Đưa cô đến dưới lầu ký túc, đã hơn mười giờ đêm. Cửa ký túc xá nữ của đại học S Đại giờ giới nghiêm là mười một giờ, suýt nữa là không vào được rồi.
Quý Yến có chút tiếc nuối, nghĩ đến nếu trễ mười mấy phút thì tốt biết bao.
Nếu như vậy anh có thể trực tiếp mang người về nhà.
Đàm Hinh nhìn một chút đã hiểu thấu ý nghĩ của anh, đẩy nhẹ trán anh một chút, cười nói: "Đến Tết em sẽ về nhà anh chơi."
Hai mắt Quý Yến tỏa sáng, cái đuôi sau lưng lại bắt đầu lay động.
Đến bác quản giáo bắt đầu khóa cửa, Quý Yến mới bằng lòng thả cô đi, Đàm Hinh mang mì sợi cho Đào Tĩnh, vội vàng đi vào.
Quay đầu lại, xe của Quý Yến xe còn dừng ở chỗ cũ, người con trai trên xe ghé vào cửa sổ xe nhìn cô, trong ánh mắt lóe ra tia u quang mà cô nhìn không thấu.
Cửa khép lại trước mắt, Đàm Hinh vội nháy mắt mấy cái, không chừng là do ánh sáng quá mờ, nhìn sai mất rồi.
Bởi vì kỳ thi đã kết thúc toàn bộ, những sinh viên đang trong một bầu không khí tương đối sinh động. Cô đi qua mỗi một cánh cửa, cơ hồ đều truyền ra một trận cười nói vui vẻ.
Trở về phòng, Hứa Khả Vũ cùng Giang Tư đang ngồi cùng nhau xem video, hai người cười đến mất hết hình tượng.
Đào Tĩnh thì một mình đánh CF, nhân vật nam cô chơi mang tính cách thô kệch, đeo tai nghe để hướng dẫn đồng đội, cầm cây thương xông pha đột kích đối phương.
Ai cũng không nghĩ ra, người điều khiển nhân vật đại thúc này thật ra là một cô em gái nhỏ nhắn.
Từ trước đến giờ, Đàm Hinh ngày càng mơ hồ phát hiện, Đào Tĩnh thuộc loại sùng bái tính cơ động mạnh mẽ.
Cô đặt mì sợi lên bàn, nhắc nhở: "Tĩnh tử, chơi xong game nhớ ăn mì, đừng để nguội mất."
"Được được, biết rồi." Đào Tĩnh gật đầu.
Đàm Hinh cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra Đào Tĩnh đã đánh xong game đang ăn mì, thấy Đàm Hinh đi ra liền nói: "Có thể không ăn mì không."
Đàm Hinh sững sờ, đi gần cô nhìn, phát hiện thịt băm trong tô mì đều bị cô lựa ra ăn hết, mì chỉ động đến vài sợi.
Cô bật cười nói: "Không được kén ăn, bữa tối cậu chưa ăn, ăn một chút lót dạ đi."
Đào Tĩnh suy nghĩ, đến cùng vẫn cúi đầu xuống, bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Đàm Hinh sờ sờ đầu nhỏ của cô, khen: "Thật ngoan."
Đào Tĩnh nâng gương mặt ngơ ngác lên, cường điệu nói: "Tớ mới là chị."
Đàm Hinh gật đầu: "Chị thật ngoan."
Thế là Đào Tĩnh không ý kiến nữa.
Hứa Khả Vũ cùng Giang Tư hai người liếc nhìn nhau, đều có chút khó chịu. Trước kia mỗi lần Đàm Hinh trở về đều mang ba phần đồ ăn khuya, đồ ăn vặt hay điểm tâm ngọt cũng thế.
Từ sau khi trở mặt, cô như đã quên trong túc xá còn có hai người nữa.
Đàm Hinh ra ban công phơi quần áo.
Bỗng nhiên nhận được thông báo trên điện thoại, thì ra là có người @ hỏi cô trong groupchat câu lạc bộ tiền ăn đêm nay bao nhiêu, mọi người sẽ share đồng đều.
Ở khách sạn Thịnh Hòa, phòng tiếp khách trung bình một đêm khoảng bảy, tám ngàn, không bao gồm tiền ăn, rượu, cùng với dịch vụ khác.
