Đầu óc Phong Ngự Niên trống rỗng.
Anh Ngự?
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng ba từ này sẽ được thốt ra từ miệng của Sanh Ca, cô ấy gọi Phong Ngự Niên của trước kia sao?
Điều này phải chăng chứng tỏ rằng ít nhất cô ấy vẫn thực sự có chút xíu tình cảm với anh?
Lòng anh rối như tơ vò.
Anh xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng quyết định thu hết can đảm mà mở lời.
"Sanh Ca, thật ra anh..."
Chưa đợi anh nói xong, Sanh Ca, người đang ngủ đến đỏ bừng mặt trên giường bỗng giận dữ kéo lấy cổ tay anh.
"Phong Ngự Niên! Nếu anh còn dám nói dối em một lần nữa, em sẽ đào xác anh lên! Đào cả mả anh lên luôn! Cậy nắp quan tài anh ra quất xác ba trăm roi!"
Dữ dằn vậy...
Lời vừa tới miệng anh lập tức nghẹn lại.
Anh chán nản mà ngồi xuống mép giường suy tư.
Sanh Ca không còn yêu anh nữa, anh luôn biết.
Thân là chồng cũ, vai trò duy nhất của anh dường như chỉ là nơi để cô có thể đổ lỗi trút giận.
Nếu Sanh Ca biết anh đã thêu dệt nên một lời nói dối cực lớn để lừa cô, cô nhất định sẽ căm ghét anh, không bao giờ cho anh bất cứ cơ hội nào nữa chăng?
Tâm trạng anh ủ rũ, lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn Sanh Ca say ngủ.
Hôn ước này là do anh hao hết tâm tư mới xin được, bởi điều khiến anh hối hận nhất trong cuộc đời chính là phải ly hôn với cô ngay tại lễ thành hôn, anh sợ mình sẽ lại đánh mất cô lần nữa.
Nếu thú nhận làm mọi thứ tồi tệ hơn, chi bằng để cô ấy chấp nhận sự thật Phong Ngự Niên đã ra đi mãi mãi thì hơn.
Để anh dùng thân phận Kỷ Ngự Đình làm lại từ đầu với cô!
Sanh Ca ngủ chẳng được yên giấc, đôi lông mày nhíu chặt khiến cô trông dữ tợn ngay cả khi đã ngủ.
Phong Ngự Niên dè dặt dùng tay vuốt thẳng lông mày cô, cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó phòng tắm vắt một chiếc khăn lông lau mặt lau tay cho cô, cuối cùng mở tủ lấy chăn bông mới ra rồi nằm co ro trên chiếc ghế sô pha nhỏ cả một đêm.
…
Cả đêm anh ngủ say đến mức chẳng hay biết gì.
Phong Ngự Niên bị tiếng mở khóa cửa đánh thức.
Sanh Ca vẫn chưa dậy, anh khẽ chân bước ra khỏi cửa.
Ngoài cửa là chú Lê, ông ta cười đến híp cả mắt lại: “Cậu chủ, tối hôm qua trò chuyện cùng cô Lộc có hợp ý không? Hai người có...!"
Ông ta làm động tác hai ngón tay cái chụm lại với nhau.
Sắc mặt Kỷ Ngự Đình lạnh lùng, anh phớt lờ cái đề tài này: "Đợi cô Lộc tỉnh dậy thì mời cô ấy ăn sáng với ông nội rồi hẵng về.
Nếu cô ấy không muốn cũng không được ép cô ấy."
"Vâng, thưa cậu chủ."
Phong Ngự Niên đến phòng bên cạnh tắm rửa trước, sau đó mới rời khỏi biệt thự của ông cụ Kỷ.
Vừa đi tới cửa biệt thự, anh đã nghe thấy trong góc ngoặt truyền đến một giọng nói.
Anh cẩn thận lắng nghe, hình như Tự Niên.
Người còn lại hình như là Lộc Thập Ngũ.
“Thập Ngũ, sớm thế đã đến rồi à? Cô Sanh Ca vẫn chưa ngủ dậy, chắc anh phải đợi thêm một lúc nữa rồi."
