Đêm đến, Đàm Hinh nhận được không ít lời chúc phúc.
Ngoại trừ là người yêu, có ai đem ảnh chụp của một người bạn làm avatar đâu.
Hơn nữa, còn là tên Quý Yến lúc nào cũng lãnh khốc không ai bì nổi bị thu liễm lại mà bán manh trên ảnh chụp. Cái này không chỉ là công khai, mà còn thể hiện ân ái.
(Ji: "bán manh" là thể hiện hành động đáng yêu nha)
Dư Hạo không cam lòng, trực tiếp kéo bọn họ vào một nhóm chat, công khai trừng phạt hai người họ.
"Hai người thành thật khai báo, chuyện từ lúc nào đây!"
Quý Yến rất bình tĩnh, thậm chí còn có một tia khoe khoang, trả lời: "Tháng trước, ngày lễ Giáng Sinh."
Nói xong nhận lấy biểu tình công kích của bọn Dư Hạo.
Dư Hạo gào lên: "M cậu, Quý Yến cậu cũng không coi nghĩa khí ra gì! Chuyện lớn cậu giấu diếm lâu như vậy, tuyệt giao, nhất định phải tuyệt giao!"
Khổng Giai Giai cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, hòa hợp rồi cũng không nói một tiếng, hại chúng tớ phí công lo lắng."
"Con tim tớ bị tổn thương rồi!"
Thấy bọn họ vẫn không dứt, Quý Yến nói: "Được rồi, sang năm mời các cậu ăn cơm."
Dư Hạo nói: "Đừng đến năm sau, mấy ngày sắp tới đi. Năm học sau vừa mở kỳ thi đại học, cha tớ hận không thể đem tớ khóa chặt trong nhà, căn bản không ra được."
Quý Yến không có vội vã trả lời mà nhắn riêng với Đàm Hinh: "Hinh Hinh, ngày nào em rảnh, cùng bọn Hạo tử ra ngoài tụ tập."
Đàm Hinh trả lời: "Anh định đi ngày nào em đều có thể."
Kỳ thật cô cũng nhìn thấy tin nhắn trên nhóm chat, nhưng trong đó có Phương Lập Tân, cho nên cô không muốn trả lời.
Cái con người điên loạn kia, đại khái hành vi sở hữu cô đều coi là sự khiêu khích với anh ta.
Mặc dù cô đã không sợ hắn nữa, nhưng cũng lo lắng người kia bị kích thích quá mức, làm ra cái chuyện đáng sợ gì đó.
"Quý Yến." Cô bỗng nhiên nói.
"Sao?"
Đàm Hinh trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Lần này, anh thật sẽ không biến mất, đúng không?"
Quý Yến nhìn hàng chữ trên màn hình, ánh mắt dần dần sâu thẳm, anh nhẹ nhàng gõ mấy chữ: "Ừm, thật."
Nói xong bổ sung: "Anh cam đoan với em."
Đàm Hinh ôm gối ngồi trên ghế sa lon, mặt chôn ở giữa khuỷu tay cong môi cười một tiếng, tự lẩm bẩm: "Em tin tưởng anh."
Tin nhắn trong nhóm chủ yếu đang thương lượng đi chỗ nào ăn cơm, Quý Yến đẩy tập sang một bên, mở ra một tab khác, anh lướt con chuột, trên màn hình xuất hiện một cái cột tiến độ, thể hiện sự công phá hệ thống an toàn ngay lúc này.
Hoạt động ngón tay một chút, đầu ngón tay trên bàn phím nhanh chóng bắt đầu bay múa.
Hai mươi tám tháng chạp, hai ngày nữa là năm mới.
Diệp Lam cùng Đào tiên sinh trang trí phòng, Đào Tĩnh ở một bên hỗ trợ, sức mạnh cô rất lớn, hai tay nhấc cả hai bồn hoa lên.
"Để ở chỗ nào?"
Diệp Lam nói: "Để ở ban công này đi, vừa có thể phơi nắng."
Đào tiên sinh sau lưng dặn dò: "Tĩnh tử chậm một chút, đừng để vỡ, cha với dì Diệp của con chọn rất lâu đấy."
Đào Tĩnh nghiêm mặt nói: "Cha, nếu không cha tự chuyển đi."
