Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

chương 199: 199: ngay cả người giúp việc nam trong nhà sanh ca cũng thật đẹp trai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vải lụa đã dính vào vết thương một khoảng lớn, máu cũng dần khô lại.

Hai tay Lộc Thập Nhất run run, sau hai lần thử, anh ta không thể cởi hoàn toàn áo sơ mi ra được.

Nhưng dưới lớp áo bên trong da tróc thịt bong, những vết thương bị roi quật rỉ máu đến cả bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.

"Trời ơi! Ai đã đánh anh vậy? Ra tay độc ác quá!"

Trước đây Lộc Thập Nhất là một tên côn đồ được nuôi dưỡng bởi một tổ chức chợ đen, luật lệ rất nghiêm khắc, một tên côn đồ không đủ khôn ngoan sẽ bị đánh đến chết là chuyện bình thường, cũng may là Lộc Thập Nhất tàm tạm, không đến nỗi tồi nên không bị đánh thường xuyên.

Còn Phong Ngự Niên thì khác, anh là một đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa, làm sao còn có thể bị đánh đến nỗi thương nặng như này?

Phong Ngự Niên vội ngăn giọng nói ngạc nhiên của anh ta: "Đừng hét, đi đóng cửa ra vào, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, nếu áo sơ mi không cởi được thì lấy khăn nóng đắp lên một lúc."

"Được được được."

Lộc Thập Nhất vội vàng làm theo, đi vào phòng tắm lấy khăn nóng, có chút không đành lòng: "Anh Phong, chườm nóng có thể hơi đau, anh...!cố chịu đựng một chút nhé."

Dùng khăn nóng lên vết thương chẳng khác nào phải chịu một cơn đau buốt như kim đâm lửa cháy ác liệt.

Phong Ngự Niên rùng mình một cái dữ dội, mồ hôi lạnh vã ra như mưa và tự bao giờ hai tay nắm chặt lấy đầu gối đã bị biến dạng.

Cho dù Lộc Thập Nhất không thường xuyên bị đánh, nhưng anh ta cũng có kinh nghiệm giúp người ta lấy thuốc, băng bó vết thương.

Anh ta lấy từ trong hộp thuốc ra một viên ngậm chống vết thương bị viêm, nhét vào miệng Phong Ngự Niên, rồi lấy một chậu nước sạch giúp anh lau vết máu trên lưng, mấy chỗ băng bó cũ đều đã bị bẩn hết, đều phải tháo ra.

"Anh Phong, đống này là do ai đánh vậy? Với thân phận của anh thì còn có ai dám động vào anh, ngoại trừ cô ấy..."

Hai mắt anh ta mở to, trầm giọng hỏi: "Không phải là cô Sanh đấy chứ?"

Phong Ngự Niên đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, anh vùi mặt mình vào trong chăn, không để ý đến lời nói của anh ta.

Lộc Thập Nhất suy nghĩ một lát, lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Chắc chắn không phải là cô Sanh.

Nếu là cô ấy làm, anh đã không phải để cho tôi yên lặng xử lý vết thương rồi."

"Đừng đoán hươu đoán vượn, nhanh lên, tôi phải đi nấu cơm trước khi Sanh Ca về."

Đã bị thương thành bộ dạng như thế này, nhất là vết thương ở thắt lưng, khi đi bộ vết thương sẽ dãn ra, hẳn sẽ rất đau, lại còn phải đi qua đi lại nấu ăn nữa chứ?

Điều này khiến Lộc Thập Nhất thấy trong lòng có chút xót xa.

Anh ta thở dài một tiếng, để tránh cho chiếc áo rách bị cô Sanh và những vệ sĩ khác phát hiện, Lộc Thập Nhất không nghĩ ra cách nào hay nên đành lặng lẽ giúp anh nhét áo xuống gầm giường và giấu nó đi trước.

Khử trùng bằng cồn quá đau, còn khử bằng muối thì nhẹ nhàng hơn, Lộc Thập Nhất lấy tăm bông giúp anh xoa một chút, đảo cổ cả buổi cuối cùng mới thoa thuốc xong.

Ban đầu, vết thương ở giữa lưng đã được băng bó, nhưng đến thời điểm này, từ lưng đến eo tất cả đều được bao bọc bởi một lớp băng bó.

