Ly Hôn Rồi Yêu

chương 4: bệnh viện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ Minh:

Sáng sớm, thừa dịp Hân Ngôn còn chưa dậy, tôi liền dẫn Tiêu Tiêu đi chơi. Tôi biết làm vậy là hơi tàn nhẫn, nhưng tôi chỉ muốn tận lực tránh gặp mặt Hân Ngôn để không có những xung đột không cần thiết.

Tiêu Tiêu hiển nhiên là không vui tí nào, nhưng lại ngoan ngoãn không ồn ào gì hết, chỉ là trước khi ra cửa cứ lưu luyến nhìn cửa phòng Hân Ngôn.

Tuyết rơi cả đêm, đến sáng mới ngừng, ánh mặt trời chiếu vào lớp tuyết dầy làm lóa cả mắt.

Dù sao vẫn là trẻ con, mới vừa rồi còn ủ rũ không vui theo tôi ra xe, giờ Tiêu Tiêu đã hưng phấn nhìn cảnh tuyết bên ngoài xe, quên mất phiền não lúc nãy.

Vốn tính dẫn Tiêu Tiêu đến khu vui chơi, Hân Ngôn thích yên tĩnh, sẽ không dẫn Tiêu Tiêu đến khu vui chơi náo nhiệt chơi những trò cảm giác mạnh, nên những thứ này chỉ có thể để tôi đền bù.

Nhưng giờ thấy tuyết đọng dầy như vậy, tôi thay đổi ý định, dẫn Tiêu Tiêu đến một công viên khác.

Không ngoài dự đoán, chủ nhật, có rất nhiều bé khác tụ tập ở đây chơi đùa, tuyết thế này vừa đúng lúc để bọn chúng chơi ném tuyết.

Tiêu Tiêu lập tức nhập bọn, chơi không biết chán, không bao lâu người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, rất đáng yêu.

Ăn cơm trưa xong, vốn muốn cho Tiêu Tiêu nghỉ ngơi một lúc, nhưng Tiêu Tiêu không chịu ở yên, mặc tôi khuyên, cứ gia nhập cuộc chiến tiếp.

Chơi được khoảng giờ, đột nhiên Tiêu Tiêu ôm bụng ngã trên mặt đất.

Tôi vội vàng ôm lấy Tiêu Tiêu đưa đi bệnh viện, gọi điện cho Minh giúp một tay.

May mắn không phải bệnh gì nguy hiểm, chỉ là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ nói chỉ cần phẫu thuật là ổn.

Lúc Tiêu Tiêu được đưa từ phòng giải phẫu ra phòng hồi sức, thì Hân Ngôn chạy đến, còn có Duy An, người vẫn luôn tự xưng là ‘anh’ của em đi theo.

Mặc dù vậy tôi không có thiện cảm mấy với người này, cảm giác người đàn ông này tiếp cận Hân Ngôn là có mưu đồ khác.

Bất quá mấy năm qua, hắn chăm sóc Hân Ngôn cũng không ít, hơn nữa hắn hiểu rõ quá khứ của Hân Ngôn, nếu thật sự Hân Ngôn có tình cảm với hắn, cũng là một lựa chọn không tồi.

“Tiêu Tiêu sao rồi? Hôm qua không phải còn khỏe mạnh sao, sao đột nhiên lại phải cấp cứu, giải phẫu sao rồi?” Hân Ngôn thấy tôi liền vọt tới, kích động kéo tay tôi hỏi dồn.

“Tiêu Tiêu....” Vốn định dùng thái độ lạnh lùng như cũ để trả lời em, nhưng khi thấy được đôi mắt đỏ bừng của em, và vẻ mặt lo lắng, không tự chủ mềm giọng nói, “Hân Ngôn, bình tĩnh nào, chỉ là phẫu thuật cắt ruột thừa, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.”

Nghe vậy, Hân Ngôn bình tĩnh lại, đi về phía phòng bệnh, “Tôi vào với Tiêu Tiêu.”

Tôi và Duy An theo sau, ở cửa phòng bệnh, chúng tôi chỉ nhìn nhau cười, coi như chào hỏi.

Vì chỉ gây tê cục bộ, nên giờ này Tiêu Tiêu vẫn tỉnh, thấy Hân Ngôn tới, lập tức hưng phấn, há miệng muốn nói, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ dùng khẩu hình kêu: “Mẹ.....”

