"Quý Yến uống rượu sẽ biến thành người khác, đúng không?"
Đàm Hinh bỗng dưng giật mình, điện thoại suýt nữa rơi xuống, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất không còn nữa.
Cô nắm chặt điện thoại, nói: "Anh còn biết điều gì nữa."
Phương Lập Tân đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, nói: "Em đang sợ sao, Đàm Hinh. Sợ cũng tốt, ít nhất điều này còn nói lên em đối tôi không phải hoàn toàn không có tình cảm."
"Anh đến cùng biết được gì?"
Phương Lập Tân để ly rượu đặt trên bàn trà, một thanh âm lạch cạch vang lên.
"Quý Yến thích ra điều kiện với em, chúng ta cũng bàn điều kiện một lần, thế nào?"
Đàm Hinh nhíu mày lại, nói: "Tôi không muốn bàn bất kỳ điều kiện gì với anh."
Phương Lập Tân nhẹ cười một tiếng, nói: "Em luôn luôn dung túng Quý Yến, vì sao đối với tôi lại keo kiệt như vậy. Chí ít cũng nghe tôi nói xong điều kiện chứ."
Đàm Hinh rốt cuộc đã hiểu, anh đã không còn là người lúc nào cũng nghe lời cô, Phương Lập Tân đó nữa.
Có lẽ, đây mới là bản chất của anh ta.
Phương Lập Tân tựa hồ đoán được ý nghĩ của cô, hững hờ mà nói: "Tôi là hạng người gì em sẽ để ý sao? Bất quá không liên quan, tôi sẽ khiến cho em để ý."
Anh chậm rãi nói: "Ngày mai, em không thể đi hẹn hò cùng anh ta."
"Nếu như tôi nhất định phải đi thì sao."
"Nếu vậy, người em thích Quý Yến kia, có thể sẽ hoàn toàn biến mất ở nơi này trên thế giới, hoàn toàn biến mất."
Tiếng nói của anh hoàn toàn cứng nhắc như trước đây, đứng đắn, lại làm cho Đàm Hinh có cảm giác tựa như bị rắn độc để mắt tới, không rét mà run.
Phương Lập Tân nói: "Em biết, tôi không thích nói đùa mà."
Đàm Hinh bỗng nhiên cúp điện thoại.
Cô ném di động ra xa, cảm giác quỷ dị đó, rét lạnh từ trong ra ngoài.
Biến mất? Giống như ở kiếp trước sao?
Anh đứng trước mặt cô, lại trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Không được...
Đầu ngón tay cô khẽ run, nhặt lên chiếc điện thoại bị ném tới góc tường, màn hình đã bị nứt một khúc, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Hơn mười tin nhắn chưa kiểm tra và xem, đều là lời chúc sinh nhật lúc không giờ. Cô nhìn thấy tin nhắn Quý Yến gửi tới. Anh nói, ngày mai gặp mặt, muốn cho cô một kinh hỉ thật lớn.
Đàm Hinh nhanh chóng soạn thảo tin nhắn, sau đó xóa bỏ, lặp đi lặp lại mấy lần. Sau đó cô ném điện thoại đi một lần nữa, ôm đầu gối ngồi tại chỗ.
Không biết trời đã sáng tự lúc nào.
Vậy mà cô có thể ngồi trước cửa sổ cả một đêm, màn cửa sổ sát đất lộ ra một khe hở. Cô xốc màn lên, tuyết trắng xóa lọt vào trong tầm mắt.
Tối hôm qua tuyết rơi suốt cả đêm, trên mặt đất hiện lên một tầng thật dày.
Khó trách lại lạnh như thế. Giống như cả trái tim đều muốn bị đông cứng.
Cô gửi cho Quý Yến một tin nhắn ngắn: "Em bị cảm, hôm nay hủy bỏ buổi hẹn hò đi."
Bên kia rất mau trả lời: "Em thấy không khỏe sao, có uống thuốc chưa? Muốn đi truyền nước không, anh lập tức đi qua thăm em."
Khóe môi cô có chút cong lên, hình thành một đường cong có vẻ cứng rắn, "Hôm nay đừng tới nhà em, được không."
Quý Yến luôn luôn nhạy cảm, phát giác được một tia dị thường, hỏi: "Vì sao?"
"Có một số việc, em cần một chút thời gian suy nghĩ kỹ càng."
Cô nhất định phải nghĩ ra phương pháp đối phó, không thể cứ bị Phương Lập Tân nắm mũi dẫn đi. Cô không nghĩ lại làm một kẻ hèn nhát, trốn tránh cả đời.
