Chương : Có thể đi ra ngoài không?
Sau đó, Vũ Linh Đan lại liếc nhìn lên lầu, không biết có nên để Trần Đức Bảo vào hay không và tại sao Trương Thiên Thành vẫn chưa xuất hiện.
Vũ Linh Đan cứ quay đầu lại khiến Trần Đức Bảo có chút ngượng ngùng, anh ấy không biết phải nói thế nào: “Cái đó… tổng giám đốc đã đi sớm rồi.”
“Đi sớm?”
Vũ Linh Đan sửng sốt, Trương Thiên Thành đã đi rồi sao?
“Tổng giám đốc có cuộc họp ở thành phố Hải Phòng sáng nay. Đáng nhẽ tối hôm qua anh ấy đã sắp xếp tiếp khách ở bên kia rồi, nhưng tổng giám đốc tạm thời quay về nên sáng nay phải xuất phát từ bốn giờ sáng rồi, như vậy mới không bị phát hiện.”
Trần Đức Bảo giải thích.
Vũ Linh Đan sửng sốt, rõ ràng là chuyện khá bình thường nhưng Trần Đức Bảo lại giải thích nghe có vẻ trầm trọng.
Nếu chỉ là một hội nghị bình thường, Trương Thiên Thành sẽ không nói dối như tối hôm qua, xem ra cái gọi là tiếp khách kia giống như giám sát hơn.
“Tổng giám đốc yêu cầu tôi đến và hỏi quản lý Linh Đan xem hôm nay có sắp xếp gì không.”
“Có thể đi ra ngoài không?”
Vũ Linh Đan hỏi ngược lại.
Trần Đức Bảo ngượng ngùng lắc đầu và nói xin lỗi.
Câu trả lời này, Vũ Linh Đan đã được Trương Thiên Thành cảnh cáo sớm từ tối hôm qua, và thái độ của Trương Thiên Thành còn tệ hơn Trần Đức Bảo nữa.
Xem ra sau khi ly hôn, tính tình của người đàn ông này vẫn không thay đổi chút nào.
“Nếu không thể ra ngoài thì còn sắp xếp cái gì nữa?”
Vũ Linh Đan lại ngồi xuống ghế sô pha, tâm trạng không tốt mà than thở: “Đây rõ ràng là bị giam cầm mà.”
Trần Đức Bảo ngượng nghịu cười.
Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể nói với Vũ Linh Đan một cách miễn cưỡng: “Tổng giám đốc cũng chỉ lo lắng cho an toàn của cô thôi.”
Vũ Linh Đan ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Đức Bảo, có phần không thể giải thích được.
Nhưng cô cũng không phải loại người ngực bự không có đầu óc, bản thân anh cũng không có ở đây, ép cô ở trong biệt thự cũng chẳng làm gì. Nếu là vì Coco thì cứ nói thẳng với cô, cô cũng chẳng từ chối làm gì, sao phải rắc rối như vậy.
Vũ Linh Đan không nhận ra mình gặp phải nguy hiểm gì, nhưng có điều gì đó trong lời nói của Trần Đức Bảo khiến Vũ Linh Đan cảnh giác hơn và hỏi: “Nguy hiểm gì?”
Trần Đức Bảo không trả lời, vẫn cười ngượng nghịu như cũ.
Lúc này, Vũ Linh Đan càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, cô ổn định tâm trạng và hỏi theo cách khác, nói: “Vậy thì anh có thể cho tôi biết rốt cuộc tại sao Trương Thiên Thành lại đến thành phố Hải Phòng không?”
“Điều này…”
Trần Đức Bảo lại thấy khó xử.
“Sao thế, không thể nói cho tôi biết à?”
Vũ Linh Đan cười mỉa mai và đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của mình, các anh không cần phải lo lắng về điều đó.”
“Quản lý Linh Đan.”
Trần Đức Bảo vội vàng đưa tay ngăn cản Vũ Linh Đan, nhưng anh ấy không dám làm gì với cô, chỉ biết bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, đồng thời nói: “Quản lý Linh Đan, hay là đợi vài ngày nữa tổng giám đốc sẽ về xử lý.”
“Không cần, bình thường tôi ngồi ngay nói thẳng, không có gì phải sợ.”
Vũ Linh Đan nhất quyết bỏ đi.
Lúc người vừa ra tới cửa, Trần Đức Bảo không thể nhịn được nữa, như đã hạ quyết tâm, anh ấy đột nhiên dừng động tác lại, ánh mắt trở nên kiên định, nói: “Có phải tôi nói cho cô lý do tổng giám đốc đến thành phố Hải Phòng thì cô sẽ không đi đúng không?”