Đàm Hinh suy nghĩ, trả lời: "Gần đây khách sạn đang khuyến mãi,chia ra tất cả đều ."
Sau đó tin nhắn trong nhóm bùng nổ, nhao nhao thể hiện thái độ không tin.
"Một con cua đế vương đã chín trăm chín đó trụ cột! Em thật sự không phải là đang đùa nhóm mình?"
"Còn lại là khách sạn Thịnh Hòa nữa!"
"Một người đủ giao tiền đặt cọc không? [ cười khóc ][ cười khóc ] "
Hiển nhiên là không đủ.
Đàm Hinh đành phải nói: "Kỳ thật cha của Quý Yến có quen biết quản lý, có ưu đãi nội bộ, sử dụng giá nhân viên nội bộ."
"A ~ "
"A ~~ "
"A ~~~ "
Thấy bọn họ nhao nhao ồn ào, Đàm Hinh nhịn không được cười, nói thêm: "Mọi người giữ bí mật nha."
Tiếp theo là một hàng dài tin nhắn cam đoan.
Chờ thu đủ tiền, Đàm Hinh toàn bộ tiền chuyển cho Quý Yến.
Không lâu, người kia gọi điện thoại tới, hỏi: "Đàm tiểu thư muốn bao nuôi tôi sao? Tiền này có phải quá ít hay không."
Đàm Hinh cười nói: "Đừng tỏ vẻ nghèo khổ, thật ra hôm nay là liên hoan của bọn em."
Quý Yến kỳ thật đã biết, lại cố ý giả ngu nói: "Nói như vậy, là em lừa anh?"
Đàm Hinh hỏi: "Vậy anh sẽ tức giận à."
Quý Yến ừ một tiếng, nói: "Tức giận, muốn Hinh Hinh dỗ ngọt mới được."
Đàm Hinh cười nói: "Anh hi vọng em làm sao dỗ ngọt đây?"
Quý Yến nói: "Vì anh hát một bài."
Gió thổi quá to trên ban công, Đàm Hinh lại không thấy lạnh, lồng ngực truyền đến nguồn nhiệt ấm áp liên tục không ngừng khiến cô chỉ cảm thấy cực kỳ nóng.
Cô hỏi: "Hát bài gì?"
Anh suy nghĩ kỹ một hồi, mới nói khẽ: "Vậy hát « Cùng anh vượt qua năm tháng dài đằng đẵng » được chứ?"
Đàm Hinh không quá am hiểu về ca hát, hoặc là nói cô trời sinh cảm thụ âm nhạc không phải quá tốt, một ca khúc phải nghe rất nhiều lần mới có thể hát chuẩn.
Bất quá hát cho Quý Yến nghe, cho dù hát sai cũng sẽ không cảm thấy mình quá vô dụng.
Không có nhạc đệm, cô cứ như vậy mà bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga.
"Chúng ta lẳng lặng chia sẻ, giây phút này khó được sự thẳng thắn
Chỉ im lặng trò chuyện cũng cảm thấy hạnh phúc, không còn cô đơn nữa rồi
Cùng anh đưa ra đáp án cảm nhận dọc theo con đường đã đi qua
Cùng anh đem sự cô đơn biến thành dũng cảm
Dù cho mất đi rồi lại có được, em vẫn không rời đi
Bầu bạn chính là câu tỏ tình lâu dài nhất.
Cùng anh tưởng niệm xót xa thành ấm áp
Cùng anh viết nên câu chuyện từ sự băn khoăn
Tương lai dài như thế nào, dài dằng dặc, vẫn còn có chờ mong
Làm bạn với anh, mãi cho đến khi nói xong chuyện năm ấy của chúng ta."
(Ji: Bài này của Trần Dịch Tấn nha, các bạn có thể search trên youtube ^^)
Giọng nói cô luôn rất ôn nhu, rất thích hợp với loại nhạc khúc này, lúc cô hạ thấp giọng khiến cho người ta có ảo giác có một loại thổ lộ chân thành.
Có thể câu hát của cô, là tâm sự của Quý Yến.
