Đặt điện thoại xuống, Đàm Hinh ngây người hồi lâu.
Quý Yến gõ cửa đi vào, đem túi đặt trên sofa, hỏi: "Làm sao vậy, đang trưng bộ dạng ngốc nghếch gì thế."
Đàm Hinh nhẹ nhếch môi hồng, nhẹ nhàng rung đầu bần bật. Mẹ của cô, tựa như một lần nữa tìm được tình yêu. Tâm tình cô khá kì quái, là vui vẻ nhưng có chút mất mát.
Lý trí mách bảo cô chuyện này là chuyện tốt, rõ ràng Diệp Lam đang nhìn về phía trước, không bị ngăn cách bởi quá khứ đau khổ kia.
Quý Yến cúi đầu nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc, nói khẽ: "Không sao, tớ luôn ở bên cậu."
Đàm Hinh miễn cưỡng cong môi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Vì biểu hiện của cậu bây giờ như bị mất đi thứ gì rất quan trọng."
Đàm Hinh giật mình, cô lập tức cười lên: "Xem ra dì không khoác lác, cậu khác xưa rồi."
Mặt Quý Yến khẽ biến, có chút khẩn trương: "Mẹ tớ... Bà ấy lại nói lung tung gì với cậu rồi?"
"Là mẹ tớ nói cho tớ biết, dì đã nói rất nhiều chuyện với mẹ."
Quý Yến nhíu mày, nhắm mắt theo sau cô, nhỏ giọng hỏi: "Ví dụ như?"
"Như lần trước, có người nào đó đi vào trung tâm mua sắm mua mỹ phẩm dưỡng da, còn có việc tớ không nhận điện thoại của ai đó, người nào đó như mất hồn, rất đáng thương."
Quý Yến nghe đến đó, mặt lộ vẻ lúng túng: "Cho nên bây giờ cậu đối tốt với tớ vì thấy tớ đáng thương à."
Cậu cẩn thận hỏi, tựa hồ còn có chút tâm tư khác mà cô nhất thời không nhìn ra. Không hiểu sao Đàm Hinh bỗng nhiên muốn đùa cậu một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó cô thấy ánh mắt của cậu lập tức ảm đạm, cái đuôi to ở sau lưng cũng lập tức chùn xuống.
Cô bỗng dưng nở nụ cười, nhón chân lên đưa tay vuốt đầu của cậu vài cái: "Xin lỗi, xin lỗi nha tớ đùa thôi."
Quý Yến nhìn cô không lên tiếng.
"Kỳ thật có một chút trước đó muốn nói cho cậu biết nhưng chẳng có cơ hội."
Lần trước ở tiệm lẩu cô đã muốn nói, nhưng cậu tỏ ra lạnh lùng khiến cô không có cách nào mở miệng.
"Liên quan đến người kia trong thân thể cậu."
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt cậu dùng từ "người kia", cô đem chuyện mà anh ta nói về mười một năm trước nói cho cậu biết.
"Cho nên người sau này kết hôn với tớ không phải là cậu, ly hôn với tớ cũng không phải cậu, tớ đang chán ghét sai người."
Quý Yến nghe đến lông mày nhíu chặt dần. Cậu không thể tin mình có thể tự tay nhường cô cho người khác, mà trong câu nói của cô còn có rất nhiều chuyện chưa thông suốt.
"Anh ta có nói thích cậu, đúng không?"
Đàm Hinh gật đầu.
"Anh ta thích cậu thì sao lại không tốt với cậu"
Đàm Hinh nhớ kỹ anh ta từng nói, ngày từ đâu anh ta chưa thích cô bởi vì bản năng mà anh ta sinh ra đã có, là thích Đàm Hiểu San. Cũng vì cô nhận ra sự trái ngược với anh nên anh ta mới tận lực xa lánh cô.
Quý Yến không đồng tình, nếu anh ta sinh ra đã mang tính cách này cũng phải có chấp niệm giống vậy, cho dù là bà nội bức bách cũng sẽ không cưới phụ nữ mình không thích.
Anh ta chấp nhận cưới Đàm Hinh, rõ ràng lúc ấy đã động tâm rồi.
Có thể động tâm nhưng không chạm vào cô, xa lánh cô thậm chí cuối cùng còn ly hôn. Quý Yến suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo của cô: "Hinh Hinh, có khả năng vì cậu thích tớ nên trong lòng anh ta cảm thấy được điều này mới cố ý xa lánh cậu."
Đàm Hinh trừng mắt, đẩy cậu ta ra ngoài.
Quý Yến chặn cửa không chịu đi, còn trêu chọc: "Vừa rồi xin lỗi tớ, tớ còn chưa chấp nhận."
Đàm Hinh nghẹn lại: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Quý Yến cuối đầu xuống, nắm chặt tay cô đặt trên đỉnh đầu mình, cậu nói: "An ủi tớ giống lúc nãy."
"..."
Cô nhịn không được cười nói: "Cậu là chó sao, thích người ta vuốt lông à?"
Tuy nói thế nhưng cô vẫn dựa vào cậu vuốt vuốt đầu một chút, tóc ngắn mềm mại sượt qua ngón tay mang cảm giác êm dịu chưa từng có. Đầu ngón tay cô hơi lạnh, động tác ôn nhu cực điểm khiến cậu có cảm giác cô thật sự rất trân quý mình.