Quý Yến hỏi: "Là chuyện rất quan trọng sao? So với hẹn hò của chúng ta còn quan trọng hơn à."
Đàm Hinh cảm thấy, điều anh muốn hỏi chính là: So với anh còn quan trọng hơn sao?
"Không phải."
Bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không quan trọng hơn anh.
Quý Yến yên tâm hơn một chút, căn dặn cô uống thuốc, nếu là thực sự không khỏe nhất định phải đi bệnh viện.
Đàm Hinh đồng ý với từng điều anh nói.
Diệp Lam đẩy cửa đi vào, thấy cô ngồi dưới đất, giật nảy mình.
"Tiểu Hinh, con sao vậy? Quý Yến gọi điện thoại tới nói con ngã bệnh, để mẹ nhìn xem có nghiêm trọng không."
Đàm Hinh giật giật môi, nói: "Không có việc gì đâu mẹ."
Diệp Lam chạm vào thân thể lạnh buốt của cô, nhíu mày lại nói: "Làm sao lại lạnh như thế, mẹ dắt con đi bệnh viện."
Đàm Hinh nắm chặt tay của bà nói: "Mẹ, liên hoan đêm nay hủy bỏ được không?"
Cô không muốn nhìn thấy người kia.
Diệp Lam nhíu mày, hỏi: "Con có phải hay không cãi nhau với Quý Yến? Nó chọc ngươi tức giận có phải hay không."
"Không có." Cô cười nói: "Anh ấy dám chọc con tức giận à."
Diệp Lam thấy mắt cô xẹt qua tia nhu hòa, than nhẹ một tiếng, "Nếu con thích nó thì đối tốt với nó một chút. Đừng cho một trái táo ngọt, lại cho một cây gậy, mẹ nhìn thấy rất đau lòng."
"Có lúc nào cho anh ấy gậy..."
Diệp Lam nói: "Hôm nay cho không phải sao."
Đàm Hinh rủ mắt, nói: "Hôm nay đặc biệt, con không có cách đi ra ngoài."
Diệp Lam nói: "Được, mẹ biết con có nguyên nhân của mình, thế nhưng Quý Yến vì chuẩn bị quà sinh nhật cho con, chuẩn bị hơn nửa ngày trời. Thời gian đến, con nói không đi, đổi thành ai cũng sẽ thấy rất buồn."
Đàm Hinh cắn răng, miễn cưỡng cười nói: "Đúng là vậy."
"Chí ít để nó tới nhà nhìn xem con ra sao đi."
Thấy con gái không nói lời nào, Diệp Lam cũng không nói thêm gì, đẩy cô lên trên giường đắp kín mền, nói: "Hủy bỏ liên hoan không được, người quen thân thiết chúng ta mời cả rồi, cậu hai mợ hai con, Nhã Nhã, còn có dì Lâm đều trên đường đến. Lần này trời đầy tuyết, đường đi lại không được tốt, cũng không thể để bọn họ trở về."
Đàm Hinh gật đầu, tỏ ra là đã hiểu, vừa rồi cô chỉ nói những lời ngu ngốc.
Diệp Lam nói: "Bất quá con là thọ tinh, có đặc quyền.Nếu không thích náo nhiệt, mẹ sẽ tổ chức ở trên lầu được không?"
Đàm Hinh lại gật đầu một cái, nói: "Con không giúp được gì, còn sinh thêm chuyện cho mẹ loạn thêm."
Diệp Lam vỗ đầu của cô, nói: "Mẹ ước gì con thường xuyên làm ồn ào như thế, lúc này mới giống cô gái nhỏ."
Dì giúp việc gõ cửa tiến vào, đem thuốc cảm cùng bữa sáng đặt lên bàn.
Diệp Lam nhìn chằm chằm Đàm Hinh uống thuốc, đến khi cô uống nửa bát cháo hoa, mới ra ngoài chuẩn bị tiệc buổi tối.
Trong thuốc cảm bên có thành phần thuốc ngủ, thêm một đêm không ngủ, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Bên giường đặt một cái mái tóc giả màu vàng óng, váy búp bê công chúa, là Nhã Nhã, tiểu nha đầu cho nàng một tấm ảnh chụp, còn đặt tên cho nó.
Cô nắm chặt tay tiểu phá hoại, cười nói: "Em được lắm, tiểu Nhã công chúa."
Lúc này, trong phòng vang lên một tiếng cười nhẹ.