Phong Ngự Niên nhất quyết muốn ra khỏi giường, nên Lộc Thập Nhất không còn cách nào khác đành tiêm cho anh một mũi thuốc kháng sinh.

...

Nửa giờ sau, Sanh Ca trở về biệt thự.

Bên cạnh cô có thêm cô em gái hoạt bát, nhí nhảnh Ninh Tinh Huyên.

Ninh Tinh Huyên nhìn từ trong ra ngoài, dò xét dáng vẻ biệt thự, rồi vòng tay ôm cô làm nũng: "Không sai mà chị Sanh, không ngờ môi trường sống của chị trong căn biệt thự này lại tốt như vậy, chuyến đi lần này của quả thực không uổng phí! Chị cứ để em ở đây chơi với chị vài ngày nữa đi!"

Sanh Ca không hề động đậy, giọng nói nghiêm nghị: "Đã nói rồi mà, chỉ ở lại ba ngày, sau đó chị sẽ nhờ vệ sĩ đưa em lên máy bay trở về thành phố S."

Ninh Tinh Huyên uỷ khuất lẩm bẩm trong miệng: "Ôi, chị Sanh thật nhẫn tâm mà."

“Đừng có quậy.” Giọng của Sanh Ca dịu đi: “Lần sau không được để xảy ra loại chuyện giống ở quán bar như ngày hôm nay.

Nếu em muốn ở đây cùng chị vài ngày thù phải vâng lời, an phận một chút biết chưa?”

"Biết rồi ạ!"

Cả hai cùng tươi cười bước vào biệt thự.

Ngay khi cửa được mở ra, Sanh Ca ngửi thấy mùi thơm của thức ăn phả vào mặt, vô thức nhìn vào phòng bếp.

Tôi không bảo anh ấy nghỉ ngơi trước khi đi, tại sao tôi lại dậy nấu ăn?

Trước khi đi cô đã dặn anh nghỉ ngơi rồi còn gì, sao lại đứng dậy nấu cơm chứ?

Vừa hay Phong Ngự Niên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nên anh từ phòng bếp bước ra.

Sanh Ca phát hiện anh đã thay một chiếc áo sơ mi mềm mượt màu đen sẫm, hai hàng cúc áo ở cổ áo hơi buông lỏng, xương quai xanh thấp thoáng, hình như anh vừa gội đầu, mái tóc ngắn chưa sấy khô, kết hợp với ngũ quan sắc xảo tuấn tú kia là một vẻ đẹp trai cấm dục.

Với cả hình như sắc mặt của anh giống như đã tốt lên hơn nhiều.

"Sao không mặc áo khoác vào? Đã uống thuốc cảm chưa?"

Mặc dù giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng như mọi khi, cô vừa mới về đã hỏi thăm quan tâm sức khoẻ của anh, điều này khiến Phong Ngự Niên cảm thấy có chút ấm lòng.

"Em nói buổi tối sẽ trở lại xem vết thương cho anh, cho nên anh mới không mặc."

Vừa nói, anh vừa kéo áo đến nửa cánh tay và đưa cho cô thấy đống băng bó trên lưng mình: "Chẳng qua ban ngày tôi chỉ là bị chấn thương nhẹ, giờ cô cũng thấy rồi đấy, tôi đã băng bó chúng lại rồi."

Sanh Ca yên lặng không nói gì.

Ngược lại, Ninh Tinh Huyên lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phong Ngự Niên rồi nghiêm túc hỏi cô: "Chị Sanh, anh ấy là ai? Trông anh ấy có vẻ rất đẹp trai! Thị lực của chị em thật tốt nha, nam nhân để bên mình mỗi lúc một ngày đẹp hơn!"

Bởi vì lần trước ở quán bar Sắc Giới, khi Ninh Tinh Huyên đi qua, Phong Ngự Niên đang bị thương nên cô không thể thấy mặt anh.

Lần này được nhìn thấy mặt, ánh mắt của Ninh Tinh Huyên không thể rời ánh mắt khỏi Phong Ngự Niên.

Sanh Ca thấy vậy vô cảm nói: "Người hầu của chị."

“Chỉ là một người hầu thôi sao?” Hai mắt Ninh Tinh Huyên sáng lên: “Chị Sanh có thể cho em mượn mấy ngày được không?