Có đôi lúc anh sẽ không tình nguyện nghĩ đến chuyện kiếp trước. Nếu như anh chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi thích một cô gái, vừa vặn cô ấy cũng thích anh thì sẽ may mắn đến dường nào.
Có thể vận mệnh hết lần này tới lần khác khiến anh phải hồi tưởng lại quá khứ, đoạn hồi ức kia anh thậm chí không dám đụng đến.
Tựa như một vết thương sâu đến tận xương, một khi để lộ thì máu me lại đầm đìa.
Vẫn còn may như ca từ đó, anh lại một lần làm bạn bên cạnh cô, lần này anh sẽ bầu bạn với cô đến khi nói xong chuyện xưa của chúng ta.
Sau khi hát xong, Quý Yến ở đầu kia thật lâu không nói câu nào.
Cuối cùng, người mở miệng trước là Đàm Hinh.
Cô nói: "Vừa rồi em có quên từ một chút, muốn dùng điện thoại tìm kiếm ca từ một chút nhưng không tìm được. Quý Yến, anh biết bài hát này ra vào năm nào không?"
Quý Yến sững sờ, hỏi: "Năm nào?"
"."
"..."
Quý Yến trợn tròn mắt.
Anh không thích nghe ca khúc trữ tình, cũng không thích xem phim. Bài hát này là sau khi Đàm Hinh rời rất nhiều năm, vào một ngày nào đó anh nghe được ở đầu đường, chỉ biết Eason là ca sĩ.
"Hinh Hinh, anh có thể giải thích..."
Đàm Hinh hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay quá muộn, ngày mai chúng ta lại nói, tôi cho anh đủ thời gian để ngẫm lại lấy cớ gì để giải thích"
"Tút ——" một thanh âm vang lên, cắt đứt điện thoại.
Đàm Hinh nhìn màn hình điện thoại lặng lẽ tối dần, quay người vào phòng.
Đào Tĩnh ngay lúc vụng trộm xử lý thức ăn thừa, thấy cô đi vào bị dọa cho phát sợ. Túi nhựa trong tay lập tức rớt xuống đất, nước súp rơi vãi trên mặt đất.
Đàm Hinh nhìn cô một cái, lại nhớ đến Quý Yến, cô nâng trán tỏ vẻ đau đầu.
Một người hay hai người, không có một người nào khiến cô bớt lo.
Đào Tĩnh vô tội nói: "Tớ lập tức thu dọn."
Đàm Hinh đâu thể nào để một mình cô thu dọn, xoay người đi lấy đồ lau nhà, hai người bận rộn nửa ngày, mới dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá.
Ngày thứ hai, lái xe của Đào gia đến đón các cô về Tân Uyển.
Từ khi Đào tiên sinh đến Tân Uyển, người của hai nhà trong mắt người ngoài, đã là người cùng một nhà người.
Mỗi lần Diệp Lam mua gì cho con gái, đều đặt mua hai phần, Đào tiên sinh cũng như vậy, ở ngoài đều nói mình có hai khuê nữ.
Đàm Hinh nhìn điện thoại không hề có động tĩnh, nheo mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.
Đào Tĩnh hỏi: "Cậu cãi nhau với anh ta à."
Đàm Hinh nhìn cô, hỏi: "Hình như cậu có một chút cao hứng?"
Đào Tĩnh gật đầu.
"Vì sao chứ."
Đào Tĩnh nói: "Tớ cảm thấy Tạ Hoàn tốt hơn anh ta, hay suy nghĩ lại một lần nữa."
Cô nói đến nghiêm túc, Đàm Hinh giật mình, cười nói: "Người Tạ Hoàn thích là Đàm Hinh giả tưởng không phải là tớ. Dưới không khí lãng mạn một người đàn ông rất dễ dàng có ấn tượng tốt đối với một người phụ nữ, loại cảm tình này tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Điều tớ muốn, là càng giản dị một chút, lấy cơ sở của việc làm bạn bên cạnh chậm rãi hình thành tình cảm."