Hân Ngôn lập tức chạy đến bên giường, “Tiêu Tiêu, con sao rồi? Đau không? Đang yên lành sao đột nhiên lại bệnh?”

Hồi sau, Tiêu Tiêu khàn khàn đứt quãng nói: “Mẹ...... Con không sao........ Không đau......”

“Tiêu Tiêu, mẹ lo muốn chết.” cuối cùng Hân Ngôn nhịn không được, ôm Tiêu Tiêu mà khóc.

“Bệnh nhân mới vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi, mặc dù đây là phòng bệnh cao cấp, cho phép vào thăm, nhưng nhiều người như vậy cũng không được.” Đột nhiên một y tá xuất hiện ở cửa.

“Xin lỗi...... Chúng tôi...... Chúng tôi sẽ chú ý.” Hân Ngôn nghe vậy, rất sợ y tá bắt em ra ngoài, hốt hoảng nói.

“Các vị là người nhà của cậu bé này?”

“Vâng.”

“Ở lại hai người là đủ rồi, còn lại về bớt đi!” Y tá quan sát một phen rồi nói.

“Tôi hiểu rồi, cám ơn.”

Sau khi y tá đi, Hân Ngôn có chút khó xử nhìn tôi và Duy An.

Tôi không muốn làm khó em, giành nói trước: “Công ty có chút chuyện, đúng lúc em tới rồi, ở đây chăm sóc Tiêu Tiêu đi! Có việc cứ bảo Minh liên lạc với tôi.” Nói xong, không đợi em trả lời, tôi liền đi ra ngoài.

“Ba.....” Ai ngờ Tiêu Tiêu gọi tôi lại.

“Tiêu Tiêu, ba còn có chút việc, một lát nữa sẽ đến, con ở lại với mẹ và chú Duy An nha?” Tôi trở lại giường bệnh dịu dàng dỗ Tiêu Tiêu.

“Ba....” Tiêu Tiêu không lắc đầu cũng không gật đầu, cứ nhìn tôi không chớp mắt, miệng kêu ba.

Tôi không hạ nổi quyết tâm nói muốn đi nữa rồi.

“Anh, Tiêu Tiêu đang bệnh, hiện rất cần em và ba nó ở bên, cho nên rất xin lỗi......” Hân Ngôn tất nhiên không muốn Tiêu Tiêu khổ sở, đành lựa chọn bảo Duy An đi.

Duy An cũng không phải là người không thức thời, rất sảng khoái nói: “Anh hiểu, đừng ngại, anh về trước, mai sẽ tới thăm Tiêu Tiêu.”

Dứt lời, liền ra ngoài.

Trong phòng còn lại ba người, nhất thời có chút xấu hổ, tôi và Hân Ngôn không thể không đem toàn bộ chú ý đặt lên người Tiêu Tiêu, cố ý không nhìn đối phương.

“Mẹ, con mệt.” Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, yếu ớt nói.

“Tiêu Tiêu, không được, sau phẫu thuật hai giờ con không thể ngủ, ngoan, mở mắt ra nào, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé.”

Hân Ngôn nói xạo, Tiêu Tiêu miễn cưỡng mở mắt ra.

Hân Ngôn bắt đầu kể truyện cổ tích mấy trăm năm không đổi.......

Mười mấy phút sau, lúc Hân Ngôn đang kể hăng say, Tiêu Tiêu lại một lần nữa nhắm mắt ngủ.

Hân Ngôn vội nói: “Tiêu Tiêu đã nói đừng ngủ mà, nếu không muốn nghe chuyện này, mẹ đổi chuyện khác nha!”

Tiêu Tiêu hình như rất khó xử lay lay đầu, “Mẹ, mẹ đừng kể chuyện cổ tích nữa, con đã đọc hết rồi. Đều là gạt trẻ con thôi, không thật gì cả.”

“......”

Hân Ngôn nghe vậy không biết phản bác sao, mà Tiêu Tiêu hình nhự sợ lời của mình làm Hân Ngôn không vui, bèn dùng ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn tôi.

“Hân Ngôn, đừng quá để ý, Tiêu Tiêu là bé trai, không thích những truyện cổ tích lãng mạn là bình thường thôi. Sáng sớm em phải đến công ty, giờ lại vội chạy tới chăm sóc Tiêu Tiêu, không bằng nghỉ ngơi một chút đi, để tôi kể chuyện cho Tiêu Tiêu nghe.”

