Băng qua cả đoạn đường dài cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện thành phố.
Hai người vừa đến được một lúc thì chiếc xe chở bà cụ từ vùng ngoại ô cũng tới nơi.
Tiếng còi cấp cứu vang lên chói tai
Các y tá, bác sỹ đang nhanh chân chạy tới chạy lui đầy gấp gáp.
Ít phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng nhanh chóng đóng lại.
Phía bên ngoài hành lang hai bóng người đang chờ đợi trong lo lắng.
Màn đêm tối của mùa đông lạnh giá cộng thêm thứ ánh sáng chói mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc và cả những bức tường trắng càng làm cho sự lạnh lẽo bao chùm lên hai bóng người ngoài hành lang một cách đáng sợ hơn.
Phương Minh Trung đỡ Kiều An đang đứng như trời trồng trước cửa phòng cấp cứu ngồi lên ghế chờ.
giờ sáng, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, cô gái ngồi co gối trên ghế, hai tay bưng mặt che đi con mắt sưng đỏ.
Người đàn ông đi đi lại lại trên hành lang, thi thoảng lại hắt ra những tiếng thở dài lo lắng.
Bên trong phòng cấp cứu, các bác sỹ đang vây quanh một dáng người già yếu đang nhắm nghiền hai mắt trên giường bệnh, xung quanh là những máy móc, thiết bị y tế hiện đại đang kêu những tiếng kêu xé lòng.
giờ phút, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được hé mở.
Đoàn người áo trắng lần lượt bước ra.
Người đi đầu chính là trưởng khoa tim mạch, cũng là người phụ trách bệnh tình của bà cụ bao nhiêu năm nay.
Vị trưởng khoa vừa đưa tay lên trán lau đi những giọt mồ hôi do căng thẳng trong phòng cấp cứu vừa rồi mang lại vừa cho hai người đang vội vã tiến về phía mình một cái gật đầu coi như chào hỏi cũng như trấn an bọn họ.
ngôn tình sủng
Trong phòng làm việc của vị bác sỹ trưởng khoa.
Ông tháo chiếc khẩu trang để lộ ra khuôn mặt từ tốn, phúc hậu với nước da ngăm đen.
Giơ tay ra hiệu mời hai người ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc rồi ông mới cất lên giọng nói trầm trầm.
" Tạm thời bà Phương đã qua cơn nguy kịch, có lẽ vài giờ nữa bà ấy mới có thể tỉnh lại, việc bây giờ chỉ là chờ đợi thôi."
" Rất tiếc phải thông báo cho cô cậu một tin không hay."
Nói đến đây hai hàng mi của vị trưởng khoa kia hơi cụp xuống, giọng nói cũng có phần buồn rầu.
" Bệnh tim của bà cụ đã có tiến triển xấu, đã chuyển sang giai đoạn suy tim độ ."
Bên Phía người nghe cũng đầy hoang mang, hồi hộp, bàn tay cô gái nãy giờ vẫn được người đàn ông nắm chặt bỗng trở lên lạnh ngắt, cho tới khi câu nói của vị trưởng khoa kết thúc người đàn ông cảm nhận được hai bờ vai người bên cạnh đang rung lên từng nhịp, nước mắt đã bắt đầu làm nhoè đi hai mắt cô, tiếng nấc cũng mỗi lúc một to dần.
Phương Minh Trung lấy hết tỉnh táo tự trấn an bản thân, rồi từ từ cất giọng.
" Tiếp theo nên làm thế nào?"
" Chúng tôi sẽ xây dựng phác đồ điều trị mới, trước mắt cứ để bà ấy ở lại bệnh viện theo dõi ít ngày."
Ngập ngừng vài giây, vị trưởng khoa lại cất giọng trầm trầm.
" Theo tôi nên đưa bà ấy tới đây sống.
Ở vùng ngoại ô kia cách xa bệnh viện quá không tiện cho đi lại thăm khám.
Đặc biệt là những lúc phát bệnh đột ngột như hôm nay."
Cảm ơn vị trưởng khoa một tiếng rồi Phương Minh Trung dẫn Kiều An rời đi.
Trên hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, Phương Minh Trung đang cau mày gọi một cái tên.
" Kiều An...Kiều An..."
Nghe tiếng gọi tên mình, Kiều An từ từ tỉnh giấc, cô khó nhọc tách hai hàng mi vẫn đang sưng mọng ra khỏi nhau.
Thị giác của cô mơ màng nhìn ra một khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Kiều An vội vàng ngồi dậy một cách ngay ngắn.
Lấy tay miết miết trên cằm rồi nở một nụ cười làm hoà.
Phương Minh Trung đưa ánh mắt có phần cáu giận nhìn sang Kiều An.
Chẳng là sau khi rời khỏi phòng của vị trưởng khoa, anh muốn đưa cô về phòng bệnh của bà cụ nghỉ ngơi trước nhưng cô lại nằng nặc đòi cùng anh ngồi trước cửa phòng cấp cứu đợi bà cụ tỉnh.
Kết quả chưa ngồi được bao lâu cô đã ngủ gục trên vai anh.
Điều đáng nói chính là cô ngủ một giấc êm đềm còn vai áo anh thì thấm đầy nước miếng.
Vậy mà vừa mở mắt nhìn thấy anh cô lại trưng ra cả vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Cuối cùng giờ sáng, bà cụ cũng đã tỉnh lại, lúc này Phương Minh Trung và Kiều An mới đưa bà cụ về Phòng bệnh riêng.
Vừa đặt bà cụ nằm xuống giường, Kiều An đã như con chim nhỏ ríu rít bên tai bà.
Phương Minh Trung nhìn cái dáng vẻ kia mà không nhịn được cười.
Chỉ vài tiếng đồng hồ trước, cô còn chật vật theo từng tiếng nấc giờ thì lại như một bông hoa buổi sớm mai, tươi tắn, căng tràn sức sống.
" Chúng tôi sẽ xây dựng phác đồ điều trị mới, trước mắt cứ để bà ấy ở lại bệnh viện theo dõi ít ngày."
Sau khi nhận được cái gật đầu như mong đợi anh mới chầm chầm đưa chiếc xe hoà mình vào đường phố tấp nập.
giờ sáng, Sau khi sắp xếp xong mọi việc ở bệnh viện Phương Minh Trung mới đưa Kiều An đi.
Trước khi Kiều An bước xuống xe, Phương Minh Trung còn không quên đặt một lịch hẹn..