“Chờ cũng được, có điều tối qua cô ấy không uống rượu chứ? Cô ấy đã uống rất nhiều trong bữa tiệc rồi, chắc hẳn lại say khướt, cô ấy nghĩ mình còn uống được nhiều như trước đây! Không biết kiêng cữ gì cả!”
Lộc Thập Ngũ thở dài một hơi.
Tự Niên thấy lạ: "Cô Sanh Ca bị sao vậy?"
Lộc Thập Ngũ do dự: "Đều là chuyện trước đây rồi, cô ấy không cho tôi nói, sau mà biết sẽ trừ tiền lương của tôi."
"Nói cho tôi biết có chuyện gì đi, tôi không hay gặp cô ấy, cô ấy sẽ không biết được đâu.
Với lại ở đây chỉ có hai người chúng ta, cái miệng này của tôi kín kẽ lắm."
Phong Ngự Niên cách hai người nọ một bức tường, đang định rời đi thì nghe thấy có chuyện liên quan đến Sanh Ca nên quay lại.
Lộc Thập Ngũ: “Anh còn nhớ cái chết của anh Phong nửa năm trước đúng không? Từ cái ngày chôn cất anh Phong trở về, cô ấy đã tự nhốt mình trong phòng anh Phong tròn ba ngày không ăn uống gì, khóc đến cạn nước mắt, lại còn uống hết sạch rượu độ cao trong tủ rượu, để bụng đói mà uống luôn á! Cơ thể của cô ấy chẳng chịu nổi, dạ dày suýt chút nữa thì thủng.
Kể từ đó, thể chất của cô ấy ngày càng kém đi."
Tự Niên sốc óc.
"Cô Sanh Ca, cô ấy...vậy mà..."
“Haizz, cô ấy chỉ cứng miệng thôi, thực ra rất cô ấy quan tâm đến anh Phong lắm, vì không thể chấp nhận được sự thật về cái chết của anh Phong mà cô ấy đã suy sụp rất lâu.
Thôi quên đi, đều là chuyện đã qua rồi, không nhắc nữa."
Tự Niên nghi hoặc: “Nhưng sao mà có chuyện này được? Tôi nghe nói dạo này cô Sanh Ca thích cậu Phó lắm mà?"
"Cậu Phó?" Lộc Thập Ngũ không hiểu nổi: "Anh nghe ai nói thế? Trừ đối xử đặc biệt với anh Phong ra, cô ấy chưa bao giờ liếc mắt đến những người đàn ông khác."
“…”
Phong Ngự Niên không nghe được những gì hai người nọ nói sau đó nữa.
Cả đầu cả óc anh đều kêu ong ong.
Lộc Thập Ngũ nói Sanh Ca rất quan tâm đến anh.
Vì cái chết của anh, Sanh Ca đã khóc cạn nước mắt.
Thậm chí cô còn uống rượu đến thủng cả dạ dày...
Hóa ra người anh yêu sâu đậm cũng yêu anh từ đó tới giờ sao?
Ngày đó cô ấy nói mình đã người trong lòng, không phải Phó Thần Dật, chẳng lẽ người cô ấy nói là anh sao?
Toàn thân Phong Ngự Niên run rẩy, cảm giác đó đã không còn có thể diễn tả bằng lời nữa!
Chưa một khoảnh khắc nào anh vui mừng kinh ngạc như bây giờ.
Trước nay anh chẳng dám nghĩ, hóa ra Sanh Ca cũng yêu mình...
Khóe mắt anh đỏ hoe, anh quay người chạy vào biệt thự tìm Sanh Ca.
Anh nóng lòng muốn nói với cô rằng anh vẫn còn sống!
Một bóng người nhoáng cái đã đến trước mặt anh, chính là Tự Niên vừa mới nói chuyện với Lộc Thập ngũ xong.
"Ông chủ, anh đi đâu vậy?"
Phong Ngự Niên đẩy anh ta ra: "Đi thú nhận với Sanh Ca."
