không trực tiếp đi vào, đứng ở cửa chờ Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình thấy vậy, thụ sủng nhược kinh chạy chậm tới, chủ động cầm bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan chặt.
Sanh Ca cũng không giãy dụa, mặc kệ anh lôi kéo.
Cô bước đến gần bên tai anh, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Chuyện ngày hôm nay không có nghĩa là tôi không tức giận, tạm tha cho anh trước, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ kĩ món nợ này, anh cứ chờ mấy ngày nữa trả cả gốc lẫn lãi đi.”
Cô đồng ý đứng ở cửa chờ mình, Kỷ Ngự Đình đã vui vẻ lắm rồi.
Đừng nói cả gốc lẫn lãi, dù có bị trừng phạt gấp trăm lần anh cũng chịu.
Anh nghiêm túc gật đầu với Sanh Ca.
Thấy anh đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Sanh Ca biết mục đích đã đạt được.
Lúc đi vào biệt thự, chỉ trong nháy mắt khuôn mặt cô đã chuyển sang dáng vẻ mỉm cười xinh đẹp, còn Kỷ Ngự Đình cũng ngay lập tức trở lại khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng như trước kia.
Thịnh Tú Vân đứng ở trước cửa chờ bọn họ.
Thấy hai người đã đến, Sanh Ca rất tự nhiên buông Kỷ Ngự Đình ra, tiến lên thân mật kéo tay Thịnh Tú Vân.
Trong lòng bàn tay đột nhiên trống trơn, có chăng chỉ còn lại chút nhiệt độ chưa biến mất hoàn toàn thuộc về Sanh Ca.
Kỷ Ngự Đình có chút hoảng hốt, trước mắt bỗng tối sầm lại, lỗ tai cũng bị ù đi, cả người vô lực đến nỗi không thể nhấc chân nổi.
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu mới đè xuống được cảm giác sợ hãi khiến người ta nghẹt thở kia.
Thân thể mình xuất hiện dấu hiệu gì sao?
Chẳng lẽ đây là di chứng chưa rõ do virus sinh hóa S mang đến mà Dịch Tử Minh nói đến ư?
Liệu rằng, có thể vào một ngày nào đó khi anh đang đi trên đường, tính mạng của anh sẽ đột nhiên kết thúc?
Hay chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Chú ý tới phía sau không còn vang lên tiếng bước chân, Sanh Ca đã đi được hai, ba mét quay đầu lại nhìn, thấy anh ta đứng lại thật lâu, còn đang thất thần.
“Làm sao vậy?”
Kỷ Ngự Đình thu hồi tâm tư, yên lặng đuổi theo bước chân của cô: “Không có chuyện gì, nghĩ đến chút chuyện công ty thôi.”
Thịnh Tú Vân có chút bất mãn với hành vi của anh: “Cậu như vậy là không đúng rồi, khó khăn lắm mới cùng em gái về nhà họ Lộc ăn một bữa cơm gia đình, lại còn nghĩ đến công việc làm gì?”
“Chị dâu nói phải.” Anh rũ mắt, mất tập trung.
Thịnh Tú Vân nhìn ra tâm tư của anh cũng không ở chỗ này, có chút lo lắng nhìn về phía Sanh Ca: “Em à, khoảng thời gian này cậu ta có đối xử tốt với em không? Nếu cậu ta dám bắt nạt em, em phải về nói cho anh chị, anh cả của em rất bênh vực người mình.”
Chuyện tình cảm là chuyện riêng giữa hai người, Sanh Ca thích tự mình giải quyết, để người khác đánh giá thì không được tốt cho lắm.
Cô gật đầu cho có lệ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về Kỷ Ngự Đình ở phía sau, tinh mắt phát hiện ra từ sau khi anh đi vào biệt thự thì trạng thái có chút không đúng.
“Sắc mặt anh nhìn có vẻ không tốt lắm, là do chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỷ Ngự Đình khẽ nhếch môi mỏng: “Không có chuyện gì, có thể là đã lâu không ra ngoài vào buổi tối, không quen với việc bị gió lạnh thổi.”
Sanh Ca liếc nhìn lá cây trong vườn hoa bị gió thổi đến vang lên tiếng sào sạt: “Hình như có hơi lạnh, vậy chúng ta đi vào nhanh một chút.”
Lộc Thiệu Nguyên, Lộc Sâm và Tống Liên đã chờ sẵn ở nhà ăn.
Thịnh Tú Vân ngồi xuống bên cạnh Lộc Sâm, Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình ngồi xuống cạnh nhau.
Bởi vì Lộc Thiệu Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa không động đũa, cho nên tất cả mọi người đều ngồi rất nghiêm túc, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lộc Thiệu Nguyên nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Sanh Ca, khuôn mặt già nua tang thương mang theo nụ cười thỏa mãn.
“Chớp mắt đã nhiều năm như vậy, bảo bối Sanh Ca của cha đã trưởng thành rồi, hôm nay nếu như thằng hai thằng ba cũng trở về, thằng ba đưa cô vợ chưa cưới nhà họ Phó đến nữa, người nhà chúng ta cũng coi như là sum vầy đủ đầy.”
Lời nói này của ông ấy khiến bầu không khí trong phòng ăn càng thêm ngưng trọng.
“Đáng tiếc, thằng hai tính tình quái gở, đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt con dâu đâu, chắc mấy hôm nữa cha phải giúp nó tìm một người ở trong thế gia đại tộc vậy.”
Lộc Thiệu Nguyên cảm khái, một bên thở dài, một bên động đũa ăn cơm.
Lúc này những người khác mới động đũa theo.
Sanh Ca không nhúc nhích, nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên: “Cha, chuyện của anh hai cha tạm thời không cần để ý đến đâu, con thấy anh hai là người có chủ ý, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa anh ấy sẽ dắt về một cô con dâu cho cha thì sao.”
Lần trước Vân Mỹ nói Mộ Ngôn Tâm đuổi theo anh hai đến thành phố Lâm, không biết tiến độ như thế nào rồi.
Nhưng có một câu nói nói rất hay, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, hiện tại vẫn chưa thấy có tin tức Mộ Ngôn Tâm về thành phố Phương, xem ra cũng không tệ lắm.
“Thật sự? chẳng lẽ thằng hai coi trọng con gái nhà ai rồi sao?”
Sanh Ca cười: “Con cũng không biết nói thế nào, nói chung là cha cứ tin tưởng anh hai đi.”
Lộc Thiệu Nguyên còn chưa kịp nói chuyện thì Tống Niên đã cười lạnh xen vào: “Cô nói hay thật đấy, chuyện hôn nhân của con gái nhà hào môn sao có thể tự làm chủ được? Nhỡ đâu anh hai cô mang về một đồ nhà quê không có giáo dưỡng, vậy nhà họ Lộc chúng ta chẳng phải thành chuyện cười cho thiên hạ à?”
Cô ta khẽ cười nhạo một tiếng, cố ý chĩa mũi nhọn về phía Sanh Ca: “Cô cho rằng tất cả mọi người đều tùy hứng như cô à? Ba năm trước nằng nặc đòi gả cho gã chồng cũ kia, khắc người ta chết rồi mới biết đường quay trở về.”
Lời này vừa ra, ngoại trừ Lộc Thiệu Nguyên và Sanh Ca, ba người còn lại lập tức đập đũa xuống bàn.
Một tiếng “Rầm” vang lên, khiến Tống Niên sợ tới nỗi tay cầm đũa hơi run.