Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

chương 227: 227: da thịt của anh vừa thô vừa dày không biết đau đâu!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, tại tập đoàn Kỷ thị.

Tự Niên có vẻ buồn bực đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch, nguyên ngày hôm qua anh ta đã chạy ngược chạy xuôi khắp các thao trường nuôi ngựa trong thành phố S, cuối cùng cũng tìm ra một cây roi chuyên dụng để huấn luyện ngựa hoang, sau đó anh ta bèn đặt nó lên bàn làm việc của Kỷ Ngự Đình.

"Cái roi ngựa này khá thô ráp, Boss, anh phải cẩn thận một chút.

"

Kỷ Ngự Đình giống như đang suy nghĩ gì đó rồi cũng cầm cây roi lên.

Tự Niên rất không yên tâm, anh ta lại nhắc nhở Kỷ Ngự Đình lần nữa: "Boss, nếu như tối nay chị Sanh Ca thật sự muốn đánh anh thì anh đừng chống cự lại làm gì, cứ giả bộ yếu đuối, kêu đau, thậm chí cứ nặn ra hai giọt nước mắt, để chị ấy xót anh.

"

Kỷ Ngự Đình gật đầu không nói gì, anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện tối nay nên giải thích như thế nào.

Tự Niên thấy Kỷ Ngự Đình không để ý tới những gì mình vừa nói thì trong lòng vô cùng sốt ruột.

Nhưng anh ta nghĩ một lát mới thấy, người ta đã không sợ bị đánh rồi, vậy thì anh ta rối rít cuống cuồng lên làm gì chứ?

Ban ngày theo thường lệ Sanh Ca sẽ đi tới Angel, sau đó cô sẽ tiếp tục làm công việc còn đang dang dở của mình.

Bận rộn cả ngày trời, cuối cùng đống tài liệu của Lộc Thâm Tra cũng thuộc về cô.

Sanh Ca in tài liệu ra, cô chăm chú đọc qua một lượt, sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh lùng hơn.

Tài liệu ghi rõ, mấy tháng trước Kỷ Ngự Đình thực sự từng tới nước H!

Nhà họ Kỷ không làm ăn kinh doanh gì ở nước H, lúc trước Kỷ Ngự Đình tới đó, lịch trình duy nhất chỉ là đến bệnh viện thẩm mỹ, ngoài ra thì cô không thể nghĩ tới nguyên nhân nào khác.

Cho nên, đêm hôm đó Kỷ Ngự Đình đã lừa cô thật?

Cô còn đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên Lộc Thập Ngũ gõ cửa phòng rồi bước vào: "Cô chủ, vừa nãy Tự Niên có ghé qua nói là cậu Ngự mời cô tan ca xong hãy đến biệt thự ăn bữa cơm, đích thân anh ấy sẽ xuống bếp, cô có đi không?"

"Có.

"

Sanh Ca gần như không một chút do dự mà đáp.

Nếu cô đã không điều tra ra được, thì tốt nhất là cứ tới thẳng đó thăm dò Kỷ Ngự Đình.

Cô dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn, cất tập tài liệu kia vào trong túi xách, sau đó với lấy áo khoác mắc trên giá treo quần áo rồi liếc nhìn Lộc Thập Ngũ: "Tan làm rồi, chúng ta tới đó thôi.

"

Lộc Thập Ngũ ngẩn người, thấy cô đi xa rồi mới vội vàng chạy theo.

Đến nhà họ Kỷ rồi, Sanh Ca cũng không nhớ rõ con đường ngoằn ngoèo quanh co trong sân kia nữa, thế nên đành để chú Lê dẫn đường.

Tới trước căn biệt thự của Kỷ Ngự Đình, lúc này Tự Niên và vài tên vệ sĩ cũng đã đứng đợi sẵn trước cửa.

Thấy Sanh Ca tới, Tự Niên bèn lễ phép khom người chào hỏi: "Cô chủ Sanh Ca, đã lâu không gặp.

"

"Không lâu, lần trước tôi tới biệt thự của Kỷ Ngự Đình, trước khi rời khỏi có trông thấy anh.

"

Emmm!

