Chương : Vũ Phong Toàn lạnh giọng quát lớn
Nguyễn Kim Thanh nói với Vũ Phong Toàn: “Phong Toàn, ngàn lỗi vạn lỗi cũng là lỗi của tôi, ông muốn trách thì trách tôi đi.”
“Bà cho rằng tôi sẽ không trách bà sao? Bình thường bà dùng mấy thủ đoạn nhỏ với Vũ Linh Đan còn chưa tính, bây giờ gây ra họa lớn như vậy, để tôi xem bà xử lý thế nào.”
Vũ Phong Toàn lạnh giọng quát lớn.
Điện thoại di động trên bàn vang lên.
Vũ Phong Toàn nâng trán, hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh cầm lên nghe.
“Tổng giám đốc Toàn, sáng sớm ngày mai công ty triệu tập mở cuộc họp khẩn cấp, chọn lại chức Tổng giám đốc mới…”
“Không phải là ba năm mới chọn sao, bây giờ chỉ mới năm thứ hai, tôi lại không làm gì sai mà?”
Trong điện thoại còn chưa nói hết, Vũ Phong Toàn đã bắt đầu hét lớn.
Trong điện thoại truyền ra một tiếng cười khinh miệt, ngay sau đó nói: “E rằng tổng giám đốc Toàn còn chưa xem tin tức rồi.”
“Đó là chuyện nhà của tôi, không liên quan gì đến công ty.”
Vũ Phong Toàn sửng sốt, cứ nghĩ là trò hề trong bữa tiệc bị truyền ra nhanh chóng, huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhưng ông ta vẫn coi đây chỉ là chuyện nhà mà thôi.
“Ha ha.”
Đối phương cười cười: “Tổng giám đốc Toàn có thời gian rảnh thì nên xem thêm tin tức đi. Hôm nay điện thoại đến chỉ để thông báo cho ông biết tất cả cổ đông cũng đã đồng ý rồi.”
Vừa mới dứt lời, đối phương không cho Vũ Phong Toàn cơ hội giải thích mà cúp điện thoại luôn.
Vũ Phong Toàn cầm điện thoại có chút ngẩn ra, cuối cùng thân thể hơi lui về phía sau, ngã mạnh xuống ghế sa lon.
Nguyễn Kim Thanh vội vàng vọt tới, nhìn hai mắt Vũ Phong Toàn mở thật lớn, mặc dù vô hồn nhưng không bất tỉnh, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bà ta hỏi với vẻ hơi chột dạ: “Sao… sao công ty có thể như vậy…”
“Tổng giám đốc, bà chủ, tôi đã thấy cô chủ lớn mới vừa gặp phóng viên tố cáo tất cả chúng ta.”
Quản gia run rẩy đi tới chỉ vào điện thoại di động.
Đầu Vũ Phong Toàn vang lên tiếng ong ong, nhớ đến lời cổ đông mới vừa nói, lập tức kêu người nhanh mở ti vi lên.
Tùy tiện chuyển mấy kênh đã có không ít đài truyền hình đang phát trực tiếp.
Phỏng vấn đã đến gần cuối, Vũ Linh Đan khóc đến mức mắt sưng đỏ, lớp trang điểm đã sớm bị nhòe, cô đưa ra kết luận cuối cùng:
“Hôm nay tổng giám đốc Toàn nói muốn cắt đứt quan hệ bố con với tôi, thật ra thì cũng tốt thôi, mặc dù cuối cùng không thành công thì tôi vẫn phải thanh minh, ở trong lòng tôi, bố của tôi đã chết ngay từ năm bố mẹ tôi ly hôn, cho nên từ nay về sau tôi và ông ấy không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Về phần chuyện khi còn bé, tôi cũng sẽ chọn quên đi, không để cho mình sống ở trong thù hận.”
“Chuyện vu khống lần này đã tạo ra tổn thất danh dự rất lớn với tôi, tôi sẽ sớm mời luật sư thưa kiện để đòi lại công bằng cho tôi, đồng thời cũng đòi lại công bằng cho bạn tôi.”
Nói xong, Vũ Linh Đan trịnh trọng cúi người chào.
“Sao lại vậy…”
Vừa nghe nói sẽ thưa kiện thì Nguyễn Kim Thanh cũng luống cuống, chẳng lẽ phải ngồi tù sao?
“Đồ khốn kiếp!”
Vũ Phong Toàn tức giận đứng dậy đi ra ngoài, kết quả đám người bên ngoài kia đã vào tận trong sân, dọa cho Vũ Phong Toàn sợ đến mức liên tục lui về phía sau.
Nhưng miệng lại kêu gào: “Đám dân đen ngu ngốc này, cho là làm như vậy thì tôi sẽ nói xin lỗi sao, đừng có mơ!”
Vũ Phong Toàn nhìn hình ảnh buổi trực tiếp đã kết thúc, nhanh chóng bấm gọi cho Vũ Linh Đan, nhưng không phải là bận thì chính là không ai nhận, Vũ Phong Toàn giận đến mức nổi trận lôi đình, đá một phát làm cái bàn ngã lăn.
Nguyễn Kim Thanh đã sớm bị dọa sợ đến mức không dám nói lời nào, cúi đầu đứng ở một bên.
Nếu như vì vậy mà Vũ Phong Toàn mất đi vị trí đứng đầu công ty, vậy thì trăm phương ngàn kế của bà ta nhiều năm qua đều sẽ uổng phí.
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, hãy để cho tôi đứng ra thừa nhận tất cả mọi chuyện, nói ông không hề biết tất cả những chuyện này, như vậy thì ông mới có thể trở lại công ty lần nữa.”