Đào tiên sinh cười khan một tiếng, ngậm miệng lại.
Lúc Đàm Hinh xuống lầu, trong phòng đã trang trí xong, một cảnh tượng sáng sủa vui vẻ tỏa khắp nơi. Trong bếp, vẻ mặt Đào Tĩnh đau khổ ăn salad trái cây, Đào tiên sinh ngồi ở một bên, phổ cập giáo dục về sự quan trọng của phối hợp đồ ăn dinh dưỡng.
Diệp Lam nhìn thấy cô, kêu: "Tiểu Hinh, hôm nay có sủi cảo tôm con thích này, còn có bánh bao hấp, ăn nhiều một chút."
Đàm Hinh đáp ứng, vừa ngồi xuống, Đào Tĩnh liền ngoẹo đầu nói với cô: "Tiểu Hinh, hôm nay tớ dậy sớm hơn cậu."
Đàm Hinh cười nói: "Đúng vậy, Tĩnh tử thật giỏi nha."
Đào Tĩnh nghiêm trang nói: "Hôm qua đã nói rồi, nếu dậy được sẽ mang tớ cùng đi liên hoan."
Đàm Hinh vuốt nhẹ đầu của cô, nói: "Đương nhiên, ăn điểm tâm xong chúng ta sẽ xuất phát."
Đào tiên sinh hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: "Sáng sớm con đã rời giường, chính là vì cùng tiểu Hinh ra ngoài liên hoan?"
Đào Tĩnh mặt thể hiện vẻ đương nhiên, gật đầu.
Diệp Lam không biết Đào Tĩnh thích ngủ, ngược lại không phản ứng gì, cười nói: "Cũng tốt, hai chị chăm sóc lẫn nhau, không sợ bị người ngoài khi dễ."
Khóe miệng Đào tiên sinh giật một cái, bị người khác khi dễ? Con gái của ông sao?
Tiếng điện thoại vang lên, Đàm Hinh nhìn lướt qua, là tin nhắn.
"Hôm nay đừng quên có liên hoan."
Là Quý Yến gửi tới.
Cô trả lời: "Ừm, em biết."
Quý Yến lại nói: "Anh tới đón em."
Đàm Hinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa tháng này cả thành phố S lúc sáng sớm, băng sương chưa tan, xe dễ dàng bị trượt.
Nhất là tốc độ lái xe của Quý Yến luôn không chậm.
Cô nói: "Không tiện, vẫn là để người lái xe đưa đi."
Một lát sau, người kia trả lời: "Thế nhưng làm sao bây giờ, anh đã xuất phát rồi."
"..."
Đàm Hinh nhất thời im lặng, người này luôn thích tự tung tự tác chủ trương, chỉ đành nói: "Vậy được rồi, một chút nữa gặp."
Nghĩ lại, cô bổ sung thêm một câu: "Tĩnh tử sẽ đi cùng chúng ta."
Cô lo lắng nếu không nói trước nói một tiếng, chút nữa Quý Yến có thể sẽ không để Đào Tĩnh lên xe, lấy tính tình của Quý Yến mà nói tuyệt đối có thể làm được.
Trong mắt anh ấy, phụ nữ chỉ phân ba loại người, một là trưởng bối, như Khang Di, Diệp Lam, hai là Đàm Hinh, còn có loại cuối cùng là những người phụ nữ khác, cho nên không cần trông cậy vào anh có gì mà phong độ thân sĩ.
Đào Tĩnh sớm đã bị anh ghi tên vào sổ đen.
Quả nhiên, Quý Yến lập tức nổi giận, nói: "Cô ta ai cũng không biết, đi chung làm gì, không xấu hổ sao?"
Đàm Hinh chột dạ nhìn sang bên cạnh, Đào Tĩnh đang dùng vẻ mặt đau khổ ăn salad, không có chú ý bên này, cô mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cậu ấy quen em, cũng quen anh, mà Tĩnh tử hiện tại là chị của em. Được không?"
Quý Yến xem màn hình điện thoại nhíu chặt mày.
Đào Tĩnh đối với anh có một loại địch ý tự nhiên, giống một cách ví von, tựa như đang che chở con vậy.