Tự Niên lập tức thấy hơi ngượng ngùng, anh ta vội lảng sang chuyện khác: "Cậu Ngự đang đợi bên trong, cô chủ Sanh Ca mau vào đi.

"

Sanh Ca lãnh đạm thu lại ánh mắt, sau đó cô một mình đi vào trong căn biệt thự.

Vừa mới đi được hai bước, Tự Niên ở phía sau đã nhỏ giọng nói thêm một câu: "Tối nay ở cục có nhiệm vụ khẩn, sau khi cậu Ngự dùng cơm với cô chủ xong sẽ lập tức phải rời khỏi thành phố để đi làm nhiệm vụ, có lẽ đó sẽ là một trận hỗn chiến súng thật đạn thật.

"

"Có ý gì?"

Sanh Ca khó hiểu nhìn anh ta.

Sắc mặt Tự Niên có phần buồn bực, đã mấy lần anh ta tưởng không nhịn được mà định nói ra, cuối cùng cũng chỉ thở dài rồi nói: "Không có gì, cô vào trong đi.

"

Mặc dù trong lòng Sanh Ca cảm thấy kỳ lạ nhưng thấy anh ta không có vẻ muốn nói nên cô cũng không làm khó anh ta nữa.

Cô một mình đi đến trước cửa biệt thự, định đưa tay lên gõ cửa thì chợt phát hiện ra cửa có để hở một khe nhỏ, không đóng.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong phòng thì đột nhiên sau lưng cô xuất hiện một luồng lực rất mạnh, sau đó cổ tay cô bị siết chặt lấy, cả người bị lôi đi.

Một bờ ngực vừa quen thuộc vừa ấm áp bao chặt lấy người cô, chặt đến nỗi cổ tay cô bắt đầu run rẩy.

Sanh Ca cảm nhận được đối phương đang rất căng thẳng.

"Kỷ Ngự Đình, anh đang làm gì vậy?"

Kỷ Ngự Đình chỉ mặc trên người độc một chiếc sơ mi lụa trắng, bờ môi mỏng nhợt nhạt mấp máy, nhưng lại không nói gì.

Anh từ từ buông Sanh Ca ra, sau đó lùi lại đằng sau một bước thật lớn, hai đầu gối nặng nề trùng xuống, tấm lưng ưỡn thẳng, cứ thế anh quỳ xuống trước mặt cô.

Sanh Ca nhìn hành động quen thuộc kia, dường như trong phút chốc cô đã hiểu ra, hốc mắt cô lập tức ửng đỏ.

"Phong Ngự Niên.

"

Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

"Là anh.

"

Kỷ Ngự Đình không hề hạ thấp giọng mình xuống.

Anh nhìn đôi mắt long lanh trong veo kia đang loang loáng nước mắt, trong lòng anh xót xa vô cùng, sự hổ thẹn khiến anh thở thôi cũng thấy thật khó khăn, hốc mắt anh cũng đỏ theo.

Sanh Ca ngửa mặt lên, cố dằn lại nước mắt đang chực rơi xuống, lúc cúi xuống, gương mặt cô đã trở lại với vể lạnh lùng như lúc đầu.

"Anh lừa tôi? Rõ ràng là chưa chết mà lại không tới tìm tôi, còn cố ý gửi một bức thư lừa tình đến cho tôi, coi tôi là trò đùa à? Anh nghĩ tôi thế nào mà năm lần bảy lượt lừa tôi, có phải để thấy tôi ngu đần tới mức nào, vậy mà lại không nhìn ra vở kịch anh đang diễn, có đúng không?"

"Không phải, Sanh Ca, anh! "

"Câm miệng! Anh mà cũng xứng đáng gọi tên tôi? Không phải anh thích gọi tôi là cô chủ Lộc lắm sao?"

Kỷ Ngự Đình bị sự hung dữ của cô làm cho lúng túng, anh e dè nắm lấy bàn tay cô: "Xin lỗi em, tối hôm qua là lỗi do anh, là do anh không thẳng thắn ngay lúc đó, nhưng anh không hề lừa em lúc viết bức di thư đó, anh có thể giải thích!"

