Tiếng hét như rung cả nóc nhà vậy mà người trong phòng vẫn ung dung cuộn mình trong chiếc chăn ấm.
Kiều An đứng một lúc không thấy Phương Minh Trung chịu thò đầu ra, cánh cửa vẫn một mực đứng im tại chỗ cuối cùng cô đành hậm hụi giậm chân mấy cái rồi về phòng ngủ.
Sáng hôm sau Kiều An tỉnh giấc theo tiếng chuông báo quen thuộc.
Vừa mở cửa phòng thì người bên phòng đối diện cũng bước ra.
Đôi chân dài nhanh hơn cô một bước thế là Kiều An chỉ đành nhường lại nhà vệ sinh cho Phương Minh Trung dùng trước.
phút, phút, phút trôi qua
" Phương Minh Trung, anh ngủ luôn trong đấy hả."
Dù biết Phương Minh Trung ưa sạch sẽ, ưa hình thức nhưng làm khách mà chiếm nhà vệ sinh đến phút buổi sáng thì thật làm người khác phát điên mà.
Đáp lại tiếng hét của Kiều An chính là gương mặt hớn hở như vớ được vàng từ nhà vệ sinh đi ra.
Phương Minh Trung giơ tay ra trước mặt tỏ ý mời cô vào rồi tiến về phía bếp.
Khi Kiều An bước ra, trên bàn ăn đã đặt sẵn bát mì thơm nức mũi.
Vừa ăn sáng Phương Minh Trung vừa bắt chuyện
" Lát chúng ta cùng đi đón bà nhé."
Kiều An vẫn gắp những sợi mì vàng óng lên thưởng thức, chẳng buồn nhìn lên người đối diện.
" Không, hôm nay tôi không nghỉ làm được."
Phương Minh Trung: " Vậy tan ca tôi đón em về bên đó ăn tối cùng ông bà."
Kiều An: " Không, tối nay tôi có hẹn rồi"
Nhìn thái độ dửng dưng của Kiều An lại nghe thêm được câu này Phương Minh Trung trở lên mất hứng, giọng nói bắt đầu hời hợt
" Vậy thì thôi"
Cả căn bếp lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, qua vài phút vẫn là Phương Minh Trung không chịu được sự tò mò trong lòng đành lên tiếng hỏi.
" Em có hẹn với ai thế."
Thấy Kiều An chỉ ngước mắt lên nhìn nhưng không nói gì, Phương Minh Trung lại thở dài một hơi rồi nói tiếp
" Có hẹn với tên họ Cao kia à."
Sau lần Kiều An ăn tối cùng Cao Anh thì tự nhiên cái tên Cao Anh lại trở thành hạt sạn trong lòng Phương Minh Trung.
Kiều An: " Anh giỏi thật đấy, cái gì cũng hay."
Phương Minh Trung:"..."
Cả ngày Kiều An mang tâm trạng vui vẻ bao nhiêu thì Phương Minh Trung lại thấy u ám bấy nhiêu.
Tan ca, Kiều An cùng Cao Anh đến một nhà hàng quen thuộc trong thành phố.
Sau bao ngày đi quay ngoại cảnh cuối cùng Thanh Tâm đã trở về.
Hôm nay bọn họ quyết định gặp mặt một bữa, cũng là để Thanh Tâm chính thức ra mắt bạn trai với mọi người.
Trong khi Kiều An ăn tối vui vẻ thì Phương Minh Trung lại đi ra đi vào trong ngôi nhà rộng lớn.
Nhìn anh đi đi lại lại đến một người điềm đạm như ông cụ cũng phải lên tiếng
" Bây giờ còn có thói quen đi thể dục trong nhà nữa ư".
Biết ông cụ đang châm chọc mình nên Phương Minh Trung cũng mạnh dạn tiếp lời
" Ở đâu mà chẳng đi được ạ."
Bà cụ đang thong dong uống trà cũng không nhịn được cười, nhìn thằng cháu ngang ngạnh giáo huấn.
" Cháu đã thấy hối hận chưa.
Bây giờ người ta như bông hoa thắm, có nhà nào mà không muốn hái về trưng."
Phương Minh Trung nhìn sang bà cụ chống chế.
" Không phải cháu đã xin lỗi cô ấy rồi sao?"
Bà Phương: " Cái thằng ranh này, một câu xin lỗi của cháu là xoá bỏ được hết nỗi đau cho nó hay sao."
Phương Minh Trung thẫn thờ theo lời bà cụ nói, anh tiến lại bàn trà, nhấp một ngụm trà cho ấm người rồi xin phép ông bà cụ rời đi.
Trong một quán bar lớn, tiếng nhạc trầm bổng nhộn nhịp, ánh đèn nhấp nháy đến chói mắt, thanh niên đang chạm ly uống rượu.
Từ Hướng lên giọng than vãn.
" Lão Phương, cậu thay đổi chóng mặt tôi quá."
Tiếng Hoàng Bách ùa theo.
" Tôi nói cậu nghe này, giờ cậu muốn theo đuổi vợ cũ thì phải mặt dày, phải vứt bỏ liêm sỉ, may ra còn có cơ hội."
Phương Minh Trung ngửa cổ uống hết thứ nước đỏ cay nồng trong ly rồi nheo mắt nhìn người trước mặt.
" Mặt tôi chưa đủ dày sao, cô ấy còn bảo da mặt tôi làm từ da cá sấu đấy."
Vừa nghe được câu này, doạ Hoàng Bách và Từ Hướng xuýt chết sặc, cả hai cùng không nhịn được mà thả cho cơ miệng giãn rộng hết mức.
Âm thanh trong cổ họng bọn họ cũng theo đó mà vang lên đầy hả hê.
Từ hướng: " Khi nào cậu từ chối tất cả mỹ nhân trong thành phố này chỉ để theo đuổi Trần Kiều An thì cậu sẽ biết luật nhân quả là có thật."
Hoàng Bách vừa nhâm nhi ly rượu trong tay vừa gật gật đầu phù hoạ cho lời Từ Hướng nói.
" Nhân quả cái con khỉ".
Phương Minh Trung chửi thề một câu rồi lại ngửa cổ uống thêm một ly rượu.
Hoàng Bách: " Cậu không tin thì thử đi"
Nở một nụ cưới tinh quái, Hoàng Bách lại tiếp tục.
" À, trước lúc đến đây, tôi thấy Kiều An cùng Cao Anh tới nhà hàng của tôi đấy."
" Cậu còn do dự nữa chỉ sợ cô ấy sớm đã thành vợ người ta rồi."
Những lời này lại như xoáy sâu vào tâm trí Phương Minh Trung, lúc này cả vị thơm ngậy của nhân đậu phộng trong miệng anh cũng trở lên nhạt nhẽo.
Thở ra một hơi dài, Phương Minh Trung ảo não cất lời
" Tôi phải làm sao"
Nhanh như đại bác, Hoàng Bách bắn ngay một tràng.
" Còn làm sao, không phải đã nói cậu phải mặt dày nữa lên sao.
Tìm vợ đã khó, tìm lại vợ cũ càng khó trăm bề.".