“Ông chủ, anh nghĩ kỹ chưa? Đêm qua là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên suốt nửa năm đằng đẵng giữa hai người, cũng là cơ hội tốt nhất để anh thú nhận, nhưng anh đã bỏ lỡ nó rồi, còn diễn một màn kịch trước mặt cô ấy.
Đây hẳn là lúc tâm trạng cô ấy sa sút nhất, nếu bây giờ anh lại đi thú nhận, anh nghĩ cô ấy có tha thứ cho anh không?"
Sẽ không.
Nếu bây giờ anh thú nhận thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào họng súng, chỉ gây phản tác dụng mà thôi.
Nói không chừng trong lúc tức giận, Sanh Ca sẽ vạch rõ ranh giới với anh, cả đời cũng không qua lại nữa kiểu vậy.
Nhưng biết được chuyện Sanh Ca cũng yêu mình, anh không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa!
Anh kìm nén sự hân hoan trong lòng, bắt đầu phân tích suy xét chuyện này một cách lý trí.
Tự Niên cũng giúp anh nghĩ cách: "Nếu không thì ông chủ này, anh giả đò mất trí nhớ đi, khơi dậy sự thương hại của cô ấy dành cho anh, sau này lại tìm cơ hội nói mình khôi phục trí nhớ rồi, biết đâu cô ấy sẽ không quá tức giận nữa?"
Đây cũng là một cách.
Phong Ngự Niên im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm nghị lắc đầu: "Bỏ đi, Sanh Ca quá khôn ngoan, nếu giả mất trí nhớ mà để sơ hở, bị cô ấy bắt thóp được thì mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn, đến lúc đó khéo tôi thành xác chết thật cũng không chừng."
Anh ngừng chốc lại nói tiếp: "Vẫn phải tìm cơ hội giải thích rõ với cô ấy càng sớm càng tốt thôi, nhân lúc cô ấy còn chưa bị cơn giận nuốt chửng."
Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh dặn dò Tự Niên: "Buổi tối ngày mai, cậu mời Sanh Ca đến biệt thự của tôi, cứ nói là tôi mời cô ấy ăn cơm."
Tự Niên không chắc lắm" "Cô Sanh Ca sẽ đến chứ?"
"Sẽ đến."
Đôi mắt đen láy của Phong Ngự Niên tràn đầy kiên định: "Sanh Ca vẫn luôn đa nghi.
Chuyện xảy ra đêm qua không thể nào triệt tiêu được sự nghi ngờ của cô ấy, có lẽ mấy ngày tới cô ấy sẽ âm thầm điều tra, hơn nữa sẽ tìm cơ hội thăm dò tôi.
Nhất định tôi phải thú nhận trước khi cô đấy tìm được bằng chứng xác thực."
Tự Niên điên cuồng gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Chuyện này thực sự không thể trì hoãn được nữa, nếu Sanh Ca tìm ra bằng chứng trước khi anh kịp thú nhận, phát giác ra chuyện Phong Ngự Niên giấu cô thì lớn chuyện là cái chắc!
Sắp xếp xong, Phong Ngự Niên sải chân dài đi ra cổng biệt thự nhà ông cụ Kỷ.
Vừa mới đi được vài bước, anh bỗng nhớ ra điều gì đó mà quay trở lại.
"Như vậy vẫn chưa đủ.
Cậu tìm một cây roi ngựa đến, phải thô ráp một chút, đánh bật máu được thì càng tốt, cái loại mà đánh xong để lại vết thương cực kỳ đáng sợ ấy."
Tự Niên nghe mà nhe răng trợn mắt: “Ông chủ! Anh đối xử với bản thân...tàn nhẫn thật đấy!"
Nếu không nhẫn tâm chút thì sao bắt vợ về tay được?
Anh đã bỏ lỡ thời thời cơ thú thật tốt nhất là tối hôm qua, nếu tối mai Sanh Ca vẫn sẵn lòng động tay động chân với anh, vậy có nghĩa cô sẵn sàng tha thứ cho anh, đập anh một trận xong, cơn tức giận của cô cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Nhưng nếu cô chẳng thèm động tay với anh thì chuyện này không dễ giải quyết nữa rồi!.