Chưa bao giờ Phương Minh Trung cảm thấy giây đèn đỏ lại lâu như lúc này.
Ngồi tựa lưng vào ghế hai mắt anh cụp lại, những ngón tay dài lại đưa lên ray ray trán.
Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi
" Cô ấy muốn đi đâu"
" Không phải vừa mới giới thiệu mẫu xong hay sao, dù đã được duyệt nhưng công đoạn tiếp theo cô vẫn cần giám sát, đâu thể đi như vậy được, lại còn kéo theo hành lí, rốt cuộc là đi đâu."
Từng con số liên tục nhảy nhót biến đổi, còn lại giây, Bảo Lâm lấy hết can đảm rụt rè nhìn sang Phương Minh Trung.
" Sếp Phương, chúng ta có đi tiếp không?"
Giữa lúc tưởng như không có câu trả lời thì giọng nói mệt mỏi kia truyền đến.
" Không đi tiếp thì đợi cảnh sát giao thông đến bế đi à."
Nghe được câu này Bảo Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị sẵn sàng đợi đèn xanh.
Trở lại công ty, việc đầu tiên của Bảo Lâm chính là đi điều tra sự việc của Kiều An.
Đầu giờ chiều, trong phòng làm việc của tổng giám đốc An Việt.
" Tại sao một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, cô ta là một người sống sờ sờ ra đó tại sao lại không thấy."
" Cậu không còn muốn ăn cơm nữa phải không?"
Sau khi nghe câu trả lời của Bảo Lâm, cả người Phương Minh Trung bốc lên một luồng khói giận dữ, tiếp sau đó là những tiếng quát mắng cùng ánh mắt chứa đầy tia đỏ, nhìn anh lúc này giống như con hổ vừa bị cướp mất con mồi gầm lên những tiếng oán hận.
Bảo Lâm ôm tài liệu nhanh chóng ra khỏi phòng.
Từ sáng đến giờ những giây phút bình yên thì ít mà vội vã thì nhiều.
Càng lúc anh ta càng nghi ngờ tình cảm của sếp mình với người vợ cũ kia.
Không phải đã từng chán ghét đến không cả muốn nghe thấy cái tên luôn sao.
Bây giờ lại liên tục mất kiểm soát vì cô ấy.
Cả chiều Phương Minh Trung liên tục đứng lên lại ngồi xuống, đi đi lại lại khắp căn phòng, thi thoảng lại bấm đi một cuộc gọi, điện thoại liên tục được nắm chặt trong tay như thể anh đang sợ chỉ buông ra một chút thôi là có thể bỏ lỡ chuyện quan trọng cả đời.
Lướt qua tờ báo giải trí trên bàn, trong đầu Phương Minh Trung như loé lên được một tia sáng
Điện thoại vừa kết nối, Phương Minh Trung đã vội vã lên tiếng.
" Kiều An đi đâu?"
Trái lại với sự vội vã của Phương Minh Trung, ở đầu dây bên kia Thanh Tâm vừa ngồi trang điểm vừa đủng đỉnh trả lời.
" Sao tôi biết."
Phương Minh Trung mất kiên nhẫn với thái độ của Thanh Tâm anh gằn lên từng chữ
" Không thể nào cô lại không biết."
" Tôi đã thấy cô ấy kéo vali đi nhưng bây giờ không liên lạc được."
Thanh Tâm thoáng qua một tia lo lắng nhưng ngay sau đó khoé môi lại cong lên một nụ cười mỉa mai.
Cô nhớ lại hôm đó Kiều An đã nói Phương Minh Trung và Lâm Tuệ Mẫn là những người đáng ghét, còn nói Phương Minh Trung đã hứa cưới Lâm Tuệ Mẫn.
Có thể là Kiều An thấy anh ta đáng ghét quá nên không muốn nghe điện thoại của anh ta mà thôi.
" Không liên lạc được sao, do anh ăn ở đấy."
" Tôi bận rồi"
Nói xong Thanh Tâm ngắt máy luôn, Không thèm đợi Phương Minh Trung nói thêm điều gì.
Bịch....!
Một nắm đấm rơi xuống mặt bàn gỗ chắc nịch, một tiếng kêu đến nặng tai người nghe, Phương Minh Trung đứng như chôn chân tại chỗ mặc cho các khớp xương trên bàn tay đang gào thét kêu la.
Cảm giác đau đớn này cũng không làm anh tỉnh táo lại.
Từng hình ảnh cô say say tỉnh tỉnh hôm nào hiện lên, lời nói cô muốn đi lại vang vọng bên tai.
Phương Minh Trung lộ rõ vẻ mặt thẫn thờ hệt như một người vừa trải qua mất mát lớn, một cuộc điện thoại nữa lại kết thúc bởi những tiếng chuông dài, bước chân anh vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc.
phút sau chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ ven thành phố.
" Có lẽ cô ấy chưa xong việc nên chưa về."
Tự nói an ủi với chính mình một câu rồi Phương Minh Trung lặng lẽ nhìn ngôi nhà kia không rời mắt phút nào.
giờ, gió lạnh thổi rít từng cơn, ngôi nhà vẫn lặng lẽ chìm trong bóng tối.
Rút điện thoại bấm gọi cái tên quen thuộc, lần này không còn những tiếng chuông dài nữa mà thay vào đó là giọng nói từ hệ thống tổng đài thông báo số thuê bao này không liên lạc được.
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí Phương Minh Trung.
Anh đang lo lắng cho an toàn của cô.
Hai bàn tay nắm chặt trên vô lăng.
Trống ngực đập dồn dập.
Đã muộn vậy rồi cô vẫn chưa về, Cô thật sự sẽ bỏ anh đi lần nữa sao hay cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Anh muốn gọi về biệt thự hỏi ông bà xem có manh mối gì không nhưng rồi lại sợ làm kinh động đến ông bà.
Họ xem Kiều An như con cháu ruột thịt, nếu cô có chuyện gì thì thật sự tạo cú shock cho họ chưa kể sức kể sức khoẻ của bà cụ lại không được tốt.
Cuối cùng Phương Minh Trung cũng chỉ đành cất điện thoại để nếm trải cảm giác bất lực lúc này.
-x-_.