Mà anh có thể cảm nhận được, người mới nhìn qua nhỏ nhắn xinh xắn nữ sinh kia, trên thực tế, nhìn qua càng nguy hiểm hơn nhiều.
Hết lần này tới lần khác tự cho mình là người bảo vệ cho Đàm Hinh.
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, trả lời: "Được, tất cả nghe theo em."
Đàm Hinh suy nghĩ, còn gửi cho anh thêm một biểu tượng hôn hôn.
Theo lý thuyết, chuyện tình cảm này thậm chí biểu hiện ở trước mặt bạn bè đều rất bình thường, nhưng mỗi lần là Quý Yến, cô liền trở nên khó hiểu mà khẩn trương.
Nhịp tim đập nhanh.
Một bên khác, đèn đỏ không biết lúc nào đã hết, đèn xanh sáng lên.
Quý Yến nghe tiếng còi truyền đến từ sau xe, rất lâu mới hồi phục tinh thần lại, liếc mắt nhìn cái biểu tượng chu môi hôn hôn kia, bên tai đã phiếm hồng.
Thật đúng là... Bị ăn đến sít sao, tâm anh có chút sợ hãi nghĩ đến.
Lên xe.
Đàm Hinh cùng Đào Tĩnh ngồi ở hàng ghế phía sau, Quý Yến ở trên ghế tài xế cắn răng kẽo kẹt, đây là coi anh thành lái xe?
Chính xác Đàm Hinh hẳn phải ngồi bên cạnh anh.
Thấy sắc mặt anh không tốt, Đàm Hinh ghé vào chỗ tựa của ghế ngồi anh, hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Quý Yến nói: "Ăn rồi."
Kỳ thật còn chưa kịp ăn.
Đàm Hinh vươn tay, đem một hộp giữ ấm màu tím nhạt đưa cho anh, nói: "Vậy làm sao bây giờ, hình như em chuẩn bị thừa rồi, phải vứt bỏ sao?"
Quý Yến sững sờ, cũng không tức giận, cười nói: "Không thể lãng phí đồ ăn, anh sẽ ăn."
Nói rồi mở ra nắp hộp, ung dung chầm chậm ăn bữa sáng.
Nghe được Đàm Hinh câu được câu mất với bọn họ, Quý Yến nhìn qua kính chiếu hậu, trong mắt anh không thấy gì khác ngoài cô.
Đào Tĩnh thấy bộ dáng không có tiền đồ kia của anh, từ trước đến nay chưa từng có, bỗng nhớ tới cha mình.
Có lẽ, tên nhóc này cũng không kém.
Đàm Hinh thấy bầu không khí giữa bọn họ hài hòa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đưa cho Quý Yến một bình nước, hỏi: "Rất lâu rồi không gặp Giai Giai, cậu ấy còn tốt chứ."
Quý Yến nói: "Có vẻ như không tệ."
Sau đó, không nói gì khác.
Quý Yến thấy cô bất mãn, đành phải cẩn thận nhớ lại lúc ở cùng Dư Hạo nói nhảm.
"Hình như gần đây rất chịu khó học tập, rất ít cùng Hạo tử ra ngoài chơi, cũng rất ít cùng Hạo tử mua hàng hiệu."
Đàm Hinh gật đầu, nói: "Còn Hạo tử có phản ứng gì?"
Khóe miệng Quý Yến kéo lên một nụ cười, nói: "Dạng người cậu ta em cũng biết, còn có thể có phản ứng gì, muốn đổi bạn gái chứ sao."
"..."
Đàm Hinh ngẫm lại, Dư Hạo chịu dùng tiền trên người Khổng Giai Giai, bởi vì cậu ta cần một bạn gái xinh đẹp chứ không phải một người có thành tích tốt, nhưng căn bản không thể không gặp mặt bạn gái.
"Quý Yến, anh cảm thấy, Hạo tử có yêu mến Giai Giai sao?"
Ánh mắt Quý Yến lóe lên, khẽ nói: "Ai thèm quản cậu ta."
Người Dư Hạo từng thích... Anh nhìn vào kính chiếu hậu, khuôn mặt người con gái trắng noãn, sau đó bực bội hừ một tiếng.
Dù sao, hiện tại là anh rồi.