Diệp Lam vào cửa, dì giúp việc ở sau lưng cô trong tay mang theo nguyên liệu nấu ăn vừa mua về, trong miệng lẩm bẩm: "Gần đây đồ ăn lên giá nhanh quá."
Diệp Lam cười nói: "Hết cách, đang tết mà."
Vào phòng khách, chỉ còn một mình Đàm Hinh ngồi trên ghế sa lon.
Thâm tâm cô chột dạ, cười khan một tiếng, nói: "Mẹ, dì Triệu trở về rồi sao, hôm nay Dư Hạo không đến, Quý Yến đi rửa tay rồi."
Diệp Lam gật đầu, nói: "Được, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, làm cho các con một bữa tiệc lớn, các con lên lầu chơi đi."
Nói rồi, còn hơi chớp mắt hoạt bát về phía Đàm Hinh, làm một bộ dáng "Mẹ hiểu mà".
"..."
Khóe miệng Đàm Hinh giật một cái, bất đắc dĩ nói: "Mẹ..."
"Cái này có gì đâu, cũng không phải người ngoài, lúc các con ở nhà trẻ còn ngủ trên một cái giường, mẹ với dì Khang xem các con, hai người như hạt đậu ngủ ở cùng nhau, tay nhỏ của Quý Yến nắm lấy bím tóc của con, thật đáng yêu."
Diệp Lam che miệng cười không ngừng, đi vào phòng bếp.
Đàm Hinh nghĩ, đây chính là cái gọi là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt?
Qua một hồi lâu, Quý Yến từ toilet ra, hai người lên lầu.
Đàm Hinh hỏi: "Năm nay anh về nhà lớn có thấy dì Lâm không, gần đây thân thể bà ấy thế nào."
Quý Yến nghĩ nghĩ, nói: "Nhìn thấy tinh thần không tệ, hỏi em ngày nào thì về. Bà ấy dọn xong gian phòng cả rồi, nha đầu Nhã Nhã kia cũng hỏi."
Đàm Hinh than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Qua một thời gian nữa, chờ cha rời khỏi đó sẽ đi."
Quý Yến vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, nói: "Anh thấy ông ấy tạm thời sẽ không rời đi, đang chờ em tự chui đầu vào lưới."
Đàm Hinh đương nhiên biết điều này, chính là vì biết mới càng thêm đau đầu.
Cô quay người ngồi trên ghế sa lon, ôm một cái gối ôm mèo kitty hồng phấn vuốt nhẹ mặt mèo, nói: "Thật không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng lại muốn trở về thăm Nhã Nhã với dì Lâm."
Quý Yến nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Được."
"Hả?"
Quý Yến ngồi xổm một bên chân cô, ngước mắt nhìn lên cô, nói: "Anh nói rồi, anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng."
Đàm Hinh ngạc nhiên nói: "Anh là Mèo máy sao?"
Quý Yến nói: "Không phải Mèo máy, là superman, chỉ cần là nguyện vọng của Hinh Hinh, tất cả anh đều thay em thực hiện."
Đàm Hinh bật cười, lòng bàn tay dán trên trán anh, nói: "Lại phát bệnh, cũng không biết có bệnh nặng hay không để biết trị."
Quý Yến nheo mắt lại, "Giễu cợt anh?"
Anh bỗng dưng đứng lên, dễ dàng ôm ngang cô gái lên, ném lên giường, áp người lên, bày ra một tư thế ác bá.
Đàm Hinh biết anh chỉ phô trương thanh thế, mặt như cũ ngước lên hướng anh cười.
Bởi vì ở trong nhà, cô không có trang điểm, chỉ thoa chút son môi, sắc môi nhàn nhạt màu hồng hoa anh đào, màu da trắng nõn giống như chứa một tầng ánh trăng, tóc đen choàng tại trên vai, nhìn qua phá lệ tự nhiên thanh thuần.
Loại thanh thuần này, đặc biệt dễ dàng khiến người nổi lên tà niệm.
Quý Yến không phải là thiếu niên mười tám tuổi chân chính, nhớ lại ký ức kiếp trước, anh vốn nên càng thành thạo điêu luyện, nhưng giờ khắc này, anh tựa như cái cậu nhóc nhỏ, bị một nụ cười mê hoặc đầu óc.
Anh khát vọng có được cô.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải một thời cơ tốt.
Anh hồi phục hô hấp, đang muốn đứng dậy, chợt nghe một thanh âm vang lên, là từ dưới gối truyền đến, cô gái dưới thân chớp mắt bỗng dưng cứng ngắc lại.
Quý Yến hỏi: "Là tin nhắn sao?"
Đàm Hinh nói: "Ừm, chắc lại là tin nhắn chúc phúc, mấy ngày nay nhận được thật nhiều."
Quý Yến nhìn chằm chằm vào mặt của cô một lát, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy điện thoại dưới gối đầu, nhìn thoáng qua, hiện trên màn ảnh hơn một trăm missed call cùng tin nhắn.
Loại trình độ này hẳn nên xưng tụng là quấy rối.
Ngoại trừ cái người điên Phương Lập Tân kia, anh nghĩ không ra người khác.
Đàm Hinh nắm chặt vạt áo của anh, nói: "Em có thể tự mình xử lý."
Quý Yến nói: "Loại chuyện này đã xảy ra bao lâu."
Đàm Hinh mấp máy môi, nói: " Đêm Giao thừa hôm đó, Phương Lập Tân tới tìm em, em đi gặp anh một chút."
Thấy sắc mặt Quý Yến càng âm trầm, cô vội vàng giải thích: "Anh ta đứng ngay tại cửa nhà, nếu như bị mẹ em cùng chú Đào biết, sự tình sẽ càng ngày càng phức tạp, cho nên mới đi gặp anh ta. Anh ta chỉ nói một chút lời điên cuồng, em không để ý đã trở về rồi."
