Chương : Câu trả lời của bà ta khiến không ít người chê cười
Với danh tiếng của Vũ Linh Đan thì đúng là không dám khen, nhà họ Vũ xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên cũng có dấu vết để lần theo.
Vũ Phong Toàn vẫn còn đang nổi điên, Nguyễn Kim Thanh chỉ có thể không ngừng đi theo phía sau, nhưng trừ phải chịu nhiều khinh thường ra thì không có cách nào giải quyết bất cứ chuyện gì.
Nguyễn Kim Thanh đã không dám nghĩ đến sau này, hình tượng mẹ hiền vợ tốt khổ cực tạo ra hơn hai mươi năm cứ vậy mà tan biến, nhưng có mấy ai hiểu, bà ta làm như vậy chỉ vì muốn bảo vệ con gái của mình.
“Nguyễn Kim Thanh, bà cũng là người có con gái, nếu có người đối xử với con gái bà như vậy thì bà nghĩ thế nào?”
Thân là người làm mẹ, có người vô cùng đau đớn hỏi.
Nguyễn Kim Thanh hốt hoảng lắc đầu, trong sợ hãi lại thêm mấy phần kiên định, bà ta nói: “Sẽ không, sẽ không, tôi nhất định sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.”
Câu trả lời của bà ta khiến không ít người chê cười.
Đúng vậy, bà ta chỉ có thể ra tay với con gái người khác.
Hình tượng như vậy thật đúng là làm cho người ta sáng mắt.
Chợt Nguyễn Kim Thanh nhận ra gì đó, xông tới chỗ người vừa hỏi lớn tiếng giải thích: “Tôi không làm gì Vũ Linh Đan, các người đừng tin cô ta, cô ta làm vậy là để trả thù đấy.”
Đáng tiếc tiếng nói xung quanh càng lúc càng lớn khiến giọng bà ta nghe ra có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Thế giới của Nguyễn Kim Thanh sụp xuống, bà ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy ảm đạm không có ánh sáng, trong đầu giống như có một toa xe lửa ầm ầm chạy qua.
Xình xịch…
Dần dần, hai mắt rối rắm, đột ngột cả người ngã ra sau.
Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng động, chỉ đứng ở xa xa nhìn thoáng qua, lại nhìn vẻ mặt nhếch nhác của Vũ Phong Toàn, khóe miệng Vũ Linh Đan mấp máy, cười thầm.
Vũ Phong Toàn, nếu như chỉ một cuộc phỏng vấn đã khiến cho bố không có cách nào chịu nổi, vậy chuyện kế tiếp, e rằng sẽ càng làm cho bố cảm thấy trời đã sập xuống rồi.
Vũ Linh Đan không ở lại lâu tại hiện trường, cô tin những lời nói đáng sợ của người ở chỗ này cũng đủ để khiến cho Vũ Phong Toàn ghi nhớ cả đời.
Mặc dù nhìn rất thoải mái, nhưng trong lòng Vũ Linh Đan cũng không thật sự vui vẻ.
Lúc trở về, Phạm Thu Trang đi theo lên xe rồi cứ luôn nói xin lỗi: “Chị Linh Đan, em thật không biết video đó bị lấy cắp thế nào.”
Chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa còn xử lý rất tốt, Vũ Linh Đan đã đoán sơ ra là ai đã làm chuyện thất đức như vậy, vì vậy cũng không trách tội.
Cô vỗ vỗ vai Phạm Thu Trang an ủi.
Trong lòng Phạm Thu Trang vẫn không yên tâm: “Chị Linh Đan, vậy thật không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, dù sao chuyện gì nên tới cũng sẽ tới, hơn nữa chuyện này hoàn mỹ hơn tôi tưởng.”
Lời Vũ Linh Đan nói là lời thật lòng, nói xong mới nhìn đồng hồ: “Bây giờ phỏng vấn vẫn còn kịp.”
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Thu Trang, Vũ Linh Đan cười nói: “Dù sao cũng phải rèn sắt khi còn nóng chứ.”