Hân Ngôn nhìn tôi, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.

“Tiêu Tiêu muốn nghe chuyện gì nào?” tôi hỏi.

Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú Minh nói ba là người rất lợi hại, làm rất nhiều chuyện lợi hại, con muốn nghe ba kể những chuyện đó.”

“Được, ba kể cho con nghe chuyện của bang phái, bảo đảm còn đặc sắc hơn phim trinh thám trên tivi” Tiêu Tiêu nếu thật muốn nghe những chuyện cổ tích thì tôi không thể, chứ kể những chuyện này là sở trường của tôi.

“Hay quá, con muốn nghe, ba mau kể đi!” Tiêu Tiêu lập tức tỉnh táo lại.

“Vũ Minh, anh đùa gì thế!” Tôi còn chưa kịp kể, Ngân Hôn đã chen lời, “Tiêu Tiêu mới mấy tuổi, sao anh có thể kể cho nó nghe những chuyện này?”

“Sao không thể? Tiêu Tiêu là con trai tôi, tương lai chính là người thừa kế bang phái, bây giờ kể chút chuyện cho nó học tập cũng tốt.”

“Không được! Tôi là mẹ Tiêu Tiêu, tôi tuyệt đối không cho phép Tiêu Tiêu học tập những mánh khóe đó.”

Nhắc tới Tiêu Tiêu là em lại kích động.

Nhưng chuyện liên quan đến bang phái và tương lai của Tiêu Tiêu, tôi quyết không nhân nhượng, bất luận tài trí, gan dạ Tiêu Tiêu là người kế nhiệm tốt nhất.

Hân Ngôn, đừng quên, quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu ở trong tay tôi.

Hân Ngôn:

Nhìn anh kể chuyện cho Tiêu Tiêu nghe, rất hào hứng, giống như thấy lại sự hăng hái thời thiếu niên.

Tuy anh kể rất nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những năm kia anh trải qua thật không dễ. Những chuyện này đối với Tiêu Tiêu chỉ mới tuổi mà nói, thật sự là quá mức lõi đời, đầy lừa gạt, bạo lực, máu tanh......

Mấy lần tôi muốn cản anh, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Tiêu Tiêu dù sao cũng là bé trai, đối với những chuyện đó lại cảm thấy hứng thú. Mặc dù những năm gần đây, tôi, Vũ Minh, Duy An, Lệ Nhã, còn có Đinh Đang, chúng tôi đã thấy nhiều những mặt đen tối của xã hội, thậm chí là trải qua những giao dịch bẩn thỉu, nhưng tôi vẫn hi vọng con tôi có thể sống trong một thế giới trong sạch.....

Ít nhất, là bây giờ. Tiêu Tiêu thật sự còn quá nhỏ......

Ngẫm lại, mục đích duy nhất của chúng tôi là không cho Tiêu Tiêu ngủ, có lẽ nói cái gì cũng không quá quan trọng đi, chỉ cần chúng tôi không gây gổ ở trước mặt Tiêu Tiêu là tốt rồi. Tựa như hai năm trước, tôi và anh cách nhau bởi song sắt, bình tĩnh kí vào đơn ly hôn, sau đó bắt tay, nói hẹn gặp lại.

Hai cha con, một nói hăng hái, một nghe vui vẻ, nếu như bỏ qua nội dung câu chuyện là gì, bỏ qua quan hệ lúng túng giữa tôi và anh, thì đây đúng là một bức tranh gia đình hạnh phúc rồi!

Tôi lẳng lặng đi ra ngoài, tựa vào vách tường hành lang bệnh viện. Hai người họ quá nhập tâm, không phát hiện tôi rời đi. Tiêu Tiêu đã ổn, lý trí nói tôi biết tôi nên đi xuống lầu dưới, khu phòng bệnh thường, để thăm những công nhân bị thương. Vừa rồi lúc tới tôi thấy được xe của Lệ Nhã, xem ra là theo ý tôi, đưa công nhân đến bệnh viện có điều kiện tốt để điều trị.

Nhưng trong phòng bệnh là con trai tôi, tôi cố gắng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn không cất bước nổi.