Quý Yến nói: "Lời nói điên cuồng gì."
Đàm Hinh nhìn anh, tiếng nói có một tia run rẩy không dễ nhận ra, "Anh ta nói... Anh là người bị quy tắc đào thải, không có tương lai, còn nói, bây giờ anh không chịu ảnh hưởng, là bởi vì kịch bản còn chưa bắt đầu."
Cô thực sự không muốn hồi tưởng lại chuyện đêm đó.
Đêm hôm đó, Phương Lập Tân hình như uống rất nhiều, một thân toàn mùi rượu, trong mắt đều là tràn đầy sức chiến đấu mãnh liệt.
Người đàn ông kia gằn từng chữ nói với cô, mặc kệ dùng phương pháp gì, anh ta đều sẽ đoạt được cô, mà cũng chỉ có thể là anh.
Đàm Hinh cơ hồ bị dọa chạy mất.
Từ sau việc đó, kéo số điện thoại của Phương Lập Tân vào danh sách đen, nhưng như cũ nhận được các số lạ.
Đàm Hinh rất rõ ràng, cho dù bỏ đi số điện thoại, người kia cũng có thể tuỳ tiện tìm số mới, tựa như anh ta nói, căn bản cô trốn không thoát.
Đôi mắt Quý Yến rủ xuống, khóe môi toát ra một tia lãnh ý, sâu kín nói: "Xem ra, cho Phương gia một trận giáo huấn vẫn chưa đủ."
Anh đưa tay, kéo tóc mái cắt ngang trán của Đàm Hinh lên, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng, nói: "Nói với dì Diệp một tiếng, lần sau anh lại đến ăn cơm."
Nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Đàm Hinh vội vàng đuổi theo, giữ chặt anh, hỏi: "Anh muốn làm gì."
Anh cười nói: "Tóm lại không phải chuyện phạm pháp phạm tội, gần đây hãy ở một chỗ cùng dì Diệp, đừng đơn độc hành động."
Đàm Hinh khẽ giật mình, Quý Yến đã đi xa.
Trưa hôm đó, tất cả tin nhắn quấy rối đều biến mất không dấu vết, cô ước chừng đoán được, Quý Yến đã động tay động chân vào điện thoại.
Đến tối, cô gửi cho Quý Yến một tin nhắn hỏi thăm tình hình, người kia tránh né liền gửi cho cô một đống meme hôn hôn.
Anh đang trấn an cô.
Thế nhưng không gặp được anh, cô làm sao có thể an tâm.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên avatar Nhã Nhã ảnh bắt đầu sáng lên.
Tiểu nha đầu nói: "Chị ~ công ty của bác có việc gấp, đã về nhà rồi, chừng nào thì chị đến thăm em đây [ xoay quanh vòng ][ xoay quanh vòng ] "
Đàm Hinh sững sờ, trả lời: "Ngày mai sẽ đi."
"Ôi ông ơi! Năm mới em muốn những quà này..."
Cô nhìn Nhã Nhã gửi tới một danh sách quà tặng, vừa tức vừa buồn cười, đáp: "Được được, đều mua cho em."
Nhã Nhã nói: "Chị là tốt nhất ~[ hôn hôn ][ hôn hôn ] "
Đàm Hinh nhịn không được cong môi lên, cuối cùng có một chuyện thuận tâm vui vẻ.
Quý Yến hỏi: "Anh siêu nhân có đáng tin không."
Đàm Hinh bật cười, nói: "Đáng tin, anh làm như thế nào?"
"Lần trước anh nói có anh có một người bạn, sau này giới thiệu cho em biết, còn nhớ rõ không."
Đàm Hinh cẩn thận nhớ lại, Quý Yến nói là buổi liên hoan ở biệt thự trên núi lần trước, trả lời: "Nhớ kỹ, làm sao?"
Quý Yến nói: "Người đó là CEO công ty D nước Mỹ, Jones tiên sinh."
"..."
Khó trách Đàm Diệu Uy ban đêm phải chạy về, nếu như khách hàng lớn như vậy lộ ra ý muốn hợp tác, bất luận thương nhân nào cũng sẽ tận dụng thời cơ.
Đàm Hinh nói: "Jones tiên sinh sẽ hợp tác với Thành Hâm thật à."
Quý Yến hừ khẽ một tiếng, nói: "Mười năm tám năm nữa có lẽ sẽ có cơ hội."
Khóe miệng Đàm Hinh giật một cái, đây không phải đùa người khác sao? Người này thật đúng hoàn toàn ác liệt như trước đây.
"Làm sao anh có thể thuyết phục Jones tiên sinh thay anh gạt người?"
Quý Yến nói: "Cái gì mà gạt người, anh chỉ là nói cho ông biết, có một vị Đàm tiên sinh tình nguyện dẫn đường trong chuyến du lịch Trung Quốc lần này, phải biết Jones tiên sinh rất không thích vào thời điểm nghỉ phép bàn chuyện công việc, bọn họ hẳn sẽ được những phút giây vui sướng."
Thì ra, Jones tiên sinh coi Đàm Diệu Uy là hướng dẫn viên du lịch.
Đàm Hinh ngẩn người, nhịn không được cảm khái: "Quý Yến, anh cũng quá hư rồi."
"Cám ơn đã khích lệ."
"..."
(Ji: Hôm nay được tận ba chương nhé, dịch nên mình được nghỉ học, sẵn có thời gian edit luôn.
Haiz anh Quý Yến đúng là ranh ma, trêu chọc người khác là sở trường của anh. Ông Đàm xu cà na thôi ????))