"Không."

Sanh Ca cau mày và nhanh chóng từ chối mà chẳng cần suy nghĩ gì cả.

Nhìn thấy ánh mắt Ninh Tinh Huyên như muốn dán chặt lên người của Phong Ngự Niên, Sanh Ca khó chịu trừng mắt nhìn Phong Ngự Niên rồi nói: "Mặc quần áo vào đi! Nhìn gì mà lỏng lẻo, còn nữa, đi nhanh lên lầu lấy áo khoác mặc vào rồi mới được xuống.

"

"Được rồi."

Phong Ngự Niên ngoan ngoãn gật đầu, từ đầu đến cuối không thèm liếc Ninh Tinh Huyên dù chỉ một cái, nhanh chóng cài cúc áo rồi lên lầu.

Ninh Tinh Huyên kéo tay áo Sanh Ca, làm như một đứa trẻ nũng nịu, vẫn chưa hết hi vọng: "Không ngờ chị Sanh lại có một người hầu đẹp trai như vậy ở đây.

Thường ngày chả phải chị bận đi làm hay sao, nên chắc cũng chả có thời gian chơi với em, chị của em là tốt nhất, hay chị để anh ấy chơi với em hai ngày nay đi! "

Lông mày của Sanh Ca nhíu lại: "Không, không có đòi hỏi gì cả."

"Chị Sanh..."

"Đi dùng bữa!"

Cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tinh Huyên bỗng vểnh lên, miễn cưỡng đi theo vào phòng ăn dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Sanh Ca chọn một phòng ở trên lầu ba tương đối sạch sẽ cho Ninh Tinh Huyên, trò chuyện cùng với cô ấy một lúc mới về phòng nghỉ ngơi.

...

Sáng hôm sau.

Mới sáu giờ sáng, Tự Niên đã đưa bản in những lời nhắn nhủ của Ninh Thừa Húc, tự mình mang đến biệt thự bên biển.

Vì chuyện lần trước xảy ra với thuốc M của Lộc Thập Nhất, Tự Niên sợ đi vào sẽ bị mắng quát một trận nên đã đứng ngoài cửa sau của biệt thự và đợi.

Phong Ngự Niên đành đích thân lấy nó ra.

Anh liếc nhìn thông tin, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, đi thẳng lên lầu gõ cửa phòng Sanh Ca.

Gõ hồi lâu, bên trong không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ vẫn đang ngủ?

Phong Ngự Niên suy nghĩ gì đó một hồi lâu, vẫn cảm thấy được rồi, thật sự còn quá sớm, nên tốt hơn hết là đợi đến khi cô tỉnh lại thì hẵng nói sau.

Không ngờ, vừa quay đầu, anh đã nhìn thấy Sanh Ca từ hành lang đi tới, mặc quần áo bình thường và trên tay cầm một chiếc hộp các tông.

"Em đi ra ngoài sao?"

Vẻ mặt của Sanh Ca lười biếng: "Không có, tôi ra cửa nhận đồ chuyển phát nhanh."

Trong biệt thự có nhiều vệ sĩ như vậy, từ lúc nào cô phải tự mình ra nhận đồ chuyển phát nhanh? Điều gì khiến cô coi trọng nó như vậy?

Trong lòng Phong Ngự Niên cảm thấy có gì đó kì quái, nhưng cũng không hỏi thêm gì cả.

Sanh Ca lướt qua anh rồi đi vào phòng: "Tôi có chuyện muốn nói."

Anh đi theo cô vào, đưa tài liệu mà Tự Niên mang tới: "Ninh Thừa Húc có đôi lời nhắn nhủ, em xem qua đi."

"Được."

Mặc dù chỉ là ngoài miệng trả lời, nhưng Sanh Ca không hề liếc gì tới đống tài liệu anh đưa cho cô, mà là toàn tâm toàn ý mở hộp đồ chuyển phát nhanh.

Hộp đã được mở ra, và bên trong là một hộp thuốc mỡ.

Cô đưa cho anh: "Cầm lấy."

Phong Ngự Niên ngơ ngác nhìn cô.

Đây là thứ mà cô...!mua cho anh?.

Truyện Chữ Hay