"Anh cảm thấy tôi sẽ tin những lời nói hiện giờ của anh sao? Tại sao anh lại chọn tối hôm nay để nói thật, là bởi vì tôi đã phát hiện ra trò lường gạt của anh, anh sợ tôi điều tra ra trước, không giấu được tôi thêm nữa nên mới quyết định thừa nhận, đúng không?"

Kỷ Ngự Đình đứng lặng người ra đấy, mặc dù những gì cô vừa nói không hẳn là đúng hết nhưng cũng đúng bảy tám phần.

Sanh Ca nhìn sắc mặt anh như vậy thì cô biết mình đoán đúng rồi, sự chán ghét và chế giễu hiện lên trong đôi mắt cô càng sâu hơn.

"Tôi không cần biết rốt cuộc anh là Kỷ Ngự Đình hay Phong Ngự Niên, tôi hận nhất là những người lừa tôi, huống chi là dùng cái chết để lừa gạt tình cảm của tôi! Anh quá đáng quá rồi!"

Kỷ Ngự Đình ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt: "Anh không lừa gạt tình cảm của em! Nghe anh giải thích được không?"

"Tôi không muốn nghe! Mãi mãi cũng không muốn gặp lại anh nữa!"

Cô lập tức giằng khỏi tay anh, sau đó quay đầu định chạy ra ngoài.

"Đừng đi, Sanh Ca!"

Kỷ Ngự Đình cứ quỳ như vậy dịch lên trên hai bước, anh định ôm lấy eo cô để giữ cô ở lại.

"Cút!"

Sanh Ca xoay người tát một phát vào mặt anh, lực cũng không quá mạnh.

Một bên má của Kỷ Ngự Đình chỉ hơi đỏ lên.

Nhưng Sanh Ca lại vì thế mà không đi nữa, bởi vì cô phát hiện ra mặc dù bị tát nhưng Kỷ Ngự Đình vẫn còn cười được?

Đôi mắt đen láy của anh sáng bừng lên, giọng nói dịu dàng: "Chỉ cần một cái tát là em có thể hả giận đúng không? Nếu không đủ, vậy thì em cứ đánh anh tiếp đi, da thịt anh vừa thô vừa dày, không biết đau đâu.

"

Sanh Ca lạnh lùng liếc anh.

Hình như cô đang muốn xem xem anh định giở trò quỷ gì, trong ánh mắt cô chẳng có lấy một tia ấm áp.

Kỷ Ngự Đình nói tiếp: "Nhưng mà em đừng đánh bằng tay, sẽ bị đau đó, dùng cái này mà đánh, đánh tới khi nào em hết giận thì thôi.

"

Anh vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra một cái roi ngựa, còn dâng lên trước mặt Sanh Ca bằng cả hai tay.

Sanh Ca không nhận lấy, cũng không nói năng gì.

Kỷ Ngự Đình thấy thế bèn tự mình xử luôn, anh nằng nặc nhét tay cầm của cái roi ngựa kia vào tay Sanh Ca.

Sau đó anh ưỡn thẳng lưng lên, ngước mắt lên nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kỳ vọng, vâng, kỳ vọng bị ăn đánh.

Đối diện với cô, gì mà tư cách, gì mà tôn nghiêm của anh đều bị anh gạt phăng hết.

Nhưng Sanh Ca càng thấy thế lại càng tức giận, cô liếc cái roi ngựa đang ở trong tay mình, đột nhiên lại nhớ tới câu nói của Tự Niên trước khi cô đi vào trong đây, lúc này cô mới hiểu ý của Tự Niên.

Rõ ràng tối nay anh phải đi làm nhiệm vụ, vậy mà giờ lại cố tình ở đây nhận tội chịu đòn với cô.

Ha ha, diễn trò thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ? Một mặt tỏ ra ngoan ngoãn mặt khác lại sợ đau, lại còn kêu Tự Niên tới nhắc nhở cô, để cô đừng ra tay quá ác, bọn họ muốn cùng nhau diễn vở kịch này cho cô xem đấy à?

Không đánh anh ta mấy cái thì có lỗi với màn diễn xuất kỳ công của anh quá nhỉ?.

Truyện Chữ Hay