Đào Tĩnh lại không đồng ý, nói: "Câu không hiểu rõ Tạ Hoàn, anh ấy chưa từng chịu thua người khác. Lúc tớ còn rất nhỏ đều đã nghe các trưởng bối đàm luận chuyện của anh, anh ấy là loại người có mục đích cùng hành động lực rất mạnh mẽ. Về cơ bản, chỉ cần anh muốn làm nhất định sẽ làm được, tuyệt không có ba chữ "Làm không được" này. Nếu như anh ấy muốn có một cô gái kỳ thật rất dễ dàng. Bất quá có thể đối với cậu, anh ấy luôn luôn mềm lòng, đây là lần đầu tiền tớ nhìn thấy, anh lộ ra loại biểu hiện thất bại kia."
Đàm Hinh rủ mắt xuống, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Đào Tĩnh lại nói: "Cậu mới vừa nói, người anh ta thích chính là cậu giả tưởng, nhưng tớ biết, nếu như cậu cho anh ta cơ hội tiếp cận như vậy, chỉ khiến anh ấy càng lún càng sâu, bởi vì cậu có loại mị lực này."
Đàm Hinh bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Đây chỉ là suy đoán của cậu thôi."
"Có thể cậu cũng không dám thử, có đúng không."
Đàm Hinh nhếch môi, qua một hồi lâu, khẽ gật đầu một cái, "Anh ấy thật sự là người tốt, tớ hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc."
Còn phần hạnh phúc kia không phải là cô cho.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, cô và anh gặp nhau đã sai rồi.
Ban đầu điều hấp dẫn Tạ Hoàn, là thiếu nữ non nớt lại có thành thục nữ tính, ưu nhã - Đàm Hinh. Sự mâu thuẫn, vẻ đẹp phức tạp trong nháy mắt đã khiến anh triệt để mê muội.
Mà Đàm Hinh kia, sớm ở mười năm trước đã đem cái sự yêu thích ngây ngô, thuần túy nhất, tất cả đều cho Quý Yến.
Chỉ có người kia, mới có thể lấp đầy trái tim rỗng tuếch này thay cô.
Cô rất tốt, anh cũng rất tốt, nhưng bọn họ chỉ là —— không thích hợp. Một ngày nào đó, anh ta sẽ gặp phải một cô gái xứng đáng với mình.
Xe chậm rãi dừng lại.
Đàm Hinh xuống xe, Đào Tĩnh kéo lấy ống tay áo của cô từ phía sau: "Thật xin lỗi, tớ nói lời thừa thãi rồi."
Đàm Hinh sững sờ, quay đầu sờ đầu của cô, cười nói: "Tớ có thể hiểu được, Tạ Hoàn là anh trai tốt của cậu, cậu quan tâm anh ấy cũng rất bình thường."
Đào Tĩnh nháy mắt mấy cái do dự có nên nói thật hay không, nguyên nhân chính cô hi vọng Đàm Hinh cùng với Tạ Hoàn chính là không muốn rời xa cô.
Bỗng nhiên cửa mở, Đào tiên sinh bước nhanh đến.
"Cha, cha đi đâu gấp vậy?"
"Dì Diệp của con đi ký hợp đồng, cha không yên lòng đi qua nhìn một chút."
Đào Tĩnh nói: "Cái này có cái gì mà không yên lòng."
Đàm Hinh cũng nói: "Đúng vậy, mẹ con ký hợp đồng sẽ mang theo nhân viên pháp vụ đi cùng, không xảy vấn đề đâu."
Mặt Đào tiên sinh đỏ lên, một hồi lâu lầm bầm nói một câu: "Là đến tập đoàn Thành Hâm."
Đào Tĩnh xụ mặt, ghét bỏ cha mình không có tiền đồ.
Đàm Hinh ngược lại có thể hiểu, Diệp Lam cùng Đàm Diệu Uy sống chung hơn hai mươi năm, chỉ ở cùng với ông một chỗ có mấy tháng, đổi thành người đàn ông kia cũng sẽ bất an.
Đàm Hinh gật gật đầu, nói: "Cũng tốt, bất quá chú có cần đổi một đôi giày trước hay không."
Đào tiên sinh cúi đầu xuống, cả thân hình đều là Âu phục tinh tế mà chân mang một đôi dép bông thỏ con chít chít ở trong nhà ở.
(Ji: Ngày mai có thể mình bận nên thứ sẽ đăng bù nhé, cảm ơn các bạn:((()