Thì ra trên ghế sa lon có một người đàn ông đang ngồi, anh ta đứng dậy, chậm rãi đi tới bên giường.
Đàm Hinh nhíu mày, cô muốn chạy ra khỏi đây nhưng không được, chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta càng đến càng gần.
Phương Lập Tân dừng lại bên giường, chậm rãi cúi người.
Đàm Hinh cả kinh sợ hãi.
Người này cong môi, chỉ là thay cô nhấc lên cái chăn đắp kín lại, rồi thân sĩ lui về sau một bước.
"Bệnh này khiến tâm trí của em có vẻ quá yếu đuối rồi."
Mặc dù sớm đoán được anh ta sẽ đến, cô vẫn khó chịu cực kỳ.
Đàm Hinh nói: "Tôi không có mời anh."
Phương Lập Tân nhàn nhạt nói: "Đúng, em không mời tôi, em mời tất cả mọi người, Dư Hạo, Khổng Giai Giai, thậm chí là cậu nhỏ của tôi, duy chỉ không có tôi."
Bởi vì Đào Tĩnh nói Tạ Hoàn là anh trai của cô ấy, cô mới mời anh ta tới.
Nhưng cô cũng không muốn giải thích với người này.
Phương Lập Tân nói: "Em đã từng hỏi, tôi và cậu nhỏ của tôi, điểm khác biệt lớn nhất là gì, hiện tại tôi đã có đáp án."
Đàm Hinh rủ xuống mi mắt, lạnh lùng nói: "Tôi sớm đã không muốn biết rồi."
Phương Lập Tân giả vờ không nghe thấy tiếp tục nói ra: "Nếu như tôi thích một cô gái, tôi chỉ đối tốt với cô ấy. Cô ấy có thể không thích tôi, có thể không nhìn tôi, thậm chí có thể hận tôi, tất cả đều không liên quan. Nhưng cô ấy tuyệt đối không thể yêu người khác."
Đàm Hinh nói: "Phương Lập Tân, có người từng nói hay không, anh trông giống như một người điên."
Phương Lập Tân nói: "Không có, bởi vì em là người con gái tôi thích nhất, cũng chỉ là một người duy nhất."
Người có thể đem lời thổ lộ nói khiến người ta sợ hãi như vậy, ước chừng chỉ có anh ta.
Đàm Hinh nhắm đôi mắt lại: "Ra ngoài."
Phương Lập Tân nhìn thoáng qua môi của cô hơi có vẻ tái nhợt, để lại một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, Đàm Hinh dần dần mất hết sức lực, đến sức suy nghĩ cũng không có.
Đợi đến trời tối, Nhã Nhã đi vào mở đèn lên, tiểu cô nương mặc một bộ váy công chúa màu hồng, xoay quanh trước mặt Đàm Hinh: "Chị ơi, chị nhìn bộ y phục này có giống lần trước chị về nhà hay không."
Đàm Hinh cười nói: "Giống, Nhã Nhã so với chị đây ăn mặc càng đẹp hơn."
Nhã Nhã liền cao hứng cười lên, ghé vào bên giường, nói: "Chị ăn vụng kem đúng không, mới sinh bệnh đó."
Đàm Hinh nói: "Đúng vậy, cho nên Nhã Nhã tuyệt đối đừng họctheo."
Nhã Nhã liên tục gật đầu, nói: "Sinh bệnh quá mệt mỏi rồi, khi nào thời tiết ấm áp chúng ta sẽ ăn."
Đàm Hinh gật đầu.
Nhã Nhã hỏi: "Chị có đói bụng không, em đến phòng bếp lấy đồ ngon cho chị."
"Anh trai đeo mắt kính đi rồi sao?"
Nhã Nhã cau mày cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Chị nói anh trai kia à, lúc nãy anh ấy chỉ muốn ngồi trong phòng chị, vừa rồi xuống lầu đã đi rồi."
Tiểu nha đầu nghịch ngón tay, mất hứng nói: "Em cảm thấy, anh ấy không có đẹp bằng anh Quý Yến."
Đàm Hinh sững sờ, hỏi: "Anh Quý Yến của em hôm nay không tới sao?"
Nhã Nhã lập tức lắc đầu.
Đàm Hinh cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện màn hình bị nàng đập ra nứt một mảng, không mở được màn hình.
Cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cái điện thoại khác, cắm thẻ sim vào.
Hai tin nhắn chưa xem, đều là Quý Yến gửi tới.
Điều thứ nhất là hỏi cô, anh có thể sang đây thăm cô không, không có tin trả lời sau đó anh nhắn tin thứ hai, lại bị cô coi nhẹ lần nữa rồi.
Trái tim bỗng nhiên bắt đầu đau thắt lại.
Cô bấm số của Quý Yến, qua mười mấy giây đầu kia mới chậm rãi kết nối.
"Thân thể tốt một chút rồi sao."
Đàm Hinh gật gật đầu, nhớ tới anh không nhìn thấy, mới nhẹ giọng lên tiếng, "Đã tốt hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi."
Giọng nói Quý Yến có chút khàn khàn, bên tai mơ hồ tiếng ho nhẹ, tiếng hít thở nặng nề.
Đàm Hinh hỏi: "Bây giờ anh đang ở bên ngoài à."
"Ừm"
"Ở đâu?"
Quý Yến một tay cắm ở trong túi, nhìn lên pháo hoa đầy trời, ánh mắt chuyên chú không lên điều gì, anh nói khẽ: "Đây là một bí mật."
"Không thể nói cho em biết sao."
"Đàm Hinh, lời em nói lúc đó rất đúng. Em và anh đều sẽ lớn lên, không có khả năng vĩnh viễn ở cùng như còn bé, chắc chắn sẽ có bí mật của riêng mình. Còn việc mình không trân trọng mối quan hệ khác, cuối cùng từ bỏ cuộc sống này."
Anh dùng ý nghĩ muốn cuộc sống của hai người lồng vào nhau, đế cô có thể trốn ở nơi đó.
Như vậy, anh có thể để cho mình một phạm vi không ngừng mở rộng đem vòng tròn bao vây cô lại. Đến lúc đó, cô không còn đường có thể trốn được nữa.
Đàm Hinh hỏi: "Rốt cuộc anh đang ở nơi nào."
Quý Yến nói: "Hiện tại anh sẽ thực hiện hứa hẹn, anh từng nói qua, muốn cho em một cái sinh nhật cực kỳ tuyệt vời. Dù cho em không đến, lời hứa của anh cũng sẽ thực hiện."
"Nói cho em vị trí, bây giờ em đi tìm anh."
Pháo hoa xen lẫn sắc màu trời dần dần trở nên rõ ràng, đèn nê ông viết lời chúc sinh nhật, cũng đang chậm rãi tắt đi. Một kỳ quan như vậy phân nửa thành phố S đều có thể nhìn thấy, sinh nhật đã kết thúc.
"Đã kết thúc.", anh nói.
"Kết thúc?"
"Ừm, kết thúc rồi."
Đàm Hinh đang định nói bỗng nhiên gián đoạn, trong điện thoại di động chỉ còn lại một tràng âm thanh báo bận.
Quý Yến nói với cô, kết thúc rồi.
Người một mực truy đuổi cô, người con trai bất kể có làm sao đều đuổi không đi, phải có bao nhiêu đau khổ mới có thể nói với cô đã kết thúc rồi.
Trong nháy mắt, ngực bỗng khó chịu, sự sợ hãi đêm qua bao trùm.
Cô nhớ tới lời "anh ta" nói lần trước.
Có được tất quá sớm cũng không phải chuyện tốt. Dễ dàng đạt được sẽ biết không trân quý.
Bởi vì đã từng tổn thương, lần này cô cẩn thận từng li từng tí, thu lại chính mình, cho dù động tâm cũng sẽ không nói ra.
Cô muốn để anh biết, cô rất quan tâm anh.
Nếu như kết quả anh vẫn muốn kết thúc, như vậy, cô cũng không còn tiếc nuối.
Cô vén chăn lên, thay quần áo ra ngoài, Nhã Nhã níu góc áo của cô, đưa khăn choàng của chính mình cho cô: "Chị muốn đi tìm anh Quý Yến sao?"
"Đúng vậy, chị muốn đi tìm anh ấy."
Nhã Nhã nói: "Em biết anh Quý Yến ở đâu."
Đàm Hinh sững sờ rồi thấy Nhã Nhã mở một đoạn video, là cách đây không lâu dân mạng đã đăng tải lên.
Bên trong trung tâm quảng trường thành phố S, có một người con trai anh tuấn, vì bạn gái mà tỉ mỉ chuẩn bị một lễ sinh nhật hoành tráng, cuối cùng cô gái vẫn chưa từng xuất hiện.
Trung tâm quảng trường.
Đàm Hinh nhanh chóng ra ngoài. Cô không cho anh leo cây, cô chỉ là đến muộn thôi.