Quý Yến nhắm mắt lại nghĩ thầm, chỉ với cô thôi, còn đổi lại người khác dám chạm vào đầu cậu thì xác định đầu một nơi người một nơi rồi.
Ngày tiếp theo, Đàm Hinh cùng Quý Yến ra ngoài từ sớm, tham gia đợt thi cấp lần này. Khi trở về, họ gặp Đàm Diệu Uy trước cửa Quý gia.
Trong khoảng thời gian này tập đoàn Thành Hâm sinh ra rất nhiều chuyện phiền phức, ông rất mệt mỏi, mất đi vẻ tiêu soái lúc xưa, trên mặt còn hiện ra mấy phần già nua.
Nhìn thấy con gái, Đàm Diệu Uy đi đến ôn hòa hỏi: "Tiểu Hinh, con đến đây một mình sao?"
Đàm Hinh cười hỏi: "Không lẽ cha còn nghĩ mẹ sẽ đến nơi này sao?"
"Tiểu Hinh, con quên rồi sao, ngôi nhà này là ba người chúng ta cùng nhau thiết kế. Lúc đó con chỉ mới cấp , cha dẫn còn đi mua nội thất..."
Đàm Hinh chặt đứt lời nói của ông: "Người đã phá hủy tất cả chẳng phải cha sao, nơi này không còn là nhà của con mà là nhà của cha và người khác. Con và mẹ rồi cũng sẽ có người nhà mới."
Đàm Diệu Uy bỗng nhìn cô chằm chằm: "Câu này của con là có ý gì?"
Đàm Hinh nhìn bộ dáng này của ông ta, lại có một tia đáng đời, cô nói: "Chẳng lẽ cha cảm thấy mẹ sẽ độc thân cả đời sao, điều kiện của mẹ chắc chắn sẽ có tình cảm mới thôi."
Đàm Diệu Uy nắm cổ tay của cô: "Là ai? Nhân tình của cô ta là ai?"
Đàm Hinh nhíu mày, người này tại sao lại là cha của cô. Giờ khắc này, ngay cả khi cô họ Đàm cũng bắt đầu cảm thấy chán ghét nó.
Quý Yến đang chờ một bên, thấy thế liền đi lên nắm chặt tay ông ta, lạnh nhạt nói: "Chú Đàm, buông tay ra đi."
Đàm Diệu Uy bị đau, không thể không buông tay Đàm Hinh.
Cô lùi lại một bước.
"Hai người đã ly hôn nên tự chăm sóc bản thân mình thì hơn, đừng có dây dưa không rõ nữa."
Đàm Diệu Uy dường như không nghe thấy lời này của cô, chỉ một mực nói: "Không được, tiểu Hinh, con là con gái của cha sao có thể sống chung với người ngoài được."
Trong lòng Đàm Hinh dâng lên một cỗ tức giận, ánh mắt cô đột nhiên lạnh lẽ, cô gằn từng chữ một: "Nếu có thể lựa chọn, tôi căn bản không muốn làm con gái ông."
Đàm Diệu Uy bị ánh mắt của cô làm cho mất hồn, thật lâu không thốt nên lời, trơ mắt nhìn cô rời đi.
Trở lại phòng khách, Quý Yến nhìn chằm chằm vào cô tay cô, quan sát tỉ mỉ. Trong mắt cậu lộ ra tia đau lòng, hỏi: "Còn đau không?"
Đàm Hinh lắc đầu.
Cậu rũ mắt xuống che giấu sự ảm đạm: "Nếu như tớ không ở xa cậu thì cậu đã không bị thương."
Đàm Hinh cười nói: "Đây mà là tổn thương cái gì."
"Trong lòng, có bị thương hay không."
Đàm Hinh nghiêng đầu cười: "Thật ra dù ông ta đối với tớ thế nào tớ cũng chẳng thèm để ý, chỉ là ông ta động đến chuyện tương lai của mẹ tớ khiến tớ rất tức giận."
Lúc trước cậu không hiểu tại sao cô lãnh đạm nhàn nhạt, cho tới bây giờ đã rõ ràng rồi.
Trong lúc cậu không biết, cô đã nếm trải rất nhiều thương đau.
Lúc trước cậu không biết, cũng không làm được gì. Nhưng bây giờ, những điều tổn thương cô, cậu sẽ cho bọn họ trả giá đắt. Lấy người nào bắt đầu đây, là Đàm Diệu Uy hám lợi hay Đàm Hiểu San một lòng muốn gả vào hào môn, hay là Đậu Linh luôn đóng một vở kịch khổ tình.
Cậu cong môi, nắm chặt tay Đàm Hinh, hôn lên đầu ngón tay trắng nõn: "Đừng tức giận, ông ta không ảnh hưởng đến cậu, dù là ai cũng không thể"
Mặt Đàm Hinh nóng lên, lấy tay mình về: "Cậu... Cậu hôm nay thi thế nào?"
"Cậu đang sợ điều gì."
"Tại sao tớ phải sợ."
"Cậu sợ không chống cự được mị lực của tớ, đúng không?"
Bộ dạng tự luyến này của cậu khiến cô nhất thời im lặng, cô nói: "Tớ sẽ cậu sẽ thua thảm hại.", nói rồi đi lên lầu