Vũ Linh Đan dừng lại, khóe miệng nhẽ nhếch lên một đường cong nhẹ.
Sau đó quay đầu lại, khôi phục vẻ mặt vô cảm nói: “Đương nhiên!”
“Được rồi, vậy cô ngồi trước đi.”
Trần Đức Bảo hoàn toàn thỏa hiệp, dù sao Trương Thiên Thành không nói rằng anh ấy không thể nói với Vũ Linh Đan về chuyện này, và đương nhiên anh ấy cũng chỉ chọn những điều không phải trọng điểm để nói. Anh ấy nhìn Vũ Linh Đan ngồi xuống và đang nhìn mình chăm chú, thầm thở dài một tiếng.
Bây giờ anh ấy phát hiện ra rằng phục vụ một người phụ nữ không dễ dàng hơn nhiều so với phục vụ Trương Thiên Thành.
“Sao thế, còn phải nghĩ bản nháp nữa à?”
Vũ Linh Đan nghi ngờ nói.
Nếu người này tìm bất kỳ lý do gì để đánh lừa cô, cô cũng sẽ không nói gì được.
“Quản lý Linh Đan thích nói đùa thật.”
Trần Đức Bảo ngoài cười nhưng trong không cười: “Tổng giám đốc đến thành phố Hải Phòng ngoài mặt là để điều tra vụ nổ bột mì và người nhà của họ gây rối, nhưng thật ra lại liên quan đến đấu tranh nội bộ nên tình hình càng tệ hơn.”
Vũ Linh Đan không nói lời nào, đại não nhanh chóng hoạt động, lập tức liên kết những chuyện gần đây của Trương Đức Phú lại với nhau, có lẽ nào Trương Đức Phú đang muốn chơi Trương Thiên Thành một phen không?
Trần Đức Bảo nhìn biểu hiện của Vũ Linh Đan, sau đó nói tiếp: “Thật ra cũng không phải tổng giám đốc Thành thua, nhưng mà nói thật thì việc này có liên quan đến quản lý Linh Đan.”
“Tôi?”
Vũ Linh Đan đã rất ngạc nhiên.
Trần Đức Bảo gật đầu rồi nói tiếp, anh ấy chỉ đơn giản làm sáng tỏ vấn đề trong một lần, cũng khiến cho những nỗ lực cần mẫn của Trương Thiên Thành cũng được hiểu và công nhận.
“Quản lý Linh Đan cũng biết mấy chuyện phiền phức gần đây mà. Tổng giám đốc đã gây ra rất nhiều chỉ trích trong công ty…”
Trần Đức Bảo còn chưa nói hết, nhưng Vũ Linh Đan đã hiểu ý anh ấy, lúc này trong lòng cô bỗng cảm thấy hơi nguội lạnh, không biết phải nói gì.
“Vậy thì bây giờ anh ấy…”
Trái tim của Vũ Linh Đan như bị một cái gai đâm vào, cô không thể rút nó ra, khiến cô khó thở vô cùng.
“Anh ấy không nghĩ là có chuyện gì, dường như không định nói với cô Linh Đan, nhưng điều mà cô không biết là anh ấy đã bí mật làm rất nhiều điều cho cô, nhưng anh ấy không biết phải bày tỏ như thế nào, cho nên anh ấy không giống như những người khác chỉ biết nói mà không biết làm.”
Vũ Linh Đan có thể đoán người kia trong miệng Trần Đức Bảo là Trương Đức Phú.
Vũ Linh Đan không phải không biết về việc Trương Đức Phú cướp công lao của Trương Thiên Thành, nhưng cô không có ý định truy cứu quá nhiều. Nhưng lúc này, trong lòng Vũ Linh Đan lại dâng lên một tư vị vô cùng đặc biệt.
Trương Thiên Thành đã xử lý vụ usb cho mình, và theo Trần Đức Bảo, bên phía Dương Thanh My cũng là do Trương Thiên Thành đi giải quyết.
Sau khi làm nhiều chuyện như vậy, Trương Thiên Thành vẫn không nói lời nào ở bên tai mình, cảm giác này…
“Sao anh ấy có thể…”
Vũ Linh Đan không khỏi lẩm bẩm.
“Đúng vậy, đôi khi những điều tưởng chừng như không thể xảy ra thì nó đã xảy ra như thế. Tôi ở bên cạnh tổng giám đốc không phải ngày một ngày hai, rất hiếm khi tôi chứng kiến anh ấy để tâm đối xử với một người như vậy.”
Khi Trần Đức Bảo nói xong, anh ấy nhìn Vũ Linh Đan một cách đầy ẩn ý.