“Nhìn kìa, là Diệp Hân Ngôn, Diệp chủ tịch ở đằng kia kìa!” cuối hành lang truyền đến tiếng huyên náo, còn có tiếng y tá ngăn cản.

Hỏng rồi, phóng viên làm sao tìm tới đây được, bọn Lệ Nhã đang làm gì chứ?

“Xin mọi người yên lặng một chút, nơi này là bệnh viện, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi. Có vấn đề gì tìm một chỗ ngồi rồi nói tiếp được không?” Tôi thấp giọng bình tĩnh nói.

Mấy người đó đần yên tĩnh lại, xa xa Duy An và Lệ Nhã vội vã chạy tới. Thì ra Duy An vẫn chưa về nhà.

“Chủ tịch Diệp, ngại quá, tôi không nghĩ là bọn họ sẽ tìm được nơi này.” Lệ Nhã nhỏ giọng nói bên tai tôi.

“Không sao, xin bệnh viện giúp chúng ta tìm một phòng họp nhỏ. Thời tiết lạnh thế này, không bằng mọi người ngồi xuống uống chén trà nóng đã, có gì hẵng nói sau.” Hiện giờ phóng viên chính là thượng đế đó, vui có thể nâng ngươi lên tới trời, không vui có thể chửi ngươi ba năm không ngóc đầu dậy nổi. Hi vọng với thái độ thân thiện của chúng tôi, có thể làm bọn họ viết nương tay!

Duy An và giám đốc bệnh viện có quan hệ rất tốt, không lâu lắm đã sắp xếp được một phòng họp.

Tôi không chọn hình thức họp báo chính thức, mà dùng phương thức tương đối thoải mái là mọi người cùng ngồi vây quanh bàn họp để đặt câu hỏi.

Vấn đề của các phóng viên cũng chỉ xoay quanh nguyên nhân sự cố, khắc phục hậu quả.... Nói trắng ra, những người nay đã sớm thấy nhiều cảnh sống chết, đã sớm không còn tình cảm như người bình thường, điều bọn họ chú ý hơn là bài viết của mình có được lên báo không, và bài báo có được bao nhiêu hưởng ứng từ xã hội.

Nguyên nhân sự cố còn đang điều tra, các công nhân bị thương công ty sẽ phụ trách chi phí điều trị, về những phần khác, chúng tôi không thể tiết lộ. Lệ nhã trả lời rất khéo léo các câu hỏi của phóng viên.

Có vẻ những phóng viên này cũng không có ý làm khó Diệp Thị, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định kết thúc thì đột nhiên có một phóng viên xông ra.

“Chủ tịch Diệp, nghe nói sự cố lần này là do tiền vốn rót xuống không kịp, chủ tịch có thể giải thích việc này một chút không?”

Lời này giống như một quả bom nổ, mọi người lập tức xao động trở lại, “Như vậy, là bởi vì tiền mua vật tư không đủ, nên mới tạo nên sự cố lần này, đúng không?” “Quý công ty có cam kết là sau này sẽ không xảy ra sự cố thế này nữa không?” Một loạt câu hỏi được đặt ra.

Duy An không ngờ vấn đề hội đồng quản trị từng hỏi lại bị lộ nhanh như vậy.

“Nếu như tài chính của Diệp Thị có vấn đề, anh cảm thấy ba người chúng tôi còn có thể ngồi ở đây uống trà với các vị sao?” tôi tận lực lánh nặng tìm nhẹ, đối với tình huống thế này, biện pháp tốt nhất là nói sang chuyện khác.

“Như vậy, xin hỏi chủ tịch Diệp, nghe nói con chủ tịch cũng ở bệnh viện này điều trị, vậy có thể nói cho chúng tôi biết, chủ tịch tới bệnh viện là thăm con trai hay thăm nhân viên?” Những người này nghe tin thật là nhanh.

“Tôi cũng là một người mẹ, cũng giống như các nhân viên bất hạnh bị thương cũng có mẹ và người nhà, tôi tin tưởng đứa bé nào ở trong lòng người mẹ cũng đều giống nhau.” Nghĩ đến Tiêu Tiêu, mắt tôi có chút ướt. Cô phóng viên mới vừa hỏi không hỏi nữa.

“Vậy chủ tịch giải thích như thế nào việc con chủ tịch được ở phòng bệnh cao cấp, mà nhân viên lại ở phòng bệnh thường đây?”

“Điều này.......” trong phòng đột nhiên an tĩnh lại chờ tôi trả lời, mới rồi là tôi tự mua dây buộc mình.

“Hôm nay tới đây thôi, chủ tịch Diệp còn muốn đi thăm người thân của công nhân bị thương.” Lệ Nhã vội vàng giải vây cho tôi.

“Bởi vì....” Tôi biết nếu không trả lời vấn đề này, mọi cố gắng trước đó của chúng tôi sẽ uổng phí hết, bọn họ nhất định vin vào điểm này để viết này nọ.

“Bởi vì quyền giám hộ đứa bé là ở cha nó, chủ tịch Diệp cũng là đang trên đường tới bệnh viện mới biết được đứa bé ngã bệnh. Hi vọng mọi người có thể hiểu được tâm tình của một người mẹ.....” Duy An nói. Chẳng lẽ, ban đầu tôi giữ lại đứa bé này thật sự là sai lầm?

Lời Duy An làm lòng tôi không khỏi phiền não, rồi lại không nói rõ được là tại sao. Anh ta biết lúc đầu tôi gả cho Vũ Minh là bị ép buộc, vẫn phản đối tôi sinh Tiêu Tiêu, thậm chí khi Vũ Minh phải vào tù, đã đề nghị tôi đưa Tiêu Tiêu vào cô nhi viện. Trong công việc, Duy An vĩnh viễn là người anh lớn, nhưng duy nhất trong phương diện này, chúng tôi bất đồng ý kiến.

Sau khi kết thúc, tôi đi thăm công nhân bị thương và người nhà họ, may mắn không ai gây chuyện. Nói thật, sự cố lần này trách nhiệm chính vẫn là bên nhận thầu công trình, nếu không phải hiện tại công trình đang ở thời kỳ mấu chốt, tôi cũng không cần phải biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Xử lý xong chuyện của công ty, bảo Lệ Nhã và Duy An về công ty trước, tôi đến phòng bệnh của Tiêu Tiêu. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Tiêu Tiêu đã ngủ rồi. Vũ Minh vẫn còn ở, thím Quy đã tới. Đó là một phụ nữ tỉ mỉ, đang dùng bông sạch thấm nước lên đôi môi khô khốc của Tiêu Tiêu.

Trong khoảng thời gian này tôi khó có thời gian rảnh, mà sợ rằng Vũ Minh cũng sẽ không cho tôi chăm sóc Tiêu Tiêu, cho nên có thím Quy chăm sóc Tiêu Tiêu, tôi cũng yên tâm.

“Em bận việc, không cần lo cho Tiêu Tiêu. Bất quá, chủ nhật tuần sau sợ là Tiêu Tiêu vẫn chưa đủ khỏe để có thể ra ngoài chơi, cho nên em không cần qua đón nó.”

“Lâm Vũ Minh, anh.... Anh đừng quên tôi là mẹ của Tiêu Tiêu!” mặc dù hiện giờ anh có quyền nuôi dưỡng, nhưng tôi không ngờ anh lại hạn chế tôi tiếp xúc với Tiêu Tiêu như vậy.

“Ách..... Bà Diệp, bà ăn cơm chưa? Bận rộn cả ngày rồi, hay là tôi đến phòng bếp sát vách làm chút gì cho bà ăn nha.” thím Quy thấy tình hình không ổn,vội vàng hỏi xen vào.

Ăn cơm? Hôm nay chạy tới chạy lui đúng là chưa ăn thật. Hình như trời cũng tối rồi.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến là thấy đói thật, dạ dày đau âm ỉ, tôi theo bản năng lấy tay che lại.

“Hân Ngôn!” Anh đứng lên, trong đôi mắt hình như có lo lắng, “Em......không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Viêm dạ dày mạn tính, từ lúc còn đi học đã bị rồi, “Vậy tôi về trước, ngày mai lại tới.”

Tôi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Tiêu Tiêu, xoay người chuẩn bị đi. Tôi biết, anh nhất định sẽ kiếm cớ không cho tôi ở bên Tiêu Tiêu.

“Tài xế của em có ở đây không?” Anh chạy theo hỏi.

“Tôi tự lái xe tới.”

Anh nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Để tôi đưa em về.”